“Thật là không ngờ được, Lữ Ngạn Thiên Tôn này lại điên cuồng như vậy, một lần xuất động hơn một nghìn cường giả Chân Thần Cảnh, đây là muốn dồn chúng ta vào chỗ chết mà!” Giang Ngọc Đường oán thán nói.
Tất cả mọi người im miệng không nói, bọn họ thực sự không biết tiếp lời như thế nào.
Ở dưới thực lực tuyệt đối, tất cả nỗ lực đều là vô dụng,
Cho dù đan đạo của Diệp Viễn thông thiên, cũng không thể nào trong vòng thời gian ngắn như thế tạo ra mấy nghìn Chân Thần Cảnh!
Càng không cần nói đến, trong mấy nhìn Chân Thần Cảnh này còn có một vài nhân vật khủng bố là Chần Thần Cảnh tầng chín.
Những người này tùy tiện xuất ra một người cũng đã đủ cho hoàng thành Thiên Ưng uống một bầu.
“Các ngươi, các ngươi nói chuyện đi chứ! Đây… đây là muốn làm ta nghẹn chết sao?” Bạch Quang đi đi lại lại, có vẻ vô cùng lo lắng.
Những người bọn họ, vẫn luôn có lòng tin mù quáng với Diệp Viễn.
Nhưng mà lần này thì khác!
Diệp Viễn hắn có chống đỡ được thế nào đi nữa cũng không thể nào đối phó với mấy nghìn võ giả Chân Thần một lúc!
Người khác nghe Bạch Quang nói, ai cũng than thở nhưng vẫn là không nói lời nào.
Bọn họ căn bản không biết nói cái gì.
Đúng lúc này, đột nhiên có người báo lại, ngoài cửa có một cường giả to lớn mặc áo choàng đen không nhìn rõ khuôn mặt đến cầu kiến.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, đã là lúc này rồi còn ai đến cửa cầu kiến vậy?
“Cho hắn vào đi.” Diệp Viễn thản nhiên nói.
Không lâu sau, một cường giả chôn người ở trong cái áo choàng đen rộng, xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Diệp Viễn đánh giá đối phương, hơi lộ ra vẻ bất ngờ nói: “Hóa ra là Dư thành chủ, sao ngươi lại xuất hiện ở đây! Lúc này, ngươi đối với hoàng thành Thiên Ưng chúng ta nên là e sợ tránh không kịp mới đúng chứ.”
Người kia cởi áo choàng lộ ra thân ảnh, có chút giật mình nhìn về phía Diệp Viễn.
Mình đã ngụy trang như thế rồi, hắn lại chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra?
Người vừa tới không phải ai khác mà chính là Dư Văn Phong, thành chủ đế đô Cửu Hứa.
Dư Văn Phong xuất hiện làm cho tất cả mọi người đều bất ngờ, mọi người nhao nhao nhìn lại, không biết trong hồ lô của gia hỏa này bán cái thuốc gì.
Dư Văn Phong cười khổ nói: “Diệp tiểu huynh đệ đúng thật là có thủ đoạn tốt, xem ra ta đoán không sai, ngươi sẽ không cứ ngồi chờ chết như vậy.”
Diệp Viễn cười nói: “Dư thành chủ, bây giờ ngươi và ta là hai bên giao chiến, ngươi tới thế này… không sợ ta giữ ngươi lại sao?”
Ai ngờ, Dư Văn Phong hơi thở dài, nói: “Diệp tiểu huynh đệ, thật không dám giấu giếm, lần này Dư mỗ đến là muốn xin Diệp tiểu huynh đệ thủ hạ lưu tình. Thiên Tôn Lệnh hạ xuống, Dư mỗ chính là thành chủ Cửu Hứa, thật sự bất đắc dĩ mới trở thành địch với tiểu huynh đệ! Nếu như có thể, Dư mỗ thật sự không muốn là địch với ngươi.”
Câu nói của Dư Văn Phong, khiến cao tầng của hoàng thành Thiên Ưng hết sức kinh ngạc.
Gia hỏa này, đầu óc bị lừa đá rồi hả?
Bây giờ so sánh thực lực hai bên chênh lệch lớn như vậy, hắn lại đi xin Diệp Viễn thủ hạ lưu tình?
Có làm rõ tình hình hay không vậy?
Diệp Viễn cười nói: “Dư thành chủ, có phải là ngươi nhầm rồi không? Mấy nghìn cường giả Chân Thần Cảnh, đủ để quét ngang hoàng thành Thiên Ưng mấy chục lần, đến cả một cái xương cũng không còn, ngươi thế mà lại xin ta thủ hạ lưu tình?”
“Thật là không ngờ được, Lữ Ngạn Thiên Tôn này lại điên cuồng như vậy, một lần xuất động hơn một nghìn cường giả Chân Thần Cảnh, đây là muốn dồn chúng ta vào chỗ chết mà!” Giang Ngọc Đường oán thán nói.
Tất cả mọi người im miệng không nói, bọn họ thực sự không biết tiếp lời như thế nào.
Ở dưới thực lực tuyệt đối, tất cả nỗ lực đều là vô dụng,
Cho dù đan đạo của Diệp Viễn thông thiên, cũng không thể nào trong vòng thời gian ngắn như thế tạo ra mấy nghìn Chân Thần Cảnh!
Càng không cần nói đến, trong mấy nhìn Chân Thần Cảnh này còn có một vài nhân vật khủng bố là Chần Thần Cảnh tầng chín.
Những người này tùy tiện xuất ra một người cũng đã đủ cho hoàng thành Thiên Ưng uống một bầu.
“Các ngươi, các ngươi nói chuyện đi chứ! Đây… đây là muốn làm ta nghẹn chết sao?” Bạch Quang đi đi lại lại, có vẻ vô cùng lo lắng.
Những người bọn họ, vẫn luôn có lòng tin mù quáng với Diệp Viễn.
Nhưng mà lần này thì khác!
Diệp Viễn hắn có chống đỡ được thế nào đi nữa cũng không thể nào đối phó với mấy nghìn võ giả Chân Thần một lúc!
Người khác nghe Bạch Quang nói, ai cũng than thở nhưng vẫn là không nói lời nào.
Bọn họ căn bản không biết nói cái gì.
Đúng lúc này, đột nhiên có người báo lại, ngoài cửa có một cường giả to lớn mặc áo choàng đen không nhìn rõ khuôn mặt đến cầu kiến.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, đã là lúc này rồi còn ai đến cửa cầu kiến vậy?
“Cho hắn vào đi.” Diệp Viễn thản nhiên nói.
Không lâu sau, một cường giả chôn người ở trong cái áo choàng đen rộng, xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Diệp Viễn đánh giá đối phương, hơi lộ ra vẻ bất ngờ nói: “Hóa ra là Dư thành chủ, sao ngươi lại xuất hiện ở đây! Lúc này, ngươi đối với hoàng thành Thiên Ưng chúng ta nên là e sợ tránh không kịp mới đúng chứ.”
Người kia cởi áo choàng lộ ra thân ảnh, có chút giật mình nhìn về phía Diệp Viễn.
Mình đã ngụy trang như thế rồi, hắn lại chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra?
Người vừa tới không phải ai khác mà chính là Dư Văn Phong, thành chủ đế đô Cửu Hứa.
Dư Văn Phong xuất hiện làm cho tất cả mọi người đều bất ngờ, mọi người nhao nhao nhìn lại, không biết trong hồ lô của gia hỏa này bán cái thuốc gì.
Dư Văn Phong cười khổ nói: “Diệp tiểu huynh đệ đúng thật là có thủ đoạn tốt, xem ra ta đoán không sai, ngươi sẽ không cứ ngồi chờ chết như vậy.”
Diệp Viễn cười nói: “Dư thành chủ, bây giờ ngươi và ta là hai bên giao chiến, ngươi tới thế này… không sợ ta giữ ngươi lại sao?”
Ai ngờ, Dư Văn Phong hơi thở dài, nói: “Diệp tiểu huynh đệ, thật không dám giấu giếm, lần này Dư mỗ đến là muốn xin Diệp tiểu huynh đệ thủ hạ lưu tình. Thiên Tôn Lệnh hạ xuống, Dư mỗ chính là thành chủ Cửu Hứa, thật sự bất đắc dĩ mới trở thành địch với tiểu huynh đệ! Nếu như có thể, Dư mỗ thật sự không muốn là địch với ngươi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!