“Nhưng mà cái gì?” Hai mắt La Nhạc tỏa sáng hỏi.
Ánh mắt Diệp Viễn chuyển hướng nhìn lên trên người Ninh Tư Ngữ, mà ánh mắt người khác, cũng theo ánh mắt hắn rơi vào trên người Ninh Tư Ngữ.
Người thông minh đã đoán ra dụng ý của Diệp Viễn, không khỏi kinh ngạc.
Quả nhiên, chỉ nghe Diệp Viễn thản nhiên nói: “Các ngươi phải chiến thắng nàng mới được.”
Ninh Tư Ngữ không dám tin nhìn về phía Diệp Viễn, dùng tay chỉ vào chính mình: “Ta… ta?”
Diệp Viễn gật đầu nói: “Đúng, chính là ngươi!”
Ninh Tư Ngữ như chú thỏ chấn kinh nhảy dựng lên, khoát tay lia lịa nói: “Không được, không được, đại nhân, ta không được! Ta… ta sẽ làm cho ngài mất mặt!”
Ninh Tư Ngữ tràn ngập lòng tin với Diệp Viễn, nhưng mà nàng không có lòng tin mạnh như vậy với bản thân mình.
Mặc dù ở hoàng thành Thiên Ưng, nàng đã là cao thủ, nhưng mà đây là nơi nào?
Nơi này là đại đế đô Vân Đan, là đại hội Vân Đan, là thánh địa trong lòng tất cả Luyện Dược Sư ở Nam giới.
Luyện dược sư thiên tài trẻ tuổi trước mắt này, đều là đại hào môn đan đạo, xuất thân đại thế gia, ở trong toàn bộ những người trẻ tuổi có thực lực mạnh ở Nam giới đều là đỉnh phong.
So với những người này, nàng tính là cái gì?
Hoàng thành Thiên Ưng, rốt cuộc cũng chỉ là địa phương nhỏ!
Loại cảm xúc tự ti này, tràn đầy trong cả thể xác và tinh thần Ninh Tư Ngữ.
Huống chi, những người trước mắt này đều là Đan thần lục tinh, mà nàng chẳng qua chỉ là một Đan thần ngũ tinh.
Loại khiêu chiến vượt cảnh giới này, áp lực rất lớn.
Không phải ai cũng là Diệp Viễn đại nhân.
Đám người La Nhạc nhìn thấy phản ứng của Ninh Tư Ngữ, không khỏi vui mừng.
“Nàng… Diệp Tông Sư để nàng khiêu chiến chúng ta? Ha ha ha…, chúng ta đều là Đan thần lục tinh, ngươi có nhầm không vậy?” La Nhạc cười to nói.
“Ha ha ha…”
Xunh quanh một mảnh cười vang, hiển nhiên cảm thấy hết sức buồn cười đối với hành động của Diệp Viễn.
Dáng vẻ Ninh Tư Ngữ, nhìn thế nào cũng không giống cao thủ đan đạo.
Diệp Viễn khoát khoát tay, lắc đầu nói: “Không phải nàng khiêu chiến ngươi, là ngươi khiêu chiến nàng.”
La Nhạc mở to hai mắt, không dám tin nói: “Ta? Khiêu chiến nàng? Đùa gì thế? Chỉ là một Đan thần ngũ tinh, có tư cách gì để cho ta khiêu chiến nàng?”
Diệp Viễn thản nhiên nói: “So qua chẳng phải biết rồi sao. Đám người các ngươi, có một người tính một người, chỉ cần khiêu chiến nàng thành công, thì sẽ có tư cách khiêu chiến với ta.”
Trên mặt tất cả mọi người đều là thần sắc nghiền ngẫm, tiểu tử này, chắc không phải là kẻ ngu chứ?
Dạng người này, thế mà trên tay lại có Tông Sư Lệnh, đây là vũ nhục với Tông Sư Lệnh mà!
“Đươc rồi, đây là tự ngươi nói!” La Nhạc cười lạnh nói.
Ninh Tư Ngữ liên tục nháy mắt ra hiệu với Diệp Viễn, nhỏ giọng nói: “Đại nhân, ta không được, ta thật sự không được!”
Ánh mắt Diệp Viễn lạnh lẽo, nói: “Theo ta nhiều năm như vậy, nếu như ngươi đến bọn họ cũng không thắng được vậy thì không cần trở về Thiên Ưng nữa.”
Ninh Tư Ngữ biến sắc, nàng biết Diệp Viễn đang nghiêm túc.
Nếu như đại nhân thật sự không cho nàng trở về Thiên Ưng, nàng nên làm cái gì bây giờ?
“Đại nhân, ta… ta biết rồi!” Biểu cảm của Ninh Tư Ngữ giống như một tiểu tức phụ bị bắt nạt, nói.
Nói xong, nàng cắn răng nói với La Ngạc: “Các ngươi, ai tới trước?”
La Nhạc cười to nói: “Tiểu nha đầu, thật sự coi mình là Tông Sư sao? Ngươi có biết, chúng ta đều là ai không?”
Ninh Tư Ngữ trầm mặt nói: “Không cần biết ngươi là ai, ta tuyệt đối sẽ không thua ngươi! Nếu không đại nhân sẽ không cho ta trở về Thiên Ưng!”
Nhìn thấy bộ dáng của Ninh Tư Ngữ, Diệp Viễn cũng là âm thầm buồn cười.
Cho dù Ninh Tư Ngữ thật sự thua, hắn cũng sẽ không không cho nàng về Thiên Ưng.
“Nhưng mà cái gì?” Hai mắt La Nhạc tỏa sáng hỏi.
Ánh mắt Diệp Viễn chuyển hướng nhìn lên trên người Ninh Tư Ngữ, mà ánh mắt người khác, cũng theo ánh mắt hắn rơi vào trên người Ninh Tư Ngữ.
Người thông minh đã đoán ra dụng ý của Diệp Viễn, không khỏi kinh ngạc.
Quả nhiên, chỉ nghe Diệp Viễn thản nhiên nói: “Các ngươi phải chiến thắng nàng mới được.”
Ninh Tư Ngữ không dám tin nhìn về phía Diệp Viễn, dùng tay chỉ vào chính mình: “Ta… ta?”
Diệp Viễn gật đầu nói: “Đúng, chính là ngươi!”
Ninh Tư Ngữ như chú thỏ chấn kinh nhảy dựng lên, khoát tay lia lịa nói: “Không được, không được, đại nhân, ta không được! Ta… ta sẽ làm cho ngài mất mặt!”
Ninh Tư Ngữ tràn ngập lòng tin với Diệp Viễn, nhưng mà nàng không có lòng tin mạnh như vậy với bản thân mình.
Mặc dù ở hoàng thành Thiên Ưng, nàng đã là cao thủ, nhưng mà đây là nơi nào?
Nơi này là đại đế đô Vân Đan, là đại hội Vân Đan, là thánh địa trong lòng tất cả Luyện Dược Sư ở Nam giới.
Luyện dược sư thiên tài trẻ tuổi trước mắt này, đều là đại hào môn đan đạo, xuất thân đại thế gia, ở trong toàn bộ những người trẻ tuổi có thực lực mạnh ở Nam giới đều là đỉnh phong.
So với những người này, nàng tính là cái gì?
Hoàng thành Thiên Ưng, rốt cuộc cũng chỉ là địa phương nhỏ!
Loại cảm xúc tự ti này, tràn đầy trong cả thể xác và tinh thần Ninh Tư Ngữ.
Huống chi, những người trước mắt này đều là Đan thần lục tinh, mà nàng chẳng qua chỉ là một Đan thần ngũ tinh.
Loại khiêu chiến vượt cảnh giới này, áp lực rất lớn.
Không phải ai cũng là Diệp Viễn đại nhân.
Đám người La Nhạc nhìn thấy phản ứng của Ninh Tư Ngữ, không khỏi vui mừng.
“Nàng… Diệp Tông Sư để nàng khiêu chiến chúng ta? Ha ha ha…, chúng ta đều là Đan thần lục tinh, ngươi có nhầm không vậy?” La Nhạc cười to nói.
“Ha ha ha…”
Xunh quanh một mảnh cười vang, hiển nhiên cảm thấy hết sức buồn cười đối với hành động của Diệp Viễn.
Dáng vẻ Ninh Tư Ngữ, nhìn thế nào cũng không giống cao thủ đan đạo.
Diệp Viễn khoát khoát tay, lắc đầu nói: “Không phải nàng khiêu chiến ngươi, là ngươi khiêu chiến nàng.”
La Nhạc mở to hai mắt, không dám tin nói: “Ta? Khiêu chiến nàng? Đùa gì thế? Chỉ là một Đan thần ngũ tinh, có tư cách gì để cho ta khiêu chiến nàng?”
Diệp Viễn thản nhiên nói: “So qua chẳng phải biết rồi sao. Đám người các ngươi, có một người tính một người, chỉ cần khiêu chiến nàng thành công, thì sẽ có tư cách khiêu chiến với ta.”
Trên mặt tất cả mọi người đều là thần sắc nghiền ngẫm, tiểu tử này, chắc không phải là kẻ ngu chứ?
Dạng người này, thế mà trên tay lại có Tông Sư Lệnh, đây là vũ nhục với Tông Sư Lệnh mà!
“Đươc rồi, đây là tự ngươi nói!” La Nhạc cười lạnh nói.
Ninh Tư Ngữ liên tục nháy mắt ra hiệu với Diệp Viễn, nhỏ giọng nói: “Đại nhân, ta không được, ta thật sự không được!”
Ánh mắt Diệp Viễn lạnh lẽo, nói: “Theo ta nhiều năm như vậy, nếu như ngươi đến bọn họ cũng không thắng được vậy thì không cần trở về Thiên Ưng nữa.”
Ninh Tư Ngữ biến sắc, nàng biết Diệp Viễn đang nghiêm túc.
Nếu như đại nhân thật sự không cho nàng trở về Thiên Ưng, nàng nên làm cái gì bây giờ?
“Đại nhân, ta… ta biết rồi!” Biểu cảm của Ninh Tư Ngữ giống như một tiểu tức phụ bị bắt nạt, nói.