“Diệp huynh!”
Đám người Tống Ngọc biến sắc, vội vàng đuổi theo.
Đột nhiên hắn cảm giác được, Diệp Viễn trước mắt này trở nên rất xa lạ.
“Diệp huynh, ngươi muốn đi đâu?”
Thân pháp của Diệp Viễn rất nhanh, đám người Tống Ngọc không đuổi kịp chỉ có thể ở phía sau gọi.
Bỗng nhiên, Diệp Viễn dừng bước lại, lạnh lùng nói: “Đừng đi theo ta, nếu không, đừng trách ta trở mặt không quen biết.”
Thân hình đám người Tống Ngọc cứng đờ, có chút không dám tin nhìn Diệp Viễn.
Đây… Vẫn là Diệp Viễn bọn họ quen biết sao?
Nhìn Diệp Viễn rời đi, đám người Tống Ngọc không dám ngăn cản.
Diệp Viễn trước mắt này quá kinh khủng, quá lạnh lùng, nếu như bọn họ đi theo, sợ rằng hắn sẽ không chút do dự mà giết họ.
“Tống huynh, rốt cuộc Diệp huynh bị làm sao vậy?” Quách Cảnh Dương khó hiểu hỏi.
Sắc mặt Tống Ngọc có chút khó coi, trầm giọng nói: “Công pháp của Diệp huynh đúng là hiếm thấy trên đời, thậm chí còn có thể vượt cảnh giới mà giết chết đối thủ trong nháy mắt. Nhưng mà… dường có có chút tác dụng phụ không nhỏ, sẽ ảnh hưởng đến tâm tính.”
Quách Cảnh Dương biến sắc, nói: “Đây… phải làm sao mới được đây? Hắn chắc sẽ không cứ luôn như vậy chứ?”
Tống Ngọc lắc đầu nói: “Đương nhiên sẽ không, nhưng mà nếu hắn cứ tu luyện như thế, đến cuối cùng e rằng sẽ trở thành một cường giả tuyệt thế không có chút tình cảm nào!”
Mấy người nghe vậy sắc mặt đều hết sức khó coi, bọn họ đã coi Diệp Viễn thành bạn bè sinh tử, rất lo lắng cho Diệp Viễn.
“Vậy… chúng ta cứ để hắn rời đi như vậy, thật sự không sao chứ?” Hồ Phi lo lắng nói.
“Yên tâm đi, thực lực của hắn ngươi cũng nhìn thấy rồi, có thể làm cho Cốt Ma Thiên Tôn tăng cảnh giới lên đến Chân Thần tầng chín, nguy hiểm bình thường không làm gì được hắn. Huống hồ, cho dù hắn ở tình trạng bây giờ, cũng sẽ không tự mình ép bản thân vào đường cùng. Thực tế, ta cảm thấy hắn ở trong trạng thái này, có thể còn bình tĩnh hơn bất cứ lúc nào khác.” Tống Ngọc than thở.
Người khác không còn gì để nói, cũng không biết nói từ đâu.
“Tống huynh, vậy bây giờ chúng ta nên làm cái gì?” Quách Cảnh Dương hỏi.
Tống Ngọc nghĩ rồi nói: “Chuyện bên này đã giải quyết xong rồi, chúng về vòng an toàn chờ Diệp huynh đi.”
…
Ba tháng sau, cuối cùng Diệp Viễn cũng trở lại vòng an toàn.
Đám người Tống Ngọc nhìn thấy Diệp Viễn, ai cũng vô cùng kích động.
“Diệp huynh, cuối cùng ngươi cũng trở về rồi, mấy tháng này làm chúng ta lo lắng chết mất!” Hồ Phi nói.
Diệp Viễn cười nói: “Xin lỗi, để các vị lo lắng rồi.”
Đột nhiên, Tống Ngọc ở một bên kinh ngạc nói: “Diệp huynh, ngươi lại đột phá?”
Ba thắng ngắn ngủ không gặp, Diệp Viễn lại tăng lên một cảnh giới nhỏ.
Bây giờ, đã đến đỉnh phong Nguyên Đan tầng ba, chỉ còn một bước ngắn nữa là đến Nguyên Đan tầng bốn.
Diệp Viễn gật đầu nói: “Mấy tháng nay có gặp cơ duyên khác, may mắn đột phá.”
Tống Ngọc cũng nghe ra, dường như Diệp Viễn không muốn nói thêm về chuyện mấy tháng này, hắn liền thức thời ngậm miệng.
Có điều cảnh giới Diệp Viễn tăng lên, vẫn khiến hắn cả kinh.
Mấy người Tống Ngọc hiểu, Diệp Viễn đột phá một tầng cảnh giới nhỏ, ý nghĩa cũng khác với bọn họ.
Bây giờ, sợ rằng Diệp Viễn đối phó Chân Thần tầng năm cũng không phải là nói chơi.
Sau khi trở lại vòng an toàn, tất cả liền yên bình lại.
Diệp Viễn quan sát một chút, những người khí vận chi tử trở lại vòng an toàn đã không còn đến một phần.
Tuy rằng, chiến trường Cổ Thần này tràn ngập cơ duyên nhưng cũng cực kỳ nguy hiểm.
Có điều, có thể trở về, phần lớn thực lực tăng mạnh, khí thế không chỉ mạnh hơn một bậc so với trước kia.
“Diệp huynh!”
Đám người Tống Ngọc biến sắc, vội vàng đuổi theo.
Đột nhiên hắn cảm giác được, Diệp Viễn trước mắt này trở nên rất xa lạ.
“Diệp huynh, ngươi muốn đi đâu?”
Thân pháp của Diệp Viễn rất nhanh, đám người Tống Ngọc không đuổi kịp chỉ có thể ở phía sau gọi.
Bỗng nhiên, Diệp Viễn dừng bước lại, lạnh lùng nói: “Đừng đi theo ta, nếu không, đừng trách ta trở mặt không quen biết.”
Thân hình đám người Tống Ngọc cứng đờ, có chút không dám tin nhìn Diệp Viễn.
Đây… Vẫn là Diệp Viễn bọn họ quen biết sao?
Nhìn Diệp Viễn rời đi, đám người Tống Ngọc không dám ngăn cản.
Diệp Viễn trước mắt này quá kinh khủng, quá lạnh lùng, nếu như bọn họ đi theo, sợ rằng hắn sẽ không chút do dự mà giết họ.
“Tống huynh, rốt cuộc Diệp huynh bị làm sao vậy?” Quách Cảnh Dương khó hiểu hỏi.
Sắc mặt Tống Ngọc có chút khó coi, trầm giọng nói: “Công pháp của Diệp huynh đúng là hiếm thấy trên đời, thậm chí còn có thể vượt cảnh giới mà giết chết đối thủ trong nháy mắt. Nhưng mà… dường có có chút tác dụng phụ không nhỏ, sẽ ảnh hưởng đến tâm tính.”
Quách Cảnh Dương biến sắc, nói: “Đây… phải làm sao mới được đây? Hắn chắc sẽ không cứ luôn như vậy chứ?”
Tống Ngọc lắc đầu nói: “Đương nhiên sẽ không, nhưng mà nếu hắn cứ tu luyện như thế, đến cuối cùng e rằng sẽ trở thành một cường giả tuyệt thế không có chút tình cảm nào!”
Mấy người nghe vậy sắc mặt đều hết sức khó coi, bọn họ đã coi Diệp Viễn thành bạn bè sinh tử, rất lo lắng cho Diệp Viễn.
“Vậy… chúng ta cứ để hắn rời đi như vậy, thật sự không sao chứ?” Hồ Phi lo lắng nói.
“Yên tâm đi, thực lực của hắn ngươi cũng nhìn thấy rồi, có thể làm cho Cốt Ma Thiên Tôn tăng cảnh giới lên đến Chân Thần tầng chín, nguy hiểm bình thường không làm gì được hắn. Huống hồ, cho dù hắn ở tình trạng bây giờ, cũng sẽ không tự mình ép bản thân vào đường cùng. Thực tế, ta cảm thấy hắn ở trong trạng thái này, có thể còn bình tĩnh hơn bất cứ lúc nào khác.” Tống Ngọc than thở.
Người khác không còn gì để nói, cũng không biết nói từ đâu.
“Tống huynh, vậy bây giờ chúng ta nên làm cái gì?” Quách Cảnh Dương hỏi.
Tống Ngọc nghĩ rồi nói: “Chuyện bên này đã giải quyết xong rồi, chúng về vòng an toàn chờ Diệp huynh đi.”
…
Ba tháng sau, cuối cùng Diệp Viễn cũng trở lại vòng an toàn.
Đám người Tống Ngọc nhìn thấy Diệp Viễn, ai cũng vô cùng kích động.
“Diệp huynh, cuối cùng ngươi cũng trở về rồi, mấy tháng này làm chúng ta lo lắng chết mất!” Hồ Phi nói.
Diệp Viễn cười nói: “Xin lỗi, để các vị lo lắng rồi.”
Đột nhiên, Tống Ngọc ở một bên kinh ngạc nói: “Diệp huynh, ngươi lại đột phá?”
Ba thắng ngắn ngủ không gặp, Diệp Viễn lại tăng lên một cảnh giới nhỏ.
Bây giờ, đã đến đỉnh phong Nguyên Đan tầng ba, chỉ còn một bước ngắn nữa là đến Nguyên Đan tầng bốn.
Diệp Viễn gật đầu nói: “Mấy tháng nay có gặp cơ duyên khác, may mắn đột phá.”
Tống Ngọc cũng nghe ra, dường như Diệp Viễn không muốn nói thêm về chuyện mấy tháng này, hắn liền thức thời ngậm miệng.
Có điều cảnh giới Diệp Viễn tăng lên, vẫn khiến hắn cả kinh.
Mấy người Tống Ngọc hiểu, Diệp Viễn đột phá một tầng cảnh giới nhỏ, ý nghĩa cũng khác với bọn họ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!