"Ha ha, coi bộ tiểu tử này là từ vùng quê nào đến, chưa hề trải qua sự đời. Có được một chút bản lĩnh thì tự cho là đệ nhất thiên hạ. Ở Vân Đan đại hội này, ngay cả Trịnh huynh cũng không dám tự xưng là đệ nhất thiên tài, vậy mà tên tiểu thí hài này lại dám xưng là đệ nhất thiên tài."
Lại thêm một người trẻ tuổi nữa đi tới, nhìn Diệp Viễn với vẻ mặt khinh thường.
Trịnh Khiên cũng bước lên, nhìn Diệp Viễn cười lạnh nói: "Bất Quần ca, tiểu tử này cuồng ngạo không giới hạn, còn nói muốn tỷ thí với hắn thì phải mời lão tổ nhà họ Trịnh chúng ta ra mới được."
Người khác nghe thấy cũng đều lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.
Tiểu tử này khoác lác cũng không biết nhìn người a!
"Ha ha, tiểu tử, ngươi biết lão tổ nhà họ Trịnh là người ra sao không? Chính là cường giả Đạo cảnh Đan thần thất tinh. Chỉ dựa vào một tên tiểu thí hài như ngươi mà cũng dám khiêu chiến lão tổ nhà họ Trịnh?" Thanh niên đứng bên cạnh Trịnh Bất Quần làm vẻ mặt coi thường nói.
Mấy người này, mỗi người một câu, không ngừng quở trách Diệp Viễn, Ninh Tư Ngữ nhịn không được nữa.
Nàng làm vẻ mặt coi thường nói: "Đan thần thất tinh thì thế nào? Ngay cả Phiêu Vũ Thiên Tôn cũng xưng huynh gọi đệ với đại nhân nhà ta! Lão tổ nhà các ngươi chẳng lẽ còn mạnh hơn so với Phiêu Vũ Thiên Tôn?"
Mọi người vừa nghe xong, chẳng những không bị hù dọa mà trên mặt càng lộ ra thần sắc trào phúng nồng nặc.
"Phiêu Vũ Thiên Tôn? Ha ha, tiểu cô nương, Phiêu Vũ Thiên Tôn là một trong những Tông sư của Vân Đan đại hội, địa vị đáng tôn sùng cỡ nào? Tiểu tử này xưng huynh gọi đệ với hắn? Ngươi đừng chọc cười ta được không?" Người trẻ tuổi kia cười to nói.
Trịnh Bất Quần nghe vậy cũng lắc đầu bật cười nói: "Thì ra là hai kẻ không biết trời cao đất rộng, mạnh miệng ngông cuồng, ta cứ tưởng là thiên tài gì nữa chứ. Loại vô tri ngu xuẩn như thế này, mỗi lần Vân Đan đại hội diễn ra luôn có một vài tên."
"Ha ha ha..."
Lời nghị luận của hai người dẫn tới một tràng tiếng giễu cợt xung quanh.
Phiêu Vũ Thiên Tôn có thân phận bậc nào, đây chính là nhân vật nổi danh ngang ngửa với Đan Ngọc Thiên Tôn của Vân Đan đại đế đô.
Dưới Thiên Đế, gần như là tồn tại cao cấp nhất.
Cường giả bậc này sẽ xưng huynh gọi đệ với một tên tiểu bối Chân Thần Cảnh sao?
Đùa gì thế!
Mí mắt Diệp Viễn khẽ nâng, thản nhiên nói: "Nói xong chưa? Nói xong rồi thì cút ngay cho ta."
Trịnh Bất Quần hất mặt một cái nói: "Ngươi muốn vào bên trong thành? Tiểu tử, ngươi có thiệp mời của Vân Đan hội sao?"
Diệp Viễn thản nhiên nói: "Thiệp mời của Vân Đan hội? Đó là thứ gì?"
Thanh niên Họ Đoàn nghe vậy thì bật cười nói: "Ngay cả thiệp mời của Vân Đan hội ngươi cũng không biết là cái gì, vậy mà cũng dám đến tham gia Vân Đan đại hội? Nói cho ngươi biết, chỉ có luyện dược sư cầm thiệp mời của Vân Đan hội mới có tư cách tiến vào nội thành để tham gia Vân Đan đại hội. Còn ngươi, đến từ đâu thì về nơi đó đi."
Trịnh Khiên đầu trọc cười to nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi là cao nhân phương nào, náo loạn nửa ngày, rốt cuộc ngay cả thiệp mời của Vân Đan hội ngươi cũng không có a!"
Giờ này khắc này, Trịnh Khiên càng thêm chắc chắc, Diệp Viễn là con cháu của một thế gia võ đạo nào đó, mặc dù thực lực võ đạo rất mạnh, thế nhưng trên phương diện đan đạo căn bản dốt đặc cán mai.
Còn về khống chế lửa thì võ giả am hiểu công pháp hỏa hệ thì việc khống chế lửa cũng sẽ hết sức lợi hại.
Hắn thừa nhận Diệp Viễn là một thiên tài võ đạo, nhưng nơi này là đại hội đan đạo, liên quan gì đến võ giả?
Thiên tài luyện dược sư có thể tới Vân Đan đại hội, căn bản cũng sẽ không quan tâm đến võ giả.
Bởi vì địa vị của những Luyện Dược Sư này cao hơn so với võ giả thông thường rất nhiều.
Trịnh Bất Quần phất tay một cái nói: "Tiểu tử, mau cút đi, đừng ở chỗ này làm mất mặt xấu hổ. Ngươi thấy ánh mắt của bọn họ không? Ngươi bây giờ giống như là một kẻ ngang ngược tàn ác vậy. Nơi này là thế giới của Luyện Dược Sư, rất khác biệt... với ngươi!"
Thanh niên Họ Đoạn quay đầu lại nói với một tên quân sĩ: "Cam thống lĩnh, xem ra da mặt của tên tiểu tử này rất dày, làm phiền ngươi tiễn hắn một đoạn a!"
Cam thống lĩnh kia ở một bên xem trò vui cười nửa ngày, nghe thấy lời này, hắn chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Viễn, đưa tay ra, trầm mặt nói: "Mời đi! Nếu ngươi còn không đi thì bản thống lĩnh phải tự mình ra tay tiễn ngươi ra khỏi thành!"
Tên Cam thống lĩnh này là cường giả Chân Thần cấp năm, cách nói chuyện hiển nhiên có một chút uy thế.
Diệp Viễn nhìn Cam thống lĩnh, chậm rãi móc ra một cái lệnh bài, thản nhiên nói: "Thiệp mời của Vân Đan hội gì đó ta không có, thế nhưng thứ này, không biết có thể đi vào hay không?"
"Ha ha, coi bộ tiểu tử này là từ vùng quê nào đến, chưa hề trải qua sự đời. Có được một chút bản lĩnh thì tự cho là đệ nhất thiên hạ. Ở Vân Đan đại hội này, ngay cả Trịnh huynh cũng không dám tự xưng là đệ nhất thiên tài, vậy mà tên tiểu thí hài này lại dám xưng là đệ nhất thiên tài."
Lại thêm một người trẻ tuổi nữa đi tới, nhìn Diệp Viễn với vẻ mặt khinh thường.
Trịnh Khiên cũng bước lên, nhìn Diệp Viễn cười lạnh nói: "Bất Quần ca, tiểu tử này cuồng ngạo không giới hạn, còn nói muốn tỷ thí với hắn thì phải mời lão tổ nhà họ Trịnh chúng ta ra mới được."
Người khác nghe thấy cũng đều lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.
Tiểu tử này khoác lác cũng không biết nhìn người a!
"Ha ha, tiểu tử, ngươi biết lão tổ nhà họ Trịnh là người ra sao không? Chính là cường giả Đạo cảnh Đan thần thất tinh. Chỉ dựa vào một tên tiểu thí hài như ngươi mà cũng dám khiêu chiến lão tổ nhà họ Trịnh?" Thanh niên đứng bên cạnh Trịnh Bất Quần làm vẻ mặt coi thường nói.
Mấy người này, mỗi người một câu, không ngừng quở trách Diệp Viễn, Ninh Tư Ngữ nhịn không được nữa.
Nàng làm vẻ mặt coi thường nói: "Đan thần thất tinh thì thế nào? Ngay cả Phiêu Vũ Thiên Tôn cũng xưng huynh gọi đệ với đại nhân nhà ta! Lão tổ nhà các ngươi chẳng lẽ còn mạnh hơn so với Phiêu Vũ Thiên Tôn?"
Mọi người vừa nghe xong, chẳng những không bị hù dọa mà trên mặt càng lộ ra thần sắc trào phúng nồng nặc.
"Phiêu Vũ Thiên Tôn? Ha ha, tiểu cô nương, Phiêu Vũ Thiên Tôn là một trong những Tông sư của Vân Đan đại hội, địa vị đáng tôn sùng cỡ nào? Tiểu tử này xưng huynh gọi đệ với hắn? Ngươi đừng chọc cười ta được không?" Người trẻ tuổi kia cười to nói.
Trịnh Bất Quần nghe vậy cũng lắc đầu bật cười nói: "Thì ra là hai kẻ không biết trời cao đất rộng, mạnh miệng ngông cuồng, ta cứ tưởng là thiên tài gì nữa chứ. Loại vô tri ngu xuẩn như thế này, mỗi lần Vân Đan đại hội diễn ra luôn có một vài tên."
"Ha ha ha..."
Lời nghị luận của hai người dẫn tới một tràng tiếng giễu cợt xung quanh.
Phiêu Vũ Thiên Tôn có thân phận bậc nào, đây chính là nhân vật nổi danh ngang ngửa với Đan Ngọc Thiên Tôn của Vân Đan đại đế đô.
Dưới Thiên Đế, gần như là tồn tại cao cấp nhất.
Cường giả bậc này sẽ xưng huynh gọi đệ với một tên tiểu bối Chân Thần Cảnh sao?
Đùa gì thế!
Mí mắt Diệp Viễn khẽ nâng, thản nhiên nói: "Nói xong chưa? Nói xong rồi thì cút ngay cho ta."
Trịnh Bất Quần hất mặt một cái nói: "Ngươi muốn vào bên trong thành? Tiểu tử, ngươi có thiệp mời của Vân Đan hội sao?"
Diệp Viễn thản nhiên nói: "Thiệp mời của Vân Đan hội? Đó là thứ gì?"
Thanh niên Họ Đoàn nghe vậy thì bật cười nói: "Ngay cả thiệp mời của Vân Đan hội ngươi cũng không biết là cái gì, vậy mà cũng dám đến tham gia Vân Đan đại hội? Nói cho ngươi biết, chỉ có luyện dược sư cầm thiệp mời của Vân Đan hội mới có tư cách tiến vào nội thành để tham gia Vân Đan đại hội. Còn ngươi, đến từ đâu thì về nơi đó đi."
Trịnh Khiên đầu trọc cười to nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi là cao nhân phương nào, náo loạn nửa ngày, rốt cuộc ngay cả thiệp mời của Vân Đan hội ngươi cũng không có a!"
Giờ này khắc này, Trịnh Khiên càng thêm chắc chắc, Diệp Viễn là con cháu của một thế gia võ đạo nào đó, mặc dù thực lực võ đạo rất mạnh, thế nhưng trên phương diện đan đạo căn bản dốt đặc cán mai.
Còn về khống chế lửa thì võ giả am hiểu công pháp hỏa hệ thì việc khống chế lửa cũng sẽ hết sức lợi hại.
Hắn thừa nhận Diệp Viễn là một thiên tài võ đạo, nhưng nơi này là đại hội đan đạo, liên quan gì đến võ giả?
Thiên tài luyện dược sư có thể tới Vân Đan đại hội, căn bản cũng sẽ không quan tâm đến võ giả.
Bởi vì địa vị của những Luyện Dược Sư này cao hơn so với võ giả thông thường rất nhiều.
Trịnh Bất Quần phất tay một cái nói: "Tiểu tử, mau cút đi, đừng ở chỗ này làm mất mặt xấu hổ. Ngươi thấy ánh mắt của bọn họ không? Ngươi bây giờ giống như là một kẻ ngang ngược tàn ác vậy. Nơi này là thế giới của Luyện Dược Sư, rất khác biệt... với ngươi!"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!