Một bên, Phiêu Vũ Thiên Tôn trong lòng hơi rét lạnh.
Hắn hoàn toàn không nghĩ tới, lần này đi đến chỗ của Cực U Thiên Đế lại đụng phải Giản Túc Thao.
Tại Nam giới, địa vị của Giản Túc Thao so với hắn chỉ cao hơn chứ không thấp.
Phải biết rằng, sau lưng Giản Túc Thao vẫn còn thế lực khổng lồ là Giản gia.
Mặc dù Vạn Bảo Thiên Đế lợi hại, thế nhưng so sánh cùng với Huyền Cơ Thiên Đế thì vẫn còn kém quá nhiều.
Không nghĩ tới, Diệp Viễn lại có liên quan sâu xa với Giản gia như vậy.
Hơn nữa nhìn cách Giản Túc Thao nói chuyện với Diệp Viễn lại là có dáng vẻ oán niệm sâu đậm, luôn làm một bộ dáng ta nhìn ngươi thấy khó chịu nhưng lại không có biện pháp để bắt ngươi.
Điều này... rất kỳ quái a!
Bỗng nhiên Giản Túc Thao nhoẻn miệng cười, nói với Diệp Viễn: "Ha ha, tiểu tử, nhớ kỹ lời nói ngày hôm nay. Đây chính là ngươi tự nhận nợ ta một món nợ ân tình."
Lời này vừa nói ra, mặt Diệp Viễn cùng Phiêu Vũ Thiên Tôn đều tối sầm.
Tên gia hỏa này... thật sự là Túc Thao Thiên Tôn khiến người ta khiếp sợ không thôi đây sao?
Bộ dáng này, hoàn toàn giống như dáng vẻ của một tiểu nhân a!
Nhưng mà Diệp Viễn cũng đã sớm hiểu rõ về tính cách của Giản Túc Thao, sau khi ngây người, hắn gật đầu nói: "Cái này là điều hiển nhiên! Lời Diệp mỗ nói ra, chưa bao giờ nuốt lời."
Giản Túc Thao gật đầu nói: "Việc nơi này đã xong, bản Tôn đi đây."
Diệp Viễn ôm quyền nói: "Tiền bối đi thong thả."
Giản Túc Thao quay về phía Phiêu Vũ Thiên Tôn khẽ gật đầu một cái, sau đó bước ra một cước, ẩn vào trong hư không.
"Phiêu Vũ tiền bối, chuyện hôm nay xin đa tạ, Diệp Viễn ghi nhớ trong lòng."
Diệp Viễn đương nhiên biết rõ thân phận của Giản Túc Thao cùng Phiêu Vũ có bao nhiêu tôn quý, bọn họ có thể ra mặt giúp đỡ một tay, đây chính là thể diện cực lớn, dĩ nhiên phải cảm tạ từng người.
Phiêu Vũ Thiên Tôn khoát khoát tay, cười nói: "Giữa ngươi và ta còn khách khí làm gì? Nếu không có ngươi thì bản Tôn muốn đạt tới cái cảnh giới người người ước ao này cũng chỉ sợ là không biết phải mất thêm bao nhiêu năm. Huống hồ, bản Tôn biết rõ, mấy năm nay ngươi đã giúp Vạn Bảo Lâu thu lợi được không biết bao nhiêu Thần Nguyên Thạch. Phần tình cảm này của bản Tôn đương nhiên là điều cần thiết."
Cái khác không nói, chỉ riêng đệ nhất Ngự Hồn Dung Đạo Đan thôi cũng đã đủ để Vạn Bảo Lâu kiếm được một số lớn Thần Nguyên Thạch.
Hơn nữa, sau khi Diệp Viễn đột phá Nguyên Đan Cảnh còn mở rộng ra Ngự Hồn Dung Đạo Đan cấp sáu, toa thuốc này cũng giao cho Vạn Bảo Lâu.
Đương nhiên, những thứ này đều là phù phiếm.
Đối với bậc cường giả như Phiêu Vũ Thiên Tôn, Thần Nguyên Thạch đã là vật ngoài thân.
Điều quan trọng nhất chính là cảnh giới!
Lông mày Diệp Viễn nhíu lại, kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ, Phiêu Vũ tiền bối đã..."
Phiêu Vũ cười một tiếng sang sảng, nói: "Không sai! Đã qua nhiều năm như vậy rồi, Đan Ngọc Thiên Tôn của Vân Đan đại đế đô vẫn một mực đè bản Tôn một đầu. Vân Đan đại hội lần này, rốt cuộc bản tôn cũng có thể hãnh diện!"
Diệp Viễn cười nói: "Chúc mừng Phiêu Vũ tiền bối!"
Tổ cảnh!
Đây là cảnh giới mà tất cả Luyện Dược Sư đều tha thiết ước mơ!
Thế nhưng cánh cửa này lại đem vô số thiên tài Đan đạo chặn ngoài cửa.
Một bên, Phiêu Vũ Thiên Tôn trong lòng hơi rét lạnh.
Hắn hoàn toàn không nghĩ tới, lần này đi đến chỗ của Cực U Thiên Đế lại đụng phải Giản Túc Thao.
Tại Nam giới, địa vị của Giản Túc Thao so với hắn chỉ cao hơn chứ không thấp.
Phải biết rằng, sau lưng Giản Túc Thao vẫn còn thế lực khổng lồ là Giản gia.
Mặc dù Vạn Bảo Thiên Đế lợi hại, thế nhưng so sánh cùng với Huyền Cơ Thiên Đế thì vẫn còn kém quá nhiều.
Không nghĩ tới, Diệp Viễn lại có liên quan sâu xa với Giản gia như vậy.
Hơn nữa nhìn cách Giản Túc Thao nói chuyện với Diệp Viễn lại là có dáng vẻ oán niệm sâu đậm, luôn làm một bộ dáng ta nhìn ngươi thấy khó chịu nhưng lại không có biện pháp để bắt ngươi.
Điều này... rất kỳ quái a!
Bỗng nhiên Giản Túc Thao nhoẻn miệng cười, nói với Diệp Viễn: "Ha ha, tiểu tử, nhớ kỹ lời nói ngày hôm nay. Đây chính là ngươi tự nhận nợ ta một món nợ ân tình."
Lời này vừa nói ra, mặt Diệp Viễn cùng Phiêu Vũ Thiên Tôn đều tối sầm.
Tên gia hỏa này... thật sự là Túc Thao Thiên Tôn khiến người ta khiếp sợ không thôi đây sao?
Bộ dáng này, hoàn toàn giống như dáng vẻ của một tiểu nhân a!
Nhưng mà Diệp Viễn cũng đã sớm hiểu rõ về tính cách của Giản Túc Thao, sau khi ngây người, hắn gật đầu nói: "Cái này là điều hiển nhiên! Lời Diệp mỗ nói ra, chưa bao giờ nuốt lời."
Giản Túc Thao gật đầu nói: "Việc nơi này đã xong, bản Tôn đi đây."
Diệp Viễn ôm quyền nói: "Tiền bối đi thong thả."
Giản Túc Thao quay về phía Phiêu Vũ Thiên Tôn khẽ gật đầu một cái, sau đó bước ra một cước, ẩn vào trong hư không.
"Phiêu Vũ tiền bối, chuyện hôm nay xin đa tạ, Diệp Viễn ghi nhớ trong lòng."
Diệp Viễn đương nhiên biết rõ thân phận của Giản Túc Thao cùng Phiêu Vũ có bao nhiêu tôn quý, bọn họ có thể ra mặt giúp đỡ một tay, đây chính là thể diện cực lớn, dĩ nhiên phải cảm tạ từng người.
Phiêu Vũ Thiên Tôn khoát khoát tay, cười nói: "Giữa ngươi và ta còn khách khí làm gì? Nếu không có ngươi thì bản Tôn muốn đạt tới cái cảnh giới người người ước ao này cũng chỉ sợ là không biết phải mất thêm bao nhiêu năm. Huống hồ, bản Tôn biết rõ, mấy năm nay ngươi đã giúp Vạn Bảo Lâu thu lợi được không biết bao nhiêu Thần Nguyên Thạch. Phần tình cảm này của bản Tôn đương nhiên là điều cần thiết."
Cái khác không nói, chỉ riêng đệ nhất Ngự Hồn Dung Đạo Đan thôi cũng đã đủ để Vạn Bảo Lâu kiếm được một số lớn Thần Nguyên Thạch.
Hơn nữa, sau khi Diệp Viễn đột phá Nguyên Đan Cảnh còn mở rộng ra Ngự Hồn Dung Đạo Đan cấp sáu, toa thuốc này cũng giao cho Vạn Bảo Lâu.
Đương nhiên, những thứ này đều là phù phiếm.
Đối với bậc cường giả như Phiêu Vũ Thiên Tôn, Thần Nguyên Thạch đã là vật ngoài thân.
Điều quan trọng nhất chính là cảnh giới!
Lông mày Diệp Viễn nhíu lại, kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ, Phiêu Vũ tiền bối đã..."