“Đây… đây sao có thể?”
“Thế mà lại không bị thương chút nào! Diệp Viễn đại nhân, hắn… rốt cuộc sao lại làm được vậy?”
“Lực phòng ngự này, đúng thật là cường đại đến biến thái mà!”
…
Trong tiếng hô kinh ngạc, tiếp đó là một mảnh nhảy nhót hoan hô.
Vài năm không gặp, thực lực của Diệp Viễn đại nhân, đã thăng tới một cảnh giới làm cho người ta chấn động.
Đương nhiên, đây là đối với kẻ địch mà nói là bất khả chiến bại.
Đột nhiên, con ngươi Đặng Úy co rụt lại, nhìn chằm chằm vào đạo thân ảnh kia, tràn ngập vẻ không dám tin.
Diệp Viễn ngạo nghễ đứng đó, trên người đến một mảnh góc áo cũng không có tổn hại gì.
Lực phòng ngự này, biến thái đến cỡ nào!
Lữ Tử Y nhíu mày, hiển nhiên cực kỳ bất ngờ với một màn này.
“Vừa rồi, đây là… chấn động của Thiên Tôn Linh Bảo! Trên người hắn, có Thiên Tôn Linh Bảo thuộc tính phòng ngự!” Lữ Tử Y lạnh lùng mở miệng nói.
“Thiên… Thiên Tôn Linh Bảo?” Đặng Úy nhìn về phía Diệp Viễn, trở nên thất thần.
Bất ngờ, trên mặt hắn lộ ra vẻ mừng rỡ như điên.
Trên người Diệp Viễn có Thiên Tôn Linh bảo, chỉ cần giết hắn, chẳng phải Thiên Tôn Linh Bảo sẽ là của hắn rồi sao?
Chút tâm tư này của Đặng Úy, sao có thể giấu được con mắt của Diệp Viễn.
Hắn nhàn nhạt mở miệng nói: “Muốn Thiên Tôn Linh Bảo?”
Đặng Úy không che giấu tâm tư, cười nói: “Không ngờ được, lần này tớ lại còn có thu hoạch bất ngờ. Thiên Tôn Linh Bảo, ta nhất định phải lấy được!”
Diệp Viễn gật đầu nói: “Cũng được, chỉ cần ngươi có thể đỡ được một đòn của ta.”
Đặng Úy nghe vậy cười to nói: “Thứ ngu xuẩn không biết tự lượng sức mình! Ngươi cho rằng dựa vào Thiên Tôn Linh Bảo đỡ được một đòn này của ta thì thực lực đã ngồi trên bản công tử rồi sao? Nếu như bản công tử đến một đòn này của ngươi còn không đỡ nổi, vậy thì mấy nghìn năm nay không phải là sống từ thân chó đi lên sao?”
Mặt Diệp Viễn không chút thay đổi, hắn vẫn luôn kìm nén phẫn nộ của mình.
“Được, vậy thì ngươi đỡ cho tốt!”
Đột nhiên, thân hình Diệp Viễn bạo phát, nhanh như chớp đi đến trước mặt Đặng Úy.
“Nhanh quá!”
Đột nhiên con ngươi Đặng Úy co lại, phạm vi thế giới và thần nguyên hộ thể điên cuồng bùng nổ.
Nhưng mà, phạm vi thế giới và thần nguyên hộ thể của hắn căn bản không đỡ được Diệp Viễn.
Diệp Viễn giống như là một thanh đao nhọn, trực tiếp xông vào phạm vi thế giới của Đặng Úy, hai cánh tay trực tiếp túm lấy bả vai hắn.
Trong lòng Đặng Úy hoảng hốt, liều mạng giãy dụa, muốn tránh thoát Diệp Viễn.
Nhưng mà rất nhanh, trong thân thể truyền đến một hồi cảm giác xé rách kịch liệt, cực kỳ đau đớn.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao ta lại có cảm giác, thân thể không phải là của mình nữa?”
Đây là suy nghĩ cuối cùng hiện lên trong đầu Đặng Úy, bởi vì thân thể của hắn đã bị Diệp Viễn mạnh mẽ xé ra làm đôi.
Cả thành yên lặng!
Tất cả mọi người nhìn một màn này vô cùng khiếp sợ, một hồi hãi hùng khiếp vía.
Tay không xé đôi Chân Thần tầng năm, cảnh tượng hùng tráng như vậy, trong đời bọn họ đây là lần đầu tiên được nhìn nhìn thấy.
Quá chấn động, quá kịch liệt!
Quá… trút giận!
Mấy tên này vẫn luôn diễu võ giương oai, mở miệng ngậm miệng đều là tiện dân.
“Đây… đây sao có thể?”
“Thế mà lại không bị thương chút nào! Diệp Viễn đại nhân, hắn… rốt cuộc sao lại làm được vậy?”
“Lực phòng ngự này, đúng thật là cường đại đến biến thái mà!”
…
Trong tiếng hô kinh ngạc, tiếp đó là một mảnh nhảy nhót hoan hô.
Vài năm không gặp, thực lực của Diệp Viễn đại nhân, đã thăng tới một cảnh giới làm cho người ta chấn động.
Đương nhiên, đây là đối với kẻ địch mà nói là bất khả chiến bại.
Đột nhiên, con ngươi Đặng Úy co rụt lại, nhìn chằm chằm vào đạo thân ảnh kia, tràn ngập vẻ không dám tin.
Diệp Viễn ngạo nghễ đứng đó, trên người đến một mảnh góc áo cũng không có tổn hại gì.
Lực phòng ngự này, biến thái đến cỡ nào!
Lữ Tử Y nhíu mày, hiển nhiên cực kỳ bất ngờ với một màn này.
“Vừa rồi, đây là… chấn động của Thiên Tôn Linh Bảo! Trên người hắn, có Thiên Tôn Linh Bảo thuộc tính phòng ngự!” Lữ Tử Y lạnh lùng mở miệng nói.
“Thiên… Thiên Tôn Linh Bảo?” Đặng Úy nhìn về phía Diệp Viễn, trở nên thất thần.
Bất ngờ, trên mặt hắn lộ ra vẻ mừng rỡ như điên.
Trên người Diệp Viễn có Thiên Tôn Linh bảo, chỉ cần giết hắn, chẳng phải Thiên Tôn Linh Bảo sẽ là của hắn rồi sao?
Chút tâm tư này của Đặng Úy, sao có thể giấu được con mắt của Diệp Viễn.
Hắn nhàn nhạt mở miệng nói: “Muốn Thiên Tôn Linh Bảo?”
Đặng Úy không che giấu tâm tư, cười nói: “Không ngờ được, lần này tớ lại còn có thu hoạch bất ngờ. Thiên Tôn Linh Bảo, ta nhất định phải lấy được!”
Diệp Viễn gật đầu nói: “Cũng được, chỉ cần ngươi có thể đỡ được một đòn của ta.”
Đặng Úy nghe vậy cười to nói: “Thứ ngu xuẩn không biết tự lượng sức mình! Ngươi cho rằng dựa vào Thiên Tôn Linh Bảo đỡ được một đòn này của ta thì thực lực đã ngồi trên bản công tử rồi sao? Nếu như bản công tử đến một đòn này của ngươi còn không đỡ nổi, vậy thì mấy nghìn năm nay không phải là sống từ thân chó đi lên sao?”
Mặt Diệp Viễn không chút thay đổi, hắn vẫn luôn kìm nén phẫn nộ của mình.
“Được, vậy thì ngươi đỡ cho tốt!”
Đột nhiên, thân hình Diệp Viễn bạo phát, nhanh như chớp đi đến trước mặt Đặng Úy.
“Nhanh quá!”
Đột nhiên con ngươi Đặng Úy co lại, phạm vi thế giới và thần nguyên hộ thể điên cuồng bùng nổ.
Nhưng mà, phạm vi thế giới và thần nguyên hộ thể của hắn căn bản không đỡ được Diệp Viễn.
Diệp Viễn giống như là một thanh đao nhọn, trực tiếp xông vào phạm vi thế giới của Đặng Úy, hai cánh tay trực tiếp túm lấy bả vai hắn.
Trong lòng Đặng Úy hoảng hốt, liều mạng giãy dụa, muốn tránh thoát Diệp Viễn.
Nhưng mà rất nhanh, trong thân thể truyền đến một hồi cảm giác xé rách kịch liệt, cực kỳ đau đớn.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao ta lại có cảm giác, thân thể không phải là của mình nữa?”
Đây là suy nghĩ cuối cùng hiện lên trong đầu Đặng Úy, bởi vì thân thể của hắn đã bị Diệp Viễn mạnh mẽ xé ra làm đôi.
Cả thành yên lặng!