“Đồ không biết tốt xấu! Tiểu tử, chỗ này không phải là nơi ngươi nên đến, mau cút!”
…
Một đám Thiên Tôn đã triệt để mất kiên trì, ván cờ hôm nay, đã hoàn toàn vạch trần Diệp Viễn.
Gia hỏa này, rõ đầu rõ đuôi chính là một kẻ vô lại.
Tông Sư Lệnh ở trên tay hắn, căn bản là một loại vũ nhục.
Nhưng mà, Diệp Viễn lại giống như không nghe thấy lời bọn họ nói, con mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm màn sáng.
Trịnh Khải Nguyên hừ lạnh một tiếng, đưa tay định túm lấy Diệp Viễn, trong miệng nói: “Bảo ngươi cút ra ngoài, ngươi không nghe thấy sao?”
Nhưng mà, tay hắn còn chưa chạm tới Diệp Viễn, Diệp Viễn đã mở miệng.
“Thất Bảo Vân Phong Đan là đúng là đan dược thuộc tính phong, bốn loại linh dược trước cũng là thuộc tính phong, nhìn vẻ ngoài Tố Tâm Huyền Tình Thảo đúng là loại linh dược thứ năm thích hợp nhất, nhưng mà tổ hợp phương thức này, cũng không phải như vậy!” Diệp Viễn vừa suy nghĩ, vừa nói.
“Ồ? Xin nghe rõ hơn!” Lưu Minh Thiên Tôn cảm thấy hứng thú nói.
Trịnh Khải Nguyên phẫn nộ thu tay lại, vẻ mặt lúng túng.
Diệp Viễn tiếp tục nói: “Ở trong đan dược, một loại thuộc tính có thể có mấy vạn thậm chí mấy trăm nghìn phương thức thể hiện. Bốn loại linh dược phía trước nhìn thì lộn xộn, nhưng mà chúng tuần hoàn theo một quy luật, đó chính là đặc tính tốc độ của thuộc tính phong, mà rõ ràng Tố Tâm Huyền Tình Thảo không thuộc về loại này…”
Diệp Viễn thẳng thắn nói, khiến sắc mặt mọi người ngưng trọng.
Hắn phân tích chiều sâu của bốn loại linh dược, thuộc tính ẩn chứa trong mỗi loại linh dược, cùng với sự phối hợp trong đó, hắn đều thuộc như lòng bàn tay.
Biểu cảm trên mặt mọi người, từ biểu cảm ban đầu, đến khiếp sợ rồi lại rơi vào trầm tư.
Bất tri bất giác, bọn họ đã hoàn toàn bị thứ Diệp Viễn nói hấp dẫn, giống như là đồ tôn đang nghe lời dạy dỗ.
Trong lòng Lưu Minh Thiên Tôn vô cùng khiếp sợ, những thứ này cho tới bây giờ hắn chưa từng suy nghĩ qua.
Chuyện bọn họ thảo luận hơn một tháng, lại bị một khắc thời gian của Diệp Viễn phủ định toàn bộ!
Chút thời gian ấy, cũng chỉ gần đủ cho Diệp Viễn xem lướt qua một lần đan phương.
Lẽ nào… Diệp Viễn chỉ nhìn qua một lần, đã triệt để hiểu rõ đan phương?
Hiểu trong vài giây?
Đây… năng lực hiểu như vậy, phải là khủng bố đến mức nào chứ!
Lẽ nào, gia hỏa này, không cần suy nghĩ sao?
Lưu Minh Thiên Tôn càng nghĩ, càng cảm thấy đáng sợ.
Hắn phát hiện, sự lý giải đối với đan đạo của Diệp Viễn, so với hắn tinh thâm hơn rất nhiều, đã nhắm thẳng vào cơ sở của đan đạo.
Loại hiểu biết này, không phải tăng cảnh giới là có thể làm được.
Sự hiểu biết đối với cơ sở đan dược, cũng không giới hạn trong cảnh giới, nhưng mà có thể quyết định cảnh giới.
Tầm nhìn của Diệp Viễn khiến một đám Đan thần thất tinh đều cảm thấy xấu hổ.
Sắc mặt Trịnh Khải Nguyên càng ngày càng khó coi, hắn không ngờ được, sự lý giải đối với đan đạo của Diệp Viễn lại thâm sâu như thế, thậm chí còn bỏ rơi hắn mấy con phố.
Chỉ vẻn vẹn một loại đan phương, Diệp Viễn đã phân tích đâu ra đó.
Có mấy chỗ, thậm chí đến một Đan thần thất tinh như hắn còn không hiểu được.
Ánh mắt Lưu Minh Thiên Tôn càng ngày càng sáng, đột nhiên vỗ đùi, chấn kinh nói: “Thì ra là thế! Thì ra là thế! Sao ta lại không nghĩ tới chứ? Diệp Tông Sư, theo ý kiến của ngươi, loại linh dược thứ năm này là cái gì?”
Những câu nói vừa rồi của Diệp Viễn, khiến cho hắn có loại cảm giác tỉnh ngộ.
Ai ngờ, Diệp Viễn lắc đầu nói: “Tạm thời còn chưa nghĩ đến linh dược nào thích hợp, cho ta một chút thời gian.”
Nói xong câu đó, Diệp Viễn nhắm mắt lại, rơi vào trong trầm tư.
Dù sao hắn mới chỉ xem đan phương một lần, có thể lý giải đan phương, nhưng mà muốn bổ sung đủ linh dược, đương niên không chỉ một hai lần là được.
Thiên Tôn khác đương nhiên hiểu, bù đắp đan phương không phải là xong chuyện, mà còn phải trải qua phân tích tinh vi rồi đi qua rất nhiều lần thí nghiệm.
Biết rõ được đan dược được luyện chế ra, mới tính là hoàn toàn thành công.
Chỉ một khắc thời gian, đừng nói là Diệp Viễn, cho dù là Dược Tổ tới cũng không làm được.
Những Thiên Tôn kia nhìn Diệp Viễn giống như là nhìn thấy quỷ, không biết nên nói cái gì cho phải.
Gia hỏa này, thật sự mới chỉ một nghìn tuổi?
Lý giải sâu sắc như vậy, cho dù là một lão quái vật sống trên trăm vạn năm, so ra cũng kém đi!
“Đồ không biết tốt xấu! Tiểu tử, chỗ này không phải là nơi ngươi nên đến, mau cút!”
…
Một đám Thiên Tôn đã triệt để mất kiên trì, ván cờ hôm nay, đã hoàn toàn vạch trần Diệp Viễn.
Gia hỏa này, rõ đầu rõ đuôi chính là một kẻ vô lại.
Tông Sư Lệnh ở trên tay hắn, căn bản là một loại vũ nhục.
Nhưng mà, Diệp Viễn lại giống như không nghe thấy lời bọn họ nói, con mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm màn sáng.
Trịnh Khải Nguyên hừ lạnh một tiếng, đưa tay định túm lấy Diệp Viễn, trong miệng nói: “Bảo ngươi cút ra ngoài, ngươi không nghe thấy sao?”
Nhưng mà, tay hắn còn chưa chạm tới Diệp Viễn, Diệp Viễn đã mở miệng.
“Thất Bảo Vân Phong Đan là đúng là đan dược thuộc tính phong, bốn loại linh dược trước cũng là thuộc tính phong, nhìn vẻ ngoài Tố Tâm Huyền Tình Thảo đúng là loại linh dược thứ năm thích hợp nhất, nhưng mà tổ hợp phương thức này, cũng không phải như vậy!” Diệp Viễn vừa suy nghĩ, vừa nói.
“Ồ? Xin nghe rõ hơn!” Lưu Minh Thiên Tôn cảm thấy hứng thú nói.
Trịnh Khải Nguyên phẫn nộ thu tay lại, vẻ mặt lúng túng.
Diệp Viễn tiếp tục nói: “Ở trong đan dược, một loại thuộc tính có thể có mấy vạn thậm chí mấy trăm nghìn phương thức thể hiện. Bốn loại linh dược phía trước nhìn thì lộn xộn, nhưng mà chúng tuần hoàn theo một quy luật, đó chính là đặc tính tốc độ của thuộc tính phong, mà rõ ràng Tố Tâm Huyền Tình Thảo không thuộc về loại này…”
Diệp Viễn thẳng thắn nói, khiến sắc mặt mọi người ngưng trọng.
Hắn phân tích chiều sâu của bốn loại linh dược, thuộc tính ẩn chứa trong mỗi loại linh dược, cùng với sự phối hợp trong đó, hắn đều thuộc như lòng bàn tay.
Biểu cảm trên mặt mọi người, từ biểu cảm ban đầu, đến khiếp sợ rồi lại rơi vào trầm tư.
Bất tri bất giác, bọn họ đã hoàn toàn bị thứ Diệp Viễn nói hấp dẫn, giống như là đồ tôn đang nghe lời dạy dỗ.
Trong lòng Lưu Minh Thiên Tôn vô cùng khiếp sợ, những thứ này cho tới bây giờ hắn chưa từng suy nghĩ qua.
Chuyện bọn họ thảo luận hơn một tháng, lại bị một khắc thời gian của Diệp Viễn phủ định toàn bộ!
Chút thời gian ấy, cũng chỉ gần đủ cho Diệp Viễn xem lướt qua một lần đan phương.
Lẽ nào… Diệp Viễn chỉ nhìn qua một lần, đã triệt để hiểu rõ đan phương?
Hiểu trong vài giây?
Đây… năng lực hiểu như vậy, phải là khủng bố đến mức nào chứ!
Lẽ nào, gia hỏa này, không cần suy nghĩ sao?
Lưu Minh Thiên Tôn càng nghĩ, càng cảm thấy đáng sợ.
Hắn phát hiện, sự lý giải đối với đan đạo của Diệp Viễn, so với hắn tinh thâm hơn rất nhiều, đã nhắm thẳng vào cơ sở của đan đạo.
Loại hiểu biết này, không phải tăng cảnh giới là có thể làm được.
Sự hiểu biết đối với cơ sở đan dược, cũng không giới hạn trong cảnh giới, nhưng mà có thể quyết định cảnh giới.
Tầm nhìn của Diệp Viễn khiến một đám Đan thần thất tinh đều cảm thấy xấu hổ.
Sắc mặt Trịnh Khải Nguyên càng ngày càng khó coi, hắn không ngờ được, sự lý giải đối với đan đạo của Diệp Viễn lại thâm sâu như thế, thậm chí còn bỏ rơi hắn mấy con phố.
Chỉ vẻn vẹn một loại đan phương, Diệp Viễn đã phân tích đâu ra đó.
Có mấy chỗ, thậm chí đến một Đan thần thất tinh như hắn còn không hiểu được.
Ánh mắt Lưu Minh Thiên Tôn càng ngày càng sáng, đột nhiên vỗ đùi, chấn kinh nói: “Thì ra là thế! Thì ra là thế! Sao ta lại không nghĩ tới chứ? Diệp Tông Sư, theo ý kiến của ngươi, loại linh dược thứ năm này là cái gì?”
Những câu nói vừa rồi của Diệp Viễn, khiến cho hắn có loại cảm giác tỉnh ngộ.
Ai ngờ, Diệp Viễn lắc đầu nói: “Tạm thời còn chưa nghĩ đến linh dược nào thích hợp, cho ta một chút thời gian.”
Nói xong câu đó, Diệp Viễn nhắm mắt lại, rơi vào trong trầm tư.
Dù sao hắn mới chỉ xem đan phương một lần, có thể lý giải đan phương, nhưng mà muốn bổ sung đủ linh dược, đương niên không chỉ một hai lần là được.
Thiên Tôn khác đương nhiên hiểu, bù đắp đan phương không phải là xong chuyện, mà còn phải trải qua phân tích tinh vi rồi đi qua rất nhiều lần thí nghiệm.
Biết rõ được đan dược được luyện chế ra, mới tính là hoàn toàn thành công.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!