Đại cao thủ Chân Thần Cảnh, chỉ cần lấy thần nguyên hộ thể và sức mạnh thế giới ra ra là có thể ung dung chặn độc khí ở bên ngoài.
Cho nên, Diệp Viễn lợi dụng pháp tắc không gian, bố trí một độc trận cỡ lớn ở trong hư không.
Trong độc trận này, còn dung nhập nước có tính ăn mòn cực mạnh.
Chỉ cần đi vào trong vùng không gian này, Diệp Viễn phát động trận pháp, Bách Lý Hương có thể theo nước thẩm thấm vào thế giới của võ giả, từ đó khiến cho bọn họ trúng độc.
Đây là đại trận Diệp Viễn bố trí tỉ mỉ, chuyên dùng để đối phó với những cường giả Chân Thần Cảnh này.
Còn đám Thiên Thần Cảnh kia, chẳng qua là người vô tội vạ lây mà thôi.
Phạm vi độc trận Diệp Viễn bố trí cũng không lớn, tuyệt đại bộ phận võ giả Thiên Thần Cảnh đều may mắn thoát nạn.
Chỉ là lúc này chấn động trong lòng bọn họ, căn bản không có cách nào diễn tả được bằng ngôn từ.
“Quá… quá đáng sợ rồi! Mấy nghìn cường giả Chân Thần Cảnh, trong chớp mắt chết bảy phần! Bảy phần đó!”
“Lữ Ngạn Thiên Tôn, rốt cuộc là chọc phải loại đối thủ đáng sợ gì vậy!”
“Diệp Viễn Dược Sư hành y tế thế, đã cứu không biết bao nhiêu người. Ai có thể ngờ được, hắn lại còn là một vị độc sư đáng sợ như thế chứ!”
…
Nhìn cường giả Chân Thần vẫn còn giãy dụa ở trong, tất cả mọi người bị một luồng khí lạnh quất thẳng vào mặt, sắc mặt trắng bệch.
Loại cảnh tượng này, khiến bọn họ suốt đời khó quên.
Quá chấn động!
“Diệp… Diệp Dược Sư đây là bất đắc dĩ! Lúc trước hắn đã cảnh cáo chúng ta, chỉ là… chỉ là chúng ta căn bản không nghe!” Bỗng nhiên trong đám người có người nói.
Im lặng giống như chết!
Bọn họ chợt nhớ tới, tiếng thở dài kia của Diệp Viễn.
Hóa ra, cho đến một khắc cuối cùng, Diệp Viễn cũng không muốn dùng độc trận này.
Nhưng mà hắn hết cách rồi, đối mặt với cường địch như thế, hắn không dùng thủ đoạn lôi đình thì căn bản không có cách nào vượt qua kiếp nạn này.
Rất nhanh, cường giả Chân Thần tầng một, bắt đầu một tên tiếp một tên ngã xuống.
Dư Văn Phong nhìn một màn này, trong lòng lạnh lẽo.
Đời này của hắn đã sống trên trăm vạn năm, cũng chưa từng thấy quyết định nào đúng đắn như quyết định lúc trước.
“Bách Lý Hương là độc dược mạnh sau khi ta đột phá cấp sáu sáng tạo ra. Cho dù là Chân Thần tầng chín chỉ cần ngửi thấy mùi hương thì có khả năng thông thiên cũng hết cách xoay chuyển. Vốn ta cũng không muốn chuyện thảm tuyệt đến bậc này, nhưng mà những người này, hiển nhiên là tình nguyện làm chó săn cho Lữ Ngạn kia, ta cũng chỉ có thể làm như vậy. Ta từng cho bọn họ cơ hội, là do tự bọn họ bỏ qua.” Ở bên cạnh Dư Văn Phong, Diệp Viễn thản nhiên nói.
Tâm trạng Dư Văn Phong, rất lâu cũng không thể bình tĩnh lại được.
Một lúc lâu sau, hắn một hít sâu một hơi, nói: “Diệp Dược Sư đã thủ hạ lưu tình rồi! Nếu như thật sự thủ đoạn độc ác, hơn mười vạn người này, sợ rằng không có mấy người còn có thể sống sót!”
Diệp Viễn khẽ gật đầu nói: “Ta bố trí độc trận ở trên hư không, đại khái đã từng tính toán phạm vi. Thu nhỏ hơn nữa, sợ rằng sẽ có cá lọt lưới!”
Dư Văn Phong nghe được liền hãi hùng khiếp vía, thủ đoạn của Diệp Viễn, quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Bố trí một độc kinh khủng như vậy ở trong hư không, chỉ sợ cũng chỉ có loại biến thái như Diệp Viễn, mới có thể làm được đi?
Võ giả trong thành chấn động, cũng không ít hơn so với đám Thiên Thần Cảnh ở bên ngoài kia.
Bọn họ nhìn chằm chằm lên bầu trời, đến quên cả hoan hô.
“Ta… chúng ta thắng rồi?” Trong đám người, bỗng nhiên không biết ai nói câu này, mọi người lập tức vỡ tổ.
“Diệp Viễn đại nhân thực sự quá lợi hại! Ta vẫn cho là ngài ấy chỉ là một đan thần đỉnh cao, không ngờ được tạo nghệ độc đạo của ngài ấy không kém chút nào so với đan đạo!”
“Nếu cường giả hậu kỳ Chân Thân Cảnh như vậy, liền… cứ như vậy mà chết rồi?”
Đại cao thủ Chân Thần Cảnh, chỉ cần lấy thần nguyên hộ thể và sức mạnh thế giới ra ra là có thể ung dung chặn độc khí ở bên ngoài.
Cho nên, Diệp Viễn lợi dụng pháp tắc không gian, bố trí một độc trận cỡ lớn ở trong hư không.
Trong độc trận này, còn dung nhập nước có tính ăn mòn cực mạnh.
Chỉ cần đi vào trong vùng không gian này, Diệp Viễn phát động trận pháp, Bách Lý Hương có thể theo nước thẩm thấm vào thế giới của võ giả, từ đó khiến cho bọn họ trúng độc.
Đây là đại trận Diệp Viễn bố trí tỉ mỉ, chuyên dùng để đối phó với những cường giả Chân Thần Cảnh này.
Còn đám Thiên Thần Cảnh kia, chẳng qua là người vô tội vạ lây mà thôi.
Phạm vi độc trận Diệp Viễn bố trí cũng không lớn, tuyệt đại bộ phận võ giả Thiên Thần Cảnh đều may mắn thoát nạn.
Chỉ là lúc này chấn động trong lòng bọn họ, căn bản không có cách nào diễn tả được bằng ngôn từ.
“Quá… quá đáng sợ rồi! Mấy nghìn cường giả Chân Thần Cảnh, trong chớp mắt chết bảy phần! Bảy phần đó!”
“Lữ Ngạn Thiên Tôn, rốt cuộc là chọc phải loại đối thủ đáng sợ gì vậy!”
“Diệp Viễn Dược Sư hành y tế thế, đã cứu không biết bao nhiêu người. Ai có thể ngờ được, hắn lại còn là một vị độc sư đáng sợ như thế chứ!”
…
Nhìn cường giả Chân Thần vẫn còn giãy dụa ở trong, tất cả mọi người bị một luồng khí lạnh quất thẳng vào mặt, sắc mặt trắng bệch.
Loại cảnh tượng này, khiến bọn họ suốt đời khó quên.
Quá chấn động!
“Diệp… Diệp Dược Sư đây là bất đắc dĩ! Lúc trước hắn đã cảnh cáo chúng ta, chỉ là… chỉ là chúng ta căn bản không nghe!” Bỗng nhiên trong đám người có người nói.
Im lặng giống như chết!
Bọn họ chợt nhớ tới, tiếng thở dài kia của Diệp Viễn.
Hóa ra, cho đến một khắc cuối cùng, Diệp Viễn cũng không muốn dùng độc trận này.
Nhưng mà hắn hết cách rồi, đối mặt với cường địch như thế, hắn không dùng thủ đoạn lôi đình thì căn bản không có cách nào vượt qua kiếp nạn này.
Rất nhanh, cường giả Chân Thần tầng một, bắt đầu một tên tiếp một tên ngã xuống.
Dư Văn Phong nhìn một màn này, trong lòng lạnh lẽo.
Đời này của hắn đã sống trên trăm vạn năm, cũng chưa từng thấy quyết định nào đúng đắn như quyết định lúc trước.
“Bách Lý Hương là độc dược mạnh sau khi ta đột phá cấp sáu sáng tạo ra. Cho dù là Chân Thần tầng chín chỉ cần ngửi thấy mùi hương thì có khả năng thông thiên cũng hết cách xoay chuyển. Vốn ta cũng không muốn chuyện thảm tuyệt đến bậc này, nhưng mà những người này, hiển nhiên là tình nguyện làm chó săn cho Lữ Ngạn kia, ta cũng chỉ có thể làm như vậy. Ta từng cho bọn họ cơ hội, là do tự bọn họ bỏ qua.” Ở bên cạnh Dư Văn Phong, Diệp Viễn thản nhiên nói.
Tâm trạng Dư Văn Phong, rất lâu cũng không thể bình tĩnh lại được.
Một lúc lâu sau, hắn một hít sâu một hơi, nói: “Diệp Dược Sư đã thủ hạ lưu tình rồi! Nếu như thật sự thủ đoạn độc ác, hơn mười vạn người này, sợ rằng không có mấy người còn có thể sống sót!”
Diệp Viễn khẽ gật đầu nói: “Ta bố trí độc trận ở trên hư không, đại khái đã từng tính toán phạm vi. Thu nhỏ hơn nữa, sợ rằng sẽ có cá lọt lưới!”
Dư Văn Phong nghe được liền hãi hùng khiếp vía, thủ đoạn của Diệp Viễn, quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Bố trí một độc kinh khủng như vậy ở trong hư không, chỉ sợ cũng chỉ có loại biến thái như Diệp Viễn, mới có thể làm được đi?
Võ giả trong thành chấn động, cũng không ít hơn so với đám Thiên Thần Cảnh ở bên ngoài kia.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!