Vẻ mặt người khác cũng là phẫn uất, hiển nhiên đều cực kỳ bực bội.
“Haz, đi thôi, đừng để ta gặp phải hắn!” Quách Cảnh Dương nói.
Tất cả mọi người xoay người chuẩn bị rời đi, Diệp Viễn lại bất ngờ nói: “Đi thong thả.”
“Hả? Diệp huynh, ngươi còn có việc?” Tống Ngọc nghi hoặc nói.
Diệp Viễn không nói gì, mà đi tới bên cạnh cây Huyền Thiên Nhất Khí Quả, cúi người xuống, cần thận từng ly từng tý đào bùn đất, lộ ra phần gốc cây.
Tất cả mọi người đều vô cùng khó hiểu, không biết Diệp Viễn đây là dự định làm cái gì.
Diệp Viễn lấy hết bùn đất ở phần gốc ra, nhẹ nhàng nhổ cả cây lên, cười nói: “Mặc dù Huyền Thiên Nhất Khí Quả mất rồi, nhưng mà rễ cây này cũng là đồ tốt.”
“Rễ cây? Rễ cây có ích lợi gì?” Tống Ngọc nghi hoặc nói.
Diệp Viễn nói: “Bởi vì Huyền Thiên Nhất Khí Quả quá nghịch thiên, nên căn bản không thể nào dung hợp với linh dược khác, hình thành đan dược. Nhưng mà, rễ cây Huyền Thiên Nhất Khí Quả, chính là nguyên liệu chính để luyện chế Huyền Thiên Nhất Khí Đan. Mặc dù hiệu quả của Huyền Thiên Nhất Khí Đan không so được với Huyền Thiên Nhất Khí Quả, nhưng mà cũng có thể khiến thực lực của người dùng tăng mạnh.”
Bốn người nghe vậy, đều là vẻ mặt mừng như điên.
Diệp Viễn là Luyện Dược Sư cấp bậc đại sư, hắn đã nói lời như thế, vậy thì đã nói rõ nắm chắc mấy phần.
“Lại còn có loại vật như Huyền Thiên Nhất Khí Đan này, thực sự là quá tốt rồi!” Mã Sướng vui vẻ nói.
Nhưng mà, đột nhiên Tống Ngọc lại nhướng mày, nói: “Nhưng mà ở chỗ này, chúng ta đi đâu góp những linh dược khác đây?”
Diệp Viễn cười nói: “Linh dược khác, vừa lúc trên người ta đều có, chỉ thiếu duy nhất một vị chủ dược này. Bây giờ, vừa hay có thể luyện chế.”
Nói rồi, Diệp Viễn trực tiếp lấy ra Huyễn Lung Đỉnh, từng linh dược nổi lên, bị Diệp Viễn trực tiếp hất vào trong dược đỉnh.
Đám người Tống Ngọc nhìn một màn này, không khỏi cả kinh.
Trên người Diệp Viễn, tại sao lại có nhiều linh dược như vậy?
Lẽ nào hắn có năng lực biết trước, biết rõ lần này có thể gặp được Huyền Thiên Nhất Khí Quả?
Phải biết, linh dược cấp sáu cũng không phải là rau cải trắng, cho dù là đan thần lục tinh thành danh đã lâu, cùng không thể nào tùy tiện lấy ra nhiều linh dược như vậy.
Bọn người Tống Ngọc là hạng người kiến thức rộng rãi, biết rõ những linh dược phụ này, đều là một vài linh dược vô cùng trân quý.
Bọn họ không biết, Diệp Viễn chính là đại trưởng lão Thủ Tịch của Đan Thần Các, những linh dược này đối với hắn là nói không tính là gì cả.
Cũng may mấy chủ dược và linh dược phụ đều không phải là thứ vô cùng hiếm thấy, vừa hay trên người Diệp Viễn có thể góp đủ.
Bây giờ, Diệp Viễn chẳng những có truyền thừa của Tiên Lâm Thiên Tôn mà còn có truyền thừa mạnh mẽ của Thánh Tổ Đại Tế Tư.
Đối với một vài đan phương lạ, hắn nắm giữ rất nhiều.
Huyền Thiên Nhất Khí Đan này, chính là một trong số đó.
Luyện đan ngay tại chỗ, một cỗ sức mạnh pháp tắc huyền diệu khó lường, vây quanh dược đỉnh khuếch tán ra ngoài.
Bọn họ đều biết, Diệp Viễn chính là đan đạo Dược Sư, nhưng mà ở khoảng cách gần quan sát Diệp Viễn luyện đan, vẫn khiến cho những thiên kiêu chi tử này chấn kinh.
Gia tộc bọn họ so với đại đế đô, cũng không thiếu đan thần lục tinh.
Nhưng mà bản thân họ thấy những đan thần lục tinh đó đặt ở trước mặt Diệp Viễn, căn bản đến tư cách xách giày cho hắn cũng không xứng!
Loại chênh lệch này, chỉ sợ bọn họ là thường dân, cũng có thể cảm nhận được rõ ràng.
Một mùi thuốc thấm vào ruột gan tản ra, đám người Tống Ngọc không kìm nén được nội tâm đang mừng như điên.
Huyền Thiên Nhất Khí Đan, thành rồi!
“Tống huynh, đây là của ngươi.”
Diệp Viễn phất tay, đan dược bay thẳng về phía Tống Ngọc.
Tống Ngọc nhận đan dược, vừa nhìn đã không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, nói: “Đây, đây, đây… thần đan Hạo Linh!”
Vẻ mặt người khác cũng là phẫn uất, hiển nhiên đều cực kỳ bực bội.
“Haz, đi thôi, đừng để ta gặp phải hắn!” Quách Cảnh Dương nói.
Tất cả mọi người xoay người chuẩn bị rời đi, Diệp Viễn lại bất ngờ nói: “Đi thong thả.”
“Hả? Diệp huynh, ngươi còn có việc?” Tống Ngọc nghi hoặc nói.
Diệp Viễn không nói gì, mà đi tới bên cạnh cây Huyền Thiên Nhất Khí Quả, cúi người xuống, cần thận từng ly từng tý đào bùn đất, lộ ra phần gốc cây.
Tất cả mọi người đều vô cùng khó hiểu, không biết Diệp Viễn đây là dự định làm cái gì.
Diệp Viễn lấy hết bùn đất ở phần gốc ra, nhẹ nhàng nhổ cả cây lên, cười nói: “Mặc dù Huyền Thiên Nhất Khí Quả mất rồi, nhưng mà rễ cây này cũng là đồ tốt.”
“Rễ cây? Rễ cây có ích lợi gì?” Tống Ngọc nghi hoặc nói.
Diệp Viễn nói: “Bởi vì Huyền Thiên Nhất Khí Quả quá nghịch thiên, nên căn bản không thể nào dung hợp với linh dược khác, hình thành đan dược. Nhưng mà, rễ cây Huyền Thiên Nhất Khí Quả, chính là nguyên liệu chính để luyện chế Huyền Thiên Nhất Khí Đan. Mặc dù hiệu quả của Huyền Thiên Nhất Khí Đan không so được với Huyền Thiên Nhất Khí Quả, nhưng mà cũng có thể khiến thực lực của người dùng tăng mạnh.”
Bốn người nghe vậy, đều là vẻ mặt mừng như điên.
Diệp Viễn là Luyện Dược Sư cấp bậc đại sư, hắn đã nói lời như thế, vậy thì đã nói rõ nắm chắc mấy phần.
“Lại còn có loại vật như Huyền Thiên Nhất Khí Đan này, thực sự là quá tốt rồi!” Mã Sướng vui vẻ nói.
Nhưng mà, đột nhiên Tống Ngọc lại nhướng mày, nói: “Nhưng mà ở chỗ này, chúng ta đi đâu góp những linh dược khác đây?”
Diệp Viễn cười nói: “Linh dược khác, vừa lúc trên người ta đều có, chỉ thiếu duy nhất một vị chủ dược này. Bây giờ, vừa hay có thể luyện chế.”
Nói rồi, Diệp Viễn trực tiếp lấy ra Huyễn Lung Đỉnh, từng linh dược nổi lên, bị Diệp Viễn trực tiếp hất vào trong dược đỉnh.
Đám người Tống Ngọc nhìn một màn này, không khỏi cả kinh.
Trên người Diệp Viễn, tại sao lại có nhiều linh dược như vậy?
Lẽ nào hắn có năng lực biết trước, biết rõ lần này có thể gặp được Huyền Thiên Nhất Khí Quả?
Phải biết, linh dược cấp sáu cũng không phải là rau cải trắng, cho dù là đan thần lục tinh thành danh đã lâu, cùng không thể nào tùy tiện lấy ra nhiều linh dược như vậy.
Bọn người Tống Ngọc là hạng người kiến thức rộng rãi, biết rõ những linh dược phụ này, đều là một vài linh dược vô cùng trân quý.
Bọn họ không biết, Diệp Viễn chính là đại trưởng lão Thủ Tịch của Đan Thần Các, những linh dược này đối với hắn là nói không tính là gì cả.
Cũng may mấy chủ dược và linh dược phụ đều không phải là thứ vô cùng hiếm thấy, vừa hay trên người Diệp Viễn có thể góp đủ.
Bây giờ, Diệp Viễn chẳng những có truyền thừa của Tiên Lâm Thiên Tôn mà còn có truyền thừa mạnh mẽ của Thánh Tổ Đại Tế Tư.
Đối với một vài đan phương lạ, hắn nắm giữ rất nhiều.
Huyền Thiên Nhất Khí Đan này, chính là một trong số đó.
Luyện đan ngay tại chỗ, một cỗ sức mạnh pháp tắc huyền diệu khó lường, vây quanh dược đỉnh khuếch tán ra ngoài.
Bọn họ đều biết, Diệp Viễn chính là đan đạo Dược Sư, nhưng mà ở khoảng cách gần quan sát Diệp Viễn luyện đan, vẫn khiến cho những thiên kiêu chi tử này chấn kinh.
Gia tộc bọn họ so với đại đế đô, cũng không thiếu đan thần lục tinh.
Nhưng mà bản thân họ thấy những đan thần lục tinh đó đặt ở trước mặt Diệp Viễn, căn bản đến tư cách xách giày cho hắn cũng không xứng!
Loại chênh lệch này, chỉ sợ bọn họ là thường dân, cũng có thể cảm nhận được rõ ràng.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!