Cơ Chính Dương cười nói: ‘Tất nhiên ta sẽ không thất vọng. Vi phụ đã quan sát thân thế mơi này cúa ngươi, ngươi tu luyện vô cùng tốt, nền táng cũng vỏ cùng vững châc, ngưng tụ chin giọt Linh Dịch, thân hồn lột xác cũng cực ky hoàn mỹ. Chí cần ngươi mối một bước bưởc ra thật chẳc chắn, tương lai tiến vào Thân Cảnh tuyệt không phái nói mộng, thời gian không còn nhiêu, vi phụ phái đi rồi. Về sau vi phụ không ở bên cạnh ngươi, ngươi phải chảm sóc cho mình thật tốt đấy.”
Trong khi nói chuyện, thân ảnh Cơ Chính Dương trở nên càng lúc càng mờ nhạt, đó là dấu hiệu tàn hồn sâp biến mất.
Hốc mât Diệp Vièn trong nháy mât lại trở nên mơ hồ, thật vất vả phụ tử đoàn tụ, lại phẩl vội vàng như thế.
Lân này từ biệt, chính là vĩnh viễn.
Diệp Viẻn liều mạng muốn tóm lấy Cơ Chính Dương, nhưng mà hắn làm sao tóm được một cái tàn hồn sâp biến mất.
‘Phụ thản, người yẽn tảm, hài nhi đã trưởng thành rồi, ta sẽ chăm sóc tốt cho mình, tương lai ta nhất định phải bước vào Thần cành, lẽn trời xuống đất, nhất định phải tìm tới phương pháp phục sinh cho người.” Diệp Viễn rưng rưng nói.
’Ha ha, đứa nhỏ ngốc, sống chết chính là trời định, chỉ cần ngươi sống tốt là được.’
Tàn hồn của Cơ Chính Dương càng lúc càng mờ nhạt, càng lúc càng mờ nhạt, cuối cùng hóa thành hư vô.
Lần nữa nhìn thấy phụ thản rời xa mình, tim Diệp Viễn đau như bị đao cắt. Hắn chỉ hận mình quá yếu, nếu như hắn có thực lực của phụ thản lúc trước, nhất định có thế lưu lại thần hồn của phụ thân, thậm chí đề người khởi tử hồi sinh.
Mà bây giờ, cái gì hân cũng không làm được.
Một lần nữa Diệp Viễn cảm nhận được loại cảm giác vô cùng bất lực kia, loại cảm giác này hân cực kỳ không thích.
‘Diệp Viẻn ta đời này nhất định phái bước vào Thần cánh. Thiên địa bất nhân, đĩ vạn vật vi sô cấu. Diệp Viên ta muốn tlm ra con đường cúa chính minh, nghịch đáo thương thiên này.”
Lúc này, Diệp Viễn đã trờ về hiện thực, ngửa mặt lẽn trời thét dài nói.
Đến tận đây. rốt cục Diệp Viền đã hoàn thành đột phá Linh Dịch cảnh.
Thiên địa dị tượng tiêu tán đi, giống chưa từng xuất hiện qua.
Viên Phi mang theo hai người Nam Phong Chi Nhu và Tò Nhất Sơn đang hôn mẻ tới trước mặt Diệp Viền, Diệp Viền còn chưa hoàn toàn khỏi phục lại từ trong bi thương, nhln thấy Tò Nhất Sơn, không khỏi sát ý đại thịnh.
vậy?
Ta… ta đây là làm sao đây? Diệp Viễn, ngươi không có việc gì thật sự là quá tốt rồi.”
Nam Phong Chỉ Nhu mơ màng tỉnh lại, nhìn thấy Diệp Viễn bình yên vô sự. không khỏi vô cùng vui mừng.
Trong bất tri bất giác, sự quan tâm cúa Nam Phong chí Nhu dành cho Diệp Vién, đã biến thành một loại quen thuộc không tự chú được.
‘Ha ha, chí là đột phá Linh Dịch Cánh mà thôi, có thế có chuyện gì chứ.” Diệp Viễn cưỡng chế đau thương trong lòng, gượng cười nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!