Đôi mắt kia, giống như là đang quan sát chúng sinh, không có chút cảm tình nào.
Thiên đạo!
Đó chính là khí tức thiên đạo!
Trên người một Chân Thần tầng hai, tại sao lại có khí tức đáng sợ như thế?
“Ngươi nói thiên tài thượng cổ như thế nào, kiếm thứ ba như thế nào, bây giờ xem ra, cũng chỉ như thế mà thôi.” Diệp Viễn lạnh lùng nhìn về phía Cốt Ma, thản nhiên nói.
Khiêu khích!
Diệp Viễn đây là đang khiêu khích!
Hắn đang gây hấn với một cường giả cấp Thiên Tôn!
Gia hỏa này, điên rồi sao?
Có điều, lời nói của Cốt Ma Thiên Tôn, lúc này đúng là đã bị Diệp Viễn đánh mặt.
Diệp Viễn chẳng những đỡ được một kiếm này, hơn nữa còn khiến cho Cốt Ma Thiên Tôn tăng thực lực đến Chân Thần tầng chín.
Chính là nói, Cốt Ma Thiên Tôn đang tự vả mặt mình!
Mặc dù không phải là bọn họ làm, nhưng mà những người khí vận chi tử này lại có loại cảm giác trút giận.
Trong miệng Cốt Ma Thiên Tôn, thiên tài thượng có chẳng qua là miễn cưỡng có thể đỡ được kiếm thứ ba.
Nhưng mà Diệp Viễn đã làm cho Cốt Ma Thiên Tôn phải tăng cảnh giới đến Chân Thần tầng chín.
Cái này chứng minh, thực lực thiên phú của Diệp Viễn, xuất sắc hơn rất nhiều so với thiên tài thượng cổ!
Cốt Ma Thiên Tôn dùng con mắt trống rỗng nhìn về phía Diệp Viễn, Diệp Viễn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Cốt Ma Thiên Tôn.
Hai cặp mắt không tầm thường, cứ như vậy nhìn nhau, trầm mặc.
Một lúc lâu sau, Cốt Ma Thiên Tôn chậm rãi nói: “Ta thu hồi lời nói trước đó! Chân Thần Cảnh ngộ Đạo Văn, loại chuyện như vậy chưa nghe đến bao giờ. Thiên phú của ngươi, đã không thể nào dùng lẽ thường để phán đoán.”
Nói rồi, Cốt Ma Thiên Tôn ném Cốt Kiếm trong tay một cái, Cốt Kiếm bay về phía Diệp Viễn.
Mọi người thất kinh thất sắc, Cốt Ma Thiên Tôn thế mà lại nhận sai!
“Thanh Cốt kiếm này thuộc về ngươi. Còn Đế Cốt của đại nhân, ngươi cũng có thể mang đi! Thiên tài như thế bất ngờ xuất hiện, sợ rằng… trận chiến diệt thế tiếp theo đã không còn xa nữa? Đại nhân, sứ mệnh của ta đã hoàn thành, cũng nên nghỉ ngơi một chút rồi.”
Cốt Ma Thiên Tôn nói xong, cả người trực tiếp phong hóa, sau đó tiêu tán theo gió.
Vẻ mặt Diệp Viễn không đổi thu hồi Cốt Kiếm, chậm rãi đi về phía đỉnh núi xương.
Trên đỉnh núi, Kỳ Lân Đế Cốt phát ra từng quầng sáng, chấn động lòng người.
Diệp Viễn bước từng bước lên, áp lực trên người càng lúc càng lớn.
Đế Cốt, cho dù đã thanh tẩy qua vô số năm tháng, nhưng vẫn còn sự cao ngạo của nó.
Một đôi con mắt Diệp Viễn lạnh lùng không có chút cảm tình nào, nói: “Huy hoàng đã qua, sớm đã tan thành mây khói sau khí chết còn muốn đùa giỡn uy phong sao? Chuyện cũ đã như thế, để cho nó qua đi thôi!”
Trên người Diệp Viễn, Đạo Văn quấn quanh, uy áp này đối với hắn mà nói không đáng nhắc tới.
Không bao lâu sau, Diệp Viễn lên tới đỉnh núi xương.
Trước mắt là một đoạn Kỳ Lân Đế Cốt hoàn chỉnh.
Diệp Viễn yên tĩnh như giếng nước, đưa tay tới, nhưng đúng vào lúc này, bất ngờ xảy ra chuyện.
“Định!”
Một giọng nói truyền ra từ trong hư không, sức mạnh pháp tắc cường đại, điên cuồng quấn quanh Diệp Viễn, khiến toàn thân hắn bị giam cầm trong không gian.
“Ha ha ha…, Diệp Viễn, dọc con đường này cực khổ cho ngươi rồi. Căn Đế Cốt này, ta sẽ nhận lấy!”
Đôi mắt kia, giống như là đang quan sát chúng sinh, không có chút cảm tình nào.
Thiên đạo!
Đó chính là khí tức thiên đạo!
Trên người một Chân Thần tầng hai, tại sao lại có khí tức đáng sợ như thế?
“Ngươi nói thiên tài thượng cổ như thế nào, kiếm thứ ba như thế nào, bây giờ xem ra, cũng chỉ như thế mà thôi.” Diệp Viễn lạnh lùng nhìn về phía Cốt Ma, thản nhiên nói.
Khiêu khích!
Diệp Viễn đây là đang khiêu khích!
Hắn đang gây hấn với một cường giả cấp Thiên Tôn!
Gia hỏa này, điên rồi sao?
Có điều, lời nói của Cốt Ma Thiên Tôn, lúc này đúng là đã bị Diệp Viễn đánh mặt.
Diệp Viễn chẳng những đỡ được một kiếm này, hơn nữa còn khiến cho Cốt Ma Thiên Tôn tăng thực lực đến Chân Thần tầng chín.
Chính là nói, Cốt Ma Thiên Tôn đang tự vả mặt mình!
Mặc dù không phải là bọn họ làm, nhưng mà những người khí vận chi tử này lại có loại cảm giác trút giận.
Trong miệng Cốt Ma Thiên Tôn, thiên tài thượng có chẳng qua là miễn cưỡng có thể đỡ được kiếm thứ ba.
Nhưng mà Diệp Viễn đã làm cho Cốt Ma Thiên Tôn phải tăng cảnh giới đến Chân Thần tầng chín.
Cái này chứng minh, thực lực thiên phú của Diệp Viễn, xuất sắc hơn rất nhiều so với thiên tài thượng cổ!
Cốt Ma Thiên Tôn dùng con mắt trống rỗng nhìn về phía Diệp Viễn, Diệp Viễn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Cốt Ma Thiên Tôn.
Hai cặp mắt không tầm thường, cứ như vậy nhìn nhau, trầm mặc.
Một lúc lâu sau, Cốt Ma Thiên Tôn chậm rãi nói: “Ta thu hồi lời nói trước đó! Chân Thần Cảnh ngộ Đạo Văn, loại chuyện như vậy chưa nghe đến bao giờ. Thiên phú của ngươi, đã không thể nào dùng lẽ thường để phán đoán.”
Nói rồi, Cốt Ma Thiên Tôn ném Cốt Kiếm trong tay một cái, Cốt Kiếm bay về phía Diệp Viễn.
Mọi người thất kinh thất sắc, Cốt Ma Thiên Tôn thế mà lại nhận sai!
“Thanh Cốt kiếm này thuộc về ngươi. Còn Đế Cốt của đại nhân, ngươi cũng có thể mang đi! Thiên tài như thế bất ngờ xuất hiện, sợ rằng… trận chiến diệt thế tiếp theo đã không còn xa nữa? Đại nhân, sứ mệnh của ta đã hoàn thành, cũng nên nghỉ ngơi một chút rồi.”
Cốt Ma Thiên Tôn nói xong, cả người trực tiếp phong hóa, sau đó tiêu tán theo gió.
Vẻ mặt Diệp Viễn không đổi thu hồi Cốt Kiếm, chậm rãi đi về phía đỉnh núi xương.
Trên đỉnh núi, Kỳ Lân Đế Cốt phát ra từng quầng sáng, chấn động lòng người.
Diệp Viễn bước từng bước lên, áp lực trên người càng lúc càng lớn.
Đế Cốt, cho dù đã thanh tẩy qua vô số năm tháng, nhưng vẫn còn sự cao ngạo của nó.
Một đôi con mắt Diệp Viễn lạnh lùng không có chút cảm tình nào, nói: “Huy hoàng đã qua, sớm đã tan thành mây khói sau khí chết còn muốn đùa giỡn uy phong sao? Chuyện cũ đã như thế, để cho nó qua đi thôi!”
Trên người Diệp Viễn, Đạo Văn quấn quanh, uy áp này đối với hắn mà nói không đáng nhắc tới.
Không bao lâu sau, Diệp Viễn lên tới đỉnh núi xương.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!