Cơ Chính Dương nói thì đơn giản như vậy, nhưng Diệp Viên lại có thể cảm nhận được hung hiểm lúc đó!
Cảnh giới của thần hồn Cơ Thương Lan không thấp, tuyệt đối sẽ không có chuyện không phát hiện được một tia tàn hồn. Cơ Chính Dương ẩn nấp muốn giấu diếm được cơ Thương Lan dò xét, lại muốn thi triển bí pháp đế cơ Thương Lan cho là Diệp Viễn đã chết, lại phá vỡ hư không mang theo mình hạ giới.
Quá trình này tiêu hao cực kỳ nhiều lực lượng của thần hồn!
Nếu như không phải bởi vì cứu mình, Cơ Chính Dương hoàn toàn có năng lực chạy trốn một mình!
Bâng vào cảnh giới thần hồn của Cơ Chính Dương, chuyển thế trùng sinh cũng không phải là chuyện khó gì.
Thế nhưng Cơ Chính Dương đã không làm như vậy, mà hao hết trâc trờ, đế một chút hi vọng sống này lại cho mình!
Đây là lựa chọn của một vị phụ thân trước khi chết!
Tinh thương như núi như biến này của cha, Diệp Viễn phải làm thế nào để báo đáp đây?
Hân không có cơ hội!
Nếu như có thế mà nói, Diệp Viền tình nguyện người chết kia là mình!
Thế nhưng Diệp Viễn biết, tàn hồn của phụ thân không chèo chống được bao lâu nữa.
Lần này từ biệt, chính là vĩnh biệt!
“Phụ thân, ta…” Cơ Chính Dương nói xong, Diệp Viền đã khóc không ra tiếng.
Không ai hiếu con bằng cha, xưa nay Cơ Chính Dương không hoài nghi hiếu tâm của nhi tử, cho nên CƯỜI nói: “Vân nhi, vi phụ nói với ngươi những lời này, cũng không phải là vì đế cho ngươi nhớ báo ân cái gì, chỉ là hi vọng ngươi biết, vi phụ chỉ muốn ngươi sống cho thật tốt, chứ đừng biến mình thành một cái máy báo thù.”
“Thế nhưng… Thế nhưng Cơ Thương Lan ngò nghịch như thê’ chắng lẽ chúng ta cứ mặc kệ hân như vậy sao?” Diệp Viễn không cam lòng nói.
Cơ Chính Dương lắc đầu: “Vi phụ không có ý này, cũng biết không ngăn được ngươi báo thù. Ngươi có trí nhớ của kiếp trước, tương lai tấn thăng Thần Vực là chuyện sớm hay muộn, và đối đầu với Cơ Thương Lan cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Nhưng vi phụ không hi vọng, trái tim của ngươi hoàn toàn bị cừu hận che mờ, như thế ngươi và cái xác không hồn khác nhau ở chỗ nào? Nếu như ngươi thật sự giết Cơ Thương Lan rồi, thì ngươi sẽ hoàn toàn mất đi mục đích sống, đến lúc đó ngươi sẽ bị lạc mình, cảnh giới của ngươi cũng sẽ không tiến thêm tấc nào nữa. Vân nhi, ngươi phải dừng bước lại một chút nhìn những người bên cạnh ngươi thêm một chút, chớ có cô phụ kỳ vọng của bọn hẳn đối ngươi, ngươi… Hiện tại đã không phải là Cơ Thanh Vân!”
Tâm thần của Diệp Viền chấn động, trong đầu không tự chủ được hiện ra hình ảnh của Diệp Hàng, Nhậm Hồng Lăng, Lục Nhi, Nam Phong Nhược Tinh, Nam Phong Chỉ Nhu, Hô Diên Dũng, Đường Vũ những người này.
Đúng vậy, ta đã không phải Cơ Thanh Vân! Hiện tại ta là Diệp Viễn!
Ta có phụ mẫu huynh đệ, có sư trướng, có bạn bè!
Diệp Viễn hít sâu một hơi, trịnh trọng gật đầu nói: “Phụ thân, hài nhi đã hiếu! Ngươi yên tâm, ta vẫn là nhi tử của người – Cơ Thanh Vân ! Thế nhưng ta cũng là Diệp Viễn, nhi tử của Diệp Hàng và Nhậm Hồng Lăng! Ta… Sẽ không đế cho mọi người thất vọng!’
Trong mẳt Cơ Chính Dương ấn chứa ý cười, hiến nhiên hết sức hài lòng về nhi tử.
Trên thực tế, hắn vẫn luôn hết sức hài lòng kế từ khi nhỉ tứ cúa hẳn mới được sinh ra!