“Giúp đỡ!” Diệp Viễn cứu được Tống Ngọc ra, không cần nghĩ ngợi nói.
Diệp Viễn không phải người tốt, nhưng hắn có nguyên tắc đối nhân xử thế của mình.
Không có những người này, một mình hắn cũng không thể xông qua được đại quân Cốt Ma.
Bây giờ, bản thân mình xông qua được, đương nhiên hắn không thể thấy chết không cứu.
Tiếp đó, từng người khí vận chi tử lao tới.
Sau khi người cuối cùng thoát ra, Diệp Viễn đã chuẩn bị được ăn cả ngã về không.
Ai ngờ đúng lúc đó, đại quân Cốt Ma vô cùng vô tận kia lại tản ra thành từng đống xương cốt.
Vỗn dĩ vô cùng huyên náo, đột nhiên cả cánh đồng bát ngát lại trở nên vô cùng yên tĩnh.
Cái hành động yên tĩnh đến bất ngờ này khiến mọi người cực kỳ khó thích ứng.
Có điều, rất nhanh, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ mừng rỡ như điên.
“Ha ha ha… cuối cùng cũng xông ra rồi! Mẹ nó, lão tử còn tưởng rằng lần này chết chắc rồi!”
“Ai, còn không phải sao! Đối mặt với nhiều Cốt Ma cùng cảnh giới như vậy, loại chiến đấu này thật là đau khổ mà!”
“Nhờ có Diệp huynh, nếu không phải một mình áp đảo phần lớn Cốt Ma, sợ rằng chúng ta đã sớm chết hết rồi.”
…
Bọn họ mỗi người đối mặt với Cốt Ma còn dường như Diệp Viễn là một mình đối mặt với mười mấy Cốt Ma, thậm chí còn nhiều hơn.
Hắn vẫn luôn xông lên đầu, chẳng khác nào một thanh đao nhọn, đương nhiên kẻ địch gặp phải cũng là mạnh nhất.
Hơn nữa, đấu pháp của Diệp Viễn kia giống như là không muốn sống, cũng bức lui một đoàn Cốt Ma.
Còn lại một vài Cốt Ma, người khác từ từ đối phó, đương nhiên áp lực sẽ nhỏ hơn rất nhiều.
Trong lòng mọi người đều hiểu, nếu như không có Diệp Viễn thì bọn họ đã sớm toàn quân bị diệt, một người cũng đừng muốn sống đi ra.
Một mảnh nói cười vui vẻ.
Nhưng mà Diệp Viễn không có cười.
Ngược lại, vẻ mặt hắn lúc này ngưng trọng.
“Diệp huynh, sao thế?” Tống Ngọc đang cao hứng, đã thấy vẻ mặt ngưng trọng, lập tức thu liễm nụ cười hỏi.
Diệp Viễn cau mày nói: “Rõ ràng những Cốt Ma đều là Đế Cốt khống chế, nếu như đây là thủ đoạn cuối cùng của hắn, hẳn là sẽ không tiếc bất kỳ giá nào ngăn cản chúng ta. Nhưng mà… những đại quân Cốt Ma này lại tiêu tán hết!”
Một câu nói, làm cho tất cả mọi người đều rùng mình.
Mà đúng lúc này, phía trên núi xương, có một bộ xương… chậm rãi đứng lên.
Đúng, chỉ có một người!
Nhưng mà, lập tức con mắt của tất cả mọi người đều mở tròn xoe, một loại cảm xúc tuyệt vọng lan tràn ở trong lòng mọi người.
“Thiên… Cốt Ma Thiên Tôn! Sao… sao lại thế này?”
Trước mắt, chỉ có một Cốt Ma.
Chấn động tản mát ra trên người Cốt Ma này, khiến cho tất cả mọi người kinh hãi, đây không phải Cốt Ma cấp Thiên Tôn thì còn là cái gì?
Ai cũng không ngờ được, trải qua khổ sở như vậy, chờ được lại là một Cốt Ma cấp Thiên Tôn.
Thảo nào, Đế Cốt này ở đây nhiều năm như vậy, mà chưa bị ai lấy đi.
Cạch!
“Giúp đỡ!” Diệp Viễn cứu được Tống Ngọc ra, không cần nghĩ ngợi nói.
Diệp Viễn không phải người tốt, nhưng hắn có nguyên tắc đối nhân xử thế của mình.
Không có những người này, một mình hắn cũng không thể xông qua được đại quân Cốt Ma.
Bây giờ, bản thân mình xông qua được, đương nhiên hắn không thể thấy chết không cứu.
Tiếp đó, từng người khí vận chi tử lao tới.
Sau khi người cuối cùng thoát ra, Diệp Viễn đã chuẩn bị được ăn cả ngã về không.
Ai ngờ đúng lúc đó, đại quân Cốt Ma vô cùng vô tận kia lại tản ra thành từng đống xương cốt.
Vỗn dĩ vô cùng huyên náo, đột nhiên cả cánh đồng bát ngát lại trở nên vô cùng yên tĩnh.
Cái hành động yên tĩnh đến bất ngờ này khiến mọi người cực kỳ khó thích ứng.
Có điều, rất nhanh, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ mừng rỡ như điên.
“Ha ha ha… cuối cùng cũng xông ra rồi! Mẹ nó, lão tử còn tưởng rằng lần này chết chắc rồi!”
“Ai, còn không phải sao! Đối mặt với nhiều Cốt Ma cùng cảnh giới như vậy, loại chiến đấu này thật là đau khổ mà!”
“Nhờ có Diệp huynh, nếu không phải một mình áp đảo phần lớn Cốt Ma, sợ rằng chúng ta đã sớm chết hết rồi.”
…
Bọn họ mỗi người đối mặt với Cốt Ma còn dường như Diệp Viễn là một mình đối mặt với mười mấy Cốt Ma, thậm chí còn nhiều hơn.
Hắn vẫn luôn xông lên đầu, chẳng khác nào một thanh đao nhọn, đương nhiên kẻ địch gặp phải cũng là mạnh nhất.
Hơn nữa, đấu pháp của Diệp Viễn kia giống như là không muốn sống, cũng bức lui một đoàn Cốt Ma.
Còn lại một vài Cốt Ma, người khác từ từ đối phó, đương nhiên áp lực sẽ nhỏ hơn rất nhiều.
Trong lòng mọi người đều hiểu, nếu như không có Diệp Viễn thì bọn họ đã sớm toàn quân bị diệt, một người cũng đừng muốn sống đi ra.
Một mảnh nói cười vui vẻ.
Nhưng mà Diệp Viễn không có cười.
Ngược lại, vẻ mặt hắn lúc này ngưng trọng.
“Diệp huynh, sao thế?” Tống Ngọc đang cao hứng, đã thấy vẻ mặt ngưng trọng, lập tức thu liễm nụ cười hỏi.
Diệp Viễn cau mày nói: “Rõ ràng những Cốt Ma đều là Đế Cốt khống chế, nếu như đây là thủ đoạn cuối cùng của hắn, hẳn là sẽ không tiếc bất kỳ giá nào ngăn cản chúng ta. Nhưng mà… những đại quân Cốt Ma này lại tiêu tán hết!”
Một câu nói, làm cho tất cả mọi người đều rùng mình.
Mà đúng lúc này, phía trên núi xương, có một bộ xương… chậm rãi đứng lên.
Đúng, chỉ có một người!
Nhưng mà, lập tức con mắt của tất cả mọi người đều mở tròn xoe, một loại cảm xúc tuyệt vọng lan tràn ở trong lòng mọi người.
“Thiên… Cốt Ma Thiên Tôn! Sao… sao lại thế này?”
Trước mắt, chỉ có một Cốt Ma.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!