Giản Túc Thao hét lên quái dị, trực tiếp ném văng Đế Cốt ra.
Một cỗ mùi khét truyền đến, hóa ra bàn tay hắn đã bị đốt thành một mảnh than đen.
Kỳ Lân Đế Cốt này, bỏng tay!
“Đáng chết, ngươi làm cái trò gì vậy?” Giản Túc Thao căm tức nhìn Diệp Viễn nói.
Diệp Viễn chỉ thản nhiên nói: “Ngươi cũng quá coi thường Diệp Viễn ta rồi, chuyện Diệp Viễn ta đã đồng ý, xưa nay sẽ không đổi ý. Ta nói, ngươi có bản lĩnh thì lấy đi là được.”
Giản Túc Thao cắn răng một cái, nói: “Ta không tin, chỉ một cái xương của người chết mà bản tôn còn không đối phó được!”
Dứt lời, đột nhiên Giản Túc Thao phóng uy áp Thiên Tôn ra, giơ tay lên đánh ra một đạo thần nguyên, bao phủ lấy Đế Cốt.
Uy áp Thiên Tôn, vô cùng mạnh mẽ, Diệp Viễn ở một bên sắc mặt cũng trắng bệch.
Nhưng mà đúng vào lúc này, quang mang của Đế Cốt cũng nổi dậy, phóng ra một đạo năng lượng ôn hòa mạnh mẽ đúng là đối đầu với uy áp Thiên Tôn của Giản Túc Thao.
Giản Túc Thao biến sắc, thần nguyên trong lòng bàn tay càng tăng thêm vài phần lực đạo.
Nhưng mà, đạo năng lượng ôn hòa đó giống như là lò xo, hắn càng dùng sức, lực đạo bắn ngược lại càng lớn.
Oanh!
Cuối cùng Giản Túc Thao không chịu được, trực tiếp bị lực đạo lớn này bắn bay ra ngoài.
Sau đó, Kỳ Lân Đế Cốt kia chậm rãi bay lên, tự động trở lại tay Diệp Viễn.
Sắc mặt Giản Túc Thao hết sức khó coi, đến lúc này, hắn sao vẫn không rõ, Đế Cốt này có ý chí của chính mình, không đồng ý đi theo hắn.
Chỉ là hắn rất buồn bực, Kỳ Lân Đế Cốt này đã tồn tại không biết bao nhiêu trăm triệu năm, vì sao vẫn còn năng lượng đáng sợ như thế?
Diệp Viễn nhìn Giản Túc Thao, thản nhiên nói: “Ngươi trăm phương ngàn kế, để khí vận chi tử đoạt Đế Cốt cho ngươi. Nhưng mà ngươi không nghĩ tới, chỉ có người được Đế Cốt tán thành, mới có thể đem nó ra ngoài, đúng không?”
Sắc mặt Giản Túc Thao rất khó coi, khóe miệng chảy ra một dòng máu tươi, nội phủ đã bị thương.
Hắn nhìn Diệp Viễn, lạnh lùng nói: “Hay cho tiểu tử nhà ngươi, ngươi thật sự cho rằng bản tôn không dám động tới ngươi hay sao?”
Diệp Viễn cười nhạt nói: “Không phải ta khinh thường ngươi, ngươi thật đúng là không dám đụng đến ta. Lần này, đi vào chiến trường Cổ Thần, cường giả Thiên Đế kia của Giản gia ngươi, vẫn luôn theo dõi ta. Bây giờ, đoán chừng đến Huyền Cơ Thiên Đế cũng biết thành động của ta ở chiến trường Cổ Thần. Nếu như ta đoán không lầm, mệnh lệnh của đạo tràng Huyền Cơ, đang trên đường đến rồi.”
Giản Túc Thao khinh thường nói: “Ngươi lấy Huyền Cơ lão tổ tới hù ta? Ha ha, lời này không nói thì thôi, cường giả Thiên Đế theo dõi, há là chuyện một Chân Thần Cảnh như ngươi có thể phát giác?”
Cường giả Thiên Đế theo dõi, đương nhiên võ giả bình thường không phát hiện được.
Nhưng mà công pháp Diệp Viễn tu luyện cực kỳ đặc thù, nhắm thẳng vào cơ sở của đại đạo, vô cùng mẫn cảm với loại theo dõi này.
Nếu không, hắn cũng sẽ không phát hiện ra Huyền Cơ Thiên Đế đang dò xét.
Mặc dù chỉ là một tia cảm ứng mờ nhạt, nhưng mà loại cảm giác này bắt đầu từ lúc bước vào chiến trường Cổ Thần vẫn luôn tồn tại, điều này hiển nhiên nói rõ có người vẫn luôn dò xét hắn.
Mà trong chiến trường Cổ Thần, ngoại trừ Giản Dung còn có ai có bản lĩnh này?
Trong lòng Diệp Viễn hiểu rõ, nếu như cao tầng Giản gia đã chú ý đến mình vậy thì tuyệt đối sẽ không hạ sát thủ với mình.
Lòng hiếu kỳ của Giản gia là rất nặng.
Diệp Viễn nhún nhún vai, cười nói: “Không phải Giản gia các ngươi tin nhất là số mệnh sao? Dựa vào phán đoán của ngươi đối với ta, ngươi cảm thấy ta sẽ là người đoản mệnh sao?”
Giản Túc Thao nghe vậy, không khỏi cứng lại.
Đúng vậy, mặc dù hắn không thể trực tiếp sử dụng thật Quan Khí với Diệp Viễn, nhưng mà hắn có thể cảm giác được, số mệnh Diệp Viễn vô cùng thịnh vượng, tuyệt đối không phải là dáng vẻ đoản mệnh.
Điểm này, đến Giản Hoằng Tiêu còn có thể nhận ra được, hắn thân là chủ nhân của đại đế đô Cực Vận, người đứng đầu, sao lại có thể không cảm nhận được?”
Lẽ nào… Diệp Viễn nói là thật?
Nói tới cũng đúng lúc.
Vừa lúc đó, tâm thần Giản Túc Thao khẽ động, nhận được một truyền âm.
Truyền âm này lại là… Vân Thương Thiên Đế tự mình dặn dò!
Giản Túc Thao cả kinh, cái này không thể coi thường.
Giản Túc Thao hét lên quái dị, trực tiếp ném văng Đế Cốt ra.
Một cỗ mùi khét truyền đến, hóa ra bàn tay hắn đã bị đốt thành một mảnh than đen.
Kỳ Lân Đế Cốt này, bỏng tay!
“Đáng chết, ngươi làm cái trò gì vậy?” Giản Túc Thao căm tức nhìn Diệp Viễn nói.
Diệp Viễn chỉ thản nhiên nói: “Ngươi cũng quá coi thường Diệp Viễn ta rồi, chuyện Diệp Viễn ta đã đồng ý, xưa nay sẽ không đổi ý. Ta nói, ngươi có bản lĩnh thì lấy đi là được.”
Giản Túc Thao cắn răng một cái, nói: “Ta không tin, chỉ một cái xương của người chết mà bản tôn còn không đối phó được!”
Dứt lời, đột nhiên Giản Túc Thao phóng uy áp Thiên Tôn ra, giơ tay lên đánh ra một đạo thần nguyên, bao phủ lấy Đế Cốt.
Uy áp Thiên Tôn, vô cùng mạnh mẽ, Diệp Viễn ở một bên sắc mặt cũng trắng bệch.
Nhưng mà đúng vào lúc này, quang mang của Đế Cốt cũng nổi dậy, phóng ra một đạo năng lượng ôn hòa mạnh mẽ đúng là đối đầu với uy áp Thiên Tôn của Giản Túc Thao.
Giản Túc Thao biến sắc, thần nguyên trong lòng bàn tay càng tăng thêm vài phần lực đạo.
Nhưng mà, đạo năng lượng ôn hòa đó giống như là lò xo, hắn càng dùng sức, lực đạo bắn ngược lại càng lớn.
Oanh!
Cuối cùng Giản Túc Thao không chịu được, trực tiếp bị lực đạo lớn này bắn bay ra ngoài.
Sau đó, Kỳ Lân Đế Cốt kia chậm rãi bay lên, tự động trở lại tay Diệp Viễn.
Sắc mặt Giản Túc Thao hết sức khó coi, đến lúc này, hắn sao vẫn không rõ, Đế Cốt này có ý chí của chính mình, không đồng ý đi theo hắn.
Chỉ là hắn rất buồn bực, Kỳ Lân Đế Cốt này đã tồn tại không biết bao nhiêu trăm triệu năm, vì sao vẫn còn năng lượng đáng sợ như thế?
Diệp Viễn nhìn Giản Túc Thao, thản nhiên nói: “Ngươi trăm phương ngàn kế, để khí vận chi tử đoạt Đế Cốt cho ngươi. Nhưng mà ngươi không nghĩ tới, chỉ có người được Đế Cốt tán thành, mới có thể đem nó ra ngoài, đúng không?”
Sắc mặt Giản Túc Thao rất khó coi, khóe miệng chảy ra một dòng máu tươi, nội phủ đã bị thương.
Hắn nhìn Diệp Viễn, lạnh lùng nói: “Hay cho tiểu tử nhà ngươi, ngươi thật sự cho rằng bản tôn không dám động tới ngươi hay sao?”
Diệp Viễn cười nhạt nói: “Không phải ta khinh thường ngươi, ngươi thật đúng là không dám đụng đến ta. Lần này, đi vào chiến trường Cổ Thần, cường giả Thiên Đế kia của Giản gia ngươi, vẫn luôn theo dõi ta. Bây giờ, đoán chừng đến Huyền Cơ Thiên Đế cũng biết thành động của ta ở chiến trường Cổ Thần. Nếu như ta đoán không lầm, mệnh lệnh của đạo tràng Huyền Cơ, đang trên đường đến rồi.”
Giản Túc Thao khinh thường nói: “Ngươi lấy Huyền Cơ lão tổ tới hù ta? Ha ha, lời này không nói thì thôi, cường giả Thiên Đế theo dõi, há là chuyện một Chân Thần Cảnh như ngươi có thể phát giác?”
Cường giả Thiên Đế theo dõi, đương nhiên võ giả bình thường không phát hiện được.
Nhưng mà công pháp Diệp Viễn tu luyện cực kỳ đặc thù, nhắm thẳng vào cơ sở của đại đạo, vô cùng mẫn cảm với loại theo dõi này.
Nếu không, hắn cũng sẽ không phát hiện ra Huyền Cơ Thiên Đế đang dò xét.
Mặc dù chỉ là một tia cảm ứng mờ nhạt, nhưng mà loại cảm giác này bắt đầu từ lúc bước vào chiến trường Cổ Thần vẫn luôn tồn tại, điều này hiển nhiên nói rõ có người vẫn luôn dò xét hắn.
Mà trong chiến trường Cổ Thần, ngoại trừ Giản Dung còn có ai có bản lĩnh này?
Trong lòng Diệp Viễn hiểu rõ, nếu như cao tầng Giản gia đã chú ý đến mình vậy thì tuyệt đối sẽ không hạ sát thủ với mình.
Lòng hiếu kỳ của Giản gia là rất nặng.
Diệp Viễn nhún nhún vai, cười nói: “Không phải Giản gia các ngươi tin nhất là số mệnh sao? Dựa vào phán đoán của ngươi đối với ta, ngươi cảm thấy ta sẽ là người đoản mệnh sao?”
Giản Túc Thao nghe vậy, không khỏi cứng lại.
Đúng vậy, mặc dù hắn không thể trực tiếp sử dụng thật Quan Khí với Diệp Viễn, nhưng mà hắn có thể cảm giác được, số mệnh Diệp Viễn vô cùng thịnh vượng, tuyệt đối không phải là dáng vẻ đoản mệnh.
Điểm này, đến Giản Hoằng Tiêu còn có thể nhận ra được, hắn thân là chủ nhân của đại đế đô Cực Vận, người đứng đầu, sao lại có thể không cảm nhận được?”