Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (FULL)

Trịnh Khải Nguyên vừa mới bị ép xẹp, một bồn lửa giận đang không có chỗ phát tiết, nghe lời này không khỏi cười lạnh nói: “Ha, thực sự là nói khoác mà không biết ngượng! Ngươi chỉ là một Chân Thần tầng ba, còn không biết có thể luyện chế được thần đan cấp sáu không, mà cũng dám thảo luận phương thuốc cổ truyền của thất tinh?”

Gọi Diệp Viễn tới là chủ ý của hắn.

Bọn họ đúng là đang thảo luận phương thuốc cổ truyền, có điều phương thuốc cổ truyền này cũng không đơn giản như vậy, bây giờ bọn họ cũng là hết đường xoay sở.

Diệp Viễn vừa mới đến đã giả tạo, thực sự đúng là không coi mình là người ngoài.

Mày Diệp Viễn khẽ nâng lên, cười mà như không cười nhìn Trịnh Khải Nguyên nói: “Lưu Minh huynh gửi cho ta thiệp mời này, không phải là mời ta qua đây cùng thảo luận sao? Thế nào, ta không thảo luận được?”

Trịnh Khải Nguyên nghe vậy, không khỏi cứng lại, bị Diệp Viễn là cho tức không nhẹ.

“Hỗn xược! Ngươi chỉ là một Chân Thần Cảnh, lại dám xưng huynh gọi đệ với Lưu Minh huynh, còn ra thể thống gì?” Lúc này, một Thiên Tôn khác mở miệng mắng.

Thiên Tôn bọn họ rất tán thành, âm thầm gật đầu.

Một Chân Thần tầng ba, dám xưng huynh gọi đệ với một đám cường giả Thiên tôn, bọn họ nghe thế nào cũng không được tự nhiên.

Cho dù là trên tay Diệp Viễn có Tông Sư Lệnh!

Diệp Viễn nghe vậy cười một tiếng, hắn biết rõ trong lòng đám người này bất bình, nhưng mà hắn cũng không sợ hãi, chỉ là thản nhiên nói: “Ta chính là ngang hàng luận giao với Phiêu Vũ huynh, huống hồ trên tay ta có Tông Sư Lệnh, một tiếng Lưu Minh huynh này sao lại không gọi được? Bỏ đi, nếu như chư vị cảm thấy Diệp mỗ ở chỗ này vướng bận, Diệp mỗ rời khỏi là được. Loại thảo luận giao lưu này, không cần cũng được!”

Dứt lời, Diệp Viễn xoay người, trực tiếp đi tới truyền tống trận.

Trịnh Khải Nguyên nghe vậy không khỏi biến sắc, hắn chỉ là thấy dáng vẻ kiêu ngạo của Diệp Viễn rất khó chịu, cho nên càng không ngừng hận Diệp Viễn.

Nhưng mà nếu như Diệp Viễn thật sự bỏ đi, cục diện mà bọn họ tỉ mỉ bố trí, chẳng phải là đã lật xe rồi sao?

Bọn họ là bởi vì coi thường Diệp Viễn, bây giờ thì hay rồi, cho Diệp Viễn một cái thang leo xuống.

Lưu Minh Thiên Tôn cười ha ha, vội vã ngăn Diệp Viễn lại, nói: “Diệp Tông Sư từ từ hãy đi! Bọn người kia, mỗi một người đều là trong lòng cảm thấy bất bình. Nói thật, ta lại cảm thấy rất hứng thú với Diệp Tông Sư. Ánh mắt Phiêu Vũ huynh rất cao, Diệp Tông Sư có thể được huynh ấy coi trọng, tất nhiên là bất phàm!”

Trong lòng Diệp Viễn chỉ cười nhạt, một người vai thiện, một người vai phản diện sao?

Thủ đoạn thật là sâu!

Chỉ là, Diệp Viễn ta có gì mà sợ?

“Bất phàm thì không gánh được, có điều giao lưu một hai với các vị, Diệp Viễn vẫn là có tư cách!” Hai mắt Diệp Viễn híp lại, thản nhiên nói.

Tiểu tử thật là cuồng vọng!

Một đám Thiên Tôn cũng không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh.

Chân Thần Cảnh mà cuồng vọng như thế, bọn họ vẫn là lần đầu tiên thấy.

“Ha ha, cái này là đương nhiên! Người có được Tông Sư Lệnh, đương nhiên có tư cách thảo luận một hai với chúng ta! Tới tới tới, Diệp Tông Sư, đây là vị trí của ngươi.”

Lưu Minh Thiên Tôn kéo Diệp Viễn lại, đưa đến chỗ ngồi.

Ví trí này, lại ngay bên cạnh Lưu Minh Thiên Tôn.

“Các vị đều ngồi đi, ngồi đi. Đến đây, Diệp Tông Sư, ta giới thiệu cho ngươi các vị đạo hữu. Bản tôn là Lưu Minh, là bạn tốt của Thừa Phong Thiên Tôn của đại đế đô Đông Thiên.” Lưu Minh Thiên Tôn nói với Diệp Viễn.

Diệp Viễn gật đầu nói: “Bái kiến Lưu Minh huynh.”

Trịnh Khải Nguyên cười lạnh nói: “Lưu Minh huynh là Tông Sư hàng thật giá thật!”

Hắn sợ làm Diệp Viễn tức giận, gia hỏa này lại chạy, nhưng ý tứ trong lời nói của hắn, tất cả mọi người nghe đều hiểu.

Lưu Minh Thiên Tôn là Tông Sư hàng thật giá thật, vậy thì dĩ nhiên Diệp Viễn chính là Tông Sư giả!

Diệp Viễn không để ý hắn, có điều trong lòng cũng thầm giật mình.

Hóa ra Lưu Minh Thiên Tôn này, lại cũng là người có Tông Sư Lệnh, thảo nào những người này đều tôn kính hắn.

Trịnh Khải Nguyên vừa mới bị ép xẹp, một bồn lửa giận đang không có chỗ phát tiết, nghe lời này không khỏi cười lạnh nói: “Ha, thực sự là nói khoác mà không biết ngượng! Ngươi chỉ là một Chân Thần tầng ba, còn không biết có thể luyện chế được thần đan cấp sáu không, mà cũng dám thảo luận phương thuốc cổ truyền của thất tinh?”

Gọi Diệp Viễn tới là chủ ý của hắn.

Bọn họ đúng là đang thảo luận phương thuốc cổ truyền, có điều phương thuốc cổ truyền này cũng không đơn giản như vậy, bây giờ bọn họ cũng là hết đường xoay sở.

Diệp Viễn vừa mới đến đã giả tạo, thực sự đúng là không coi mình là người ngoài.

Mày Diệp Viễn khẽ nâng lên, cười mà như không cười nhìn Trịnh Khải Nguyên nói: “Lưu Minh huynh gửi cho ta thiệp mời này, không phải là mời ta qua đây cùng thảo luận sao? Thế nào, ta không thảo luận được?”

Trịnh Khải Nguyên nghe vậy, không khỏi cứng lại, bị Diệp Viễn là cho tức không nhẹ.

“Hỗn xược! Ngươi chỉ là một Chân Thần Cảnh, lại dám xưng huynh gọi đệ với Lưu Minh huynh, còn ra thể thống gì?” Lúc này, một Thiên Tôn khác mở miệng mắng.

Thiên Tôn bọn họ rất tán thành, âm thầm gật đầu.

Một Chân Thần tầng ba, dám xưng huynh gọi đệ với một đám cường giả Thiên tôn, bọn họ nghe thế nào cũng không được tự nhiên.

Cho dù là trên tay Diệp Viễn có Tông Sư Lệnh!

Diệp Viễn nghe vậy cười một tiếng, hắn biết rõ trong lòng đám người này bất bình, nhưng mà hắn cũng không sợ hãi, chỉ là thản nhiên nói: “Ta chính là ngang hàng luận giao với Phiêu Vũ huynh, huống hồ trên tay ta có Tông Sư Lệnh, một tiếng Lưu Minh huynh này sao lại không gọi được? Bỏ đi, nếu như chư vị cảm thấy Diệp mỗ ở chỗ này vướng bận, Diệp mỗ rời khỏi là được. Loại thảo luận giao lưu này, không cần cũng được!”

Dứt lời, Diệp Viễn xoay người, trực tiếp đi tới truyền tống trận.

Trịnh Khải Nguyên nghe vậy không khỏi biến sắc, hắn chỉ là thấy dáng vẻ kiêu ngạo của Diệp Viễn rất khó chịu, cho nên càng không ngừng hận Diệp Viễn.

Nhưng mà nếu như Diệp Viễn thật sự bỏ đi, cục diện mà bọn họ tỉ mỉ bố trí, chẳng phải là đã lật xe rồi sao?

Bọn họ là bởi vì coi thường Diệp Viễn, bây giờ thì hay rồi, cho Diệp Viễn một cái thang leo xuống.

Lưu Minh Thiên Tôn cười ha ha, vội vã ngăn Diệp Viễn lại, nói: “Diệp Tông Sư từ từ hãy đi! Bọn người kia, mỗi một người đều là trong lòng cảm thấy bất bình. Nói thật, ta lại cảm thấy rất hứng thú với Diệp Tông Sư. Ánh mắt Phiêu Vũ huynh rất cao, Diệp Tông Sư có thể được huynh ấy coi trọng, tất nhiên là bất phàm!”

Trong lòng Diệp Viễn chỉ cười nhạt, một người vai thiện, một người vai phản diện sao?

Thủ đoạn thật là sâu!

Chỉ là, Diệp Viễn ta có gì mà sợ?

“Bất phàm thì không gánh được, có điều giao lưu một hai với các vị, Diệp Viễn vẫn là có tư cách!” Hai mắt Diệp Viễn híp lại, thản nhiên nói.

Tiểu tử thật là cuồng vọng!

Một đám Thiên Tôn cũng không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh.

Chân Thần Cảnh mà cuồng vọng như thế, bọn họ vẫn là lần đầu tiên thấy.

“Ha ha, cái này là đương nhiên! Người có được Tông Sư Lệnh, đương nhiên có tư cách thảo luận một hai với chúng ta! Tới tới tới, Diệp Tông Sư, đây là vị trí của ngươi.”

Lưu Minh Thiên Tôn kéo Diệp Viễn lại, đưa đến chỗ ngồi.

Ví trí này, lại ngay bên cạnh Lưu Minh Thiên Tôn.

“Các vị đều ngồi đi, ngồi đi. Đến đây, Diệp Tông Sư, ta giới thiệu cho ngươi các vị đạo hữu. Bản tôn là Lưu Minh, là bạn tốt của Thừa Phong Thiên Tôn của đại đế đô Đông Thiên.” Lưu Minh Thiên Tôn nói với Diệp Viễn.

Diệp Viễn gật đầu nói: “Bái kiến Lưu Minh huynh.”

Trịnh Khải Nguyên cười lạnh nói: “Lưu Minh huynh là Tông Sư hàng thật giá thật!”

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!