Diệp Viễn cười lạnh nói: “Từ lúc Diệp mỗ tới nơi này, Trịnh Khải Nguyên hắn nhiều lần khiêu khích ta, thật sự coi Diệp mỗ là người dễ khi dễ sao? Ha, thật sự cho rằng Diệp mỗ tuổi trẻ không hiểu chuyện hả? Những tên nhãi con kia của Trịnh gia không phục, đến trước mặt ngươi cáo trạng, nói ta không xứng với vị trí Tông Sư này, nói Diệp mỗ khiêu chiến ngươi là tự đại, nên ngươi mới khắp nơi làm khó dễ, có phải như thế không?”
Sắc mặt Trịnh Khải Nguyên vô cùng khó coi, sau khi bị vạch trần thì lúng túng.
Thiên Tôn khác cũng là giật mình, không ngờ được bên trong lại có nhiều khúc mắc như vậy.
Thảo nào Trịnh Khải Nguyên lúc nào cũng khó chịu với Diệp Viễn, hóa ra là cảm thấy Diệp Viễn quét mặt mũi Trịnh gia.
Tử Dực Thiên Tôn nhướng mày, cười lạnh nói: “Trịnh huynh, náo nửa ngày, ngươi là lấy bản tôn ra làm bia đỡ đạn hả!”
Từ lúc tham gia vào hội giao lưu này, Trịnh Khải Nguyên luôn ở một bên xúi giục, nói Diệp Viễn đoạt vị trí Tông Sư của hắn...
Náo nửa ngày, hắn là đang gài bẫy mình, cố ý để mình làm khó Diệp Viễn!
Trịnh Khải Nguyên sắc mặt hơi biến, liền vội vàng giải thích: “Đó… đó chẳng qua là trẻ con đùa giỡn, ta là thật tình bất bình cho Tử Dực huynh!”
Diệp Viễn cười lạnh nói: “Thật tình cũng được, giả ý cũng được, đan phương này tự có thể nói rõ tất cả. Ta chỉ hỏi ngươi, có dám đánh cược hay không?”
Một câu nói đã dồn Trịnh Khải Nguyên đến góc tường.
Trịnh Khải Nguyên không ngờ được, một tiểu tử lại có thể khôn khéo như thế, trực tiếp đẩy hắn đến chỗ đối lập với tất cả Thiên Tôn.
Lúc này, hắn không đồng ý cũng không được.
Trịnh Khải Nguyên cắn răng một cái, lạnh lùng nói: “Cược thì cược, bản tôn còn sợ ngươi sao? Bản tôn không tin, thuộc tính khác biệt, lại còn có thể luyện chế ra đan dược thuộc tính phong!”
Diệp Viễn nhìn sang Lưu Minh Thiên Tôn, thản nhiên nói: “Lưu Minh huynh, việc thử đan này làm phiền ngươi rồi.”
Trước đó, Diệp Viễn luôn không tính toán với Trịnh Khải Nguyên, Lưu Minh Thiên Tôn còn tưởng rằng Diệp Viễn không muốn đắc tội với Trịnh Khải Nguyên, nào biết hắn vừa ra tay đã bộc lộ tài năng lớn.
Diệp Viễn đây là lấy đan đạo của cả đời mình ra đánh cược một ván với Trịnh gia!
Tiểu tử này, thật sự nắm chắc như vậy sao?
Hắn là tâm cao khí ngạo hay là đã định liệu được trước?
Còn về tạo nghệ đan đạo của Diệp Viễn như thế nào, mọi người đã không còn gì nghi ngờ.
Một hồi lý giải trước đó, cũng không phải người bình thường có thể nói ra được.
Chỉ dựa vào những cái kia, Diệp Viễn đã có tư cách ngồi bàn luận với bọn họ.
Nhưng mà chính như Trịnh Khải Nguyên nói, phần thắng của Diệp Viễn rất nhỏ.
Bọn họ đều là cao thủ đan đạo, đương nhiên rất hiểu thuộc tính của đan dược, Trịnh Khải Nguyên nói cũng không sai.
“Haz, thật sự muốn náo đến một bước này sao? Bỏ đi, bỏ đi, nếu đã như vậy, nhiều lời vô ích, chúng ta thử một lần mấy đan phương này đi.” Lưu Minh Thiên Tôn bất đắc dĩ nói.
Lúc này, hai người đối chọi gay gắt, hiển nhiên là không thể nào hạ xuống, khuyên nữa cũng là vô dụng.
Chỗ không gian này, cũng là một phòng luyện dược cỡ lớn.
Còn về những linh dược cấp bảy này, bình thường đúng là khó gặp nhưng đương nhiên ở đại hội Vân Đan cũng có thể góp đủ.
Không bao lâu sau, ba phần linh dược được đặt ở trước mặt mọi người.
Phần thứ nhất, góp đủ Tốn Thành Diệp, Lộc Hồn Ấu Tâm Thảo, Thiên Phong Đằng, sau khi Lưu Minh Thiên Tôn chuẩn bị một lúc, liền bắt đầu luyện đan.
Thần tình Diệp Viễn vô cùng chuyên chú, toàn bộ việc luyện đan của Lưu Minh Thiên Tôn dường như không có chút liên quan nào đến cuộc đánh cược của hắn.
Quả nhiên Lưu Minh Thiên Tôn không hổ là nhất đại tông sư, một thân thực lực đan đạo kinh diễm mọi người, cho dù là Diệp Viễn cũng cảm thấy có chút bội phục.
Chỉ có cường giả cảnh giới này, mới có tư cách luận đạo với hắn!
Nhưng mà, hai canh giờ sau, dược đỉnh đột nhiên truyền đến một tiếng “phốc xuy”.
Thất bại!
“Ha ha ha… ta nói rồi mà! Dạng tổ hợp này căn bản không thể nào luyện chế ra được Thất Bảo Vân Phong Đan!”
Diệp Viễn cười lạnh nói: “Từ lúc Diệp mỗ tới nơi này, Trịnh Khải Nguyên hắn nhiều lần khiêu khích ta, thật sự coi Diệp mỗ là người dễ khi dễ sao? Ha, thật sự cho rằng Diệp mỗ tuổi trẻ không hiểu chuyện hả? Những tên nhãi con kia của Trịnh gia không phục, đến trước mặt ngươi cáo trạng, nói ta không xứng với vị trí Tông Sư này, nói Diệp mỗ khiêu chiến ngươi là tự đại, nên ngươi mới khắp nơi làm khó dễ, có phải như thế không?”
Sắc mặt Trịnh Khải Nguyên vô cùng khó coi, sau khi bị vạch trần thì lúng túng.
Thiên Tôn khác cũng là giật mình, không ngờ được bên trong lại có nhiều khúc mắc như vậy.
Thảo nào Trịnh Khải Nguyên lúc nào cũng khó chịu với Diệp Viễn, hóa ra là cảm thấy Diệp Viễn quét mặt mũi Trịnh gia.
Tử Dực Thiên Tôn nhướng mày, cười lạnh nói: “Trịnh huynh, náo nửa ngày, ngươi là lấy bản tôn ra làm bia đỡ đạn hả!”
Từ lúc tham gia vào hội giao lưu này, Trịnh Khải Nguyên luôn ở một bên xúi giục, nói Diệp Viễn đoạt vị trí Tông Sư của hắn...
Náo nửa ngày, hắn là đang gài bẫy mình, cố ý để mình làm khó Diệp Viễn!
Trịnh Khải Nguyên sắc mặt hơi biến, liền vội vàng giải thích: “Đó… đó chẳng qua là trẻ con đùa giỡn, ta là thật tình bất bình cho Tử Dực huynh!”
Diệp Viễn cười lạnh nói: “Thật tình cũng được, giả ý cũng được, đan phương này tự có thể nói rõ tất cả. Ta chỉ hỏi ngươi, có dám đánh cược hay không?”
Một câu nói đã dồn Trịnh Khải Nguyên đến góc tường.
Trịnh Khải Nguyên không ngờ được, một tiểu tử lại có thể khôn khéo như thế, trực tiếp đẩy hắn đến chỗ đối lập với tất cả Thiên Tôn.
Lúc này, hắn không đồng ý cũng không được.
Trịnh Khải Nguyên cắn răng một cái, lạnh lùng nói: “Cược thì cược, bản tôn còn sợ ngươi sao? Bản tôn không tin, thuộc tính khác biệt, lại còn có thể luyện chế ra đan dược thuộc tính phong!”
Diệp Viễn nhìn sang Lưu Minh Thiên Tôn, thản nhiên nói: “Lưu Minh huynh, việc thử đan này làm phiền ngươi rồi.”
Trước đó, Diệp Viễn luôn không tính toán với Trịnh Khải Nguyên, Lưu Minh Thiên Tôn còn tưởng rằng Diệp Viễn không muốn đắc tội với Trịnh Khải Nguyên, nào biết hắn vừa ra tay đã bộc lộ tài năng lớn.
Diệp Viễn đây là lấy đan đạo của cả đời mình ra đánh cược một ván với Trịnh gia!
Tiểu tử này, thật sự nắm chắc như vậy sao?
Hắn là tâm cao khí ngạo hay là đã định liệu được trước?
Còn về tạo nghệ đan đạo của Diệp Viễn như thế nào, mọi người đã không còn gì nghi ngờ.
Một hồi lý giải trước đó, cũng không phải người bình thường có thể nói ra được.
Chỉ dựa vào những cái kia, Diệp Viễn đã có tư cách ngồi bàn luận với bọn họ.
Nhưng mà chính như Trịnh Khải Nguyên nói, phần thắng của Diệp Viễn rất nhỏ.
Bọn họ đều là cao thủ đan đạo, đương nhiên rất hiểu thuộc tính của đan dược, Trịnh Khải Nguyên nói cũng không sai.
“Haz, thật sự muốn náo đến một bước này sao? Bỏ đi, bỏ đi, nếu đã như vậy, nhiều lời vô ích, chúng ta thử một lần mấy đan phương này đi.” Lưu Minh Thiên Tôn bất đắc dĩ nói.
Lúc này, hai người đối chọi gay gắt, hiển nhiên là không thể nào hạ xuống, khuyên nữa cũng là vô dụng.
Chỗ không gian này, cũng là một phòng luyện dược cỡ lớn.
Còn về những linh dược cấp bảy này, bình thường đúng là khó gặp nhưng đương nhiên ở đại hội Vân Đan cũng có thể góp đủ.
Không bao lâu sau, ba phần linh dược được đặt ở trước mặt mọi người.
Phần thứ nhất, góp đủ Tốn Thành Diệp, Lộc Hồn Ấu Tâm Thảo, Thiên Phong Đằng, sau khi Lưu Minh Thiên Tôn chuẩn bị một lúc, liền bắt đầu luyện đan.
Thần tình Diệp Viễn vô cùng chuyên chú, toàn bộ việc luyện đan của Lưu Minh Thiên Tôn dường như không có chút liên quan nào đến cuộc đánh cược của hắn.
Quả nhiên Lưu Minh Thiên Tôn không hổ là nhất đại tông sư, một thân thực lực đan đạo kinh diễm mọi người, cho dù là Diệp Viễn cũng cảm thấy có chút bội phục.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!