Từng tiểu đội giết ra khỏi vòng vây của đại quân chiến linh, cuối cùng thở phào.
Cho dù chiến đấu thành đội, cũng có không ít người khí vận chi tử chết ở trong đại quân chiến linh.
Cho dù là bên đại đế đô Cực Vận, cũng tổn thất hai người khí vận chi tử.
Bây giờ tính cả Diệp Viễn, đại đế đô Cực Vận chỉ còn lại bảy người.
Tống Ngọc đi tới phía sau Diệp Viễn, trầm giọng nói: “Diệp Viễn, giao chiến giáp Thanh Hồng ra đây!”
Đối với bọn họ mà nói, Thiên Tôn Linh Bảo tuyệt đối là đại cơ duyên.
Tống Ngọc chỉ cần có được Thiên Tôn Linh Bảo này, hắn cảm giác có lẽ mình sẽ có cơ hội đột phá đến khí Đế Lăng.
Có điều, Diệp Viễn cũng không thèm để ý tới hắn.
Diệp Viễn đang dõi mắt nhìn về phía xa, nhíu chặt lông mày.
Phí trước, là một mảnh sương mù mịt, dựa vào thị lực của hắn, cũng chỉ có thể nhìn thấy hơn trăm trượng.
Thấy Diệp Viễn không phản ứng, Tống Ngọc nhướng mày, lạnh lùng nói: “Ta đang nói chuyện với ngươi đấy, ngươi không nghe thấy sao?”
Đúng lúc này, có mấy người chậm rãi đi tới, vây Diệp Viễn vào giữa.
Những người này, đều là cường giả Chần Thần tầng ba!
“Ha ha, khí Đế Lăng cũng chẳng có gì lợi hại cả, giao Thiên Tôn Linh Bảo ra đây.” Một người thanh niên mi thanh mục tú nói với Diệp Viễn.
“Vào chiến trường Cổ Thần, số mệnh không hữu dụng, thực lực mới là đứng đầu.” Một nam nhân trung niên âm nhu nói.
Mặc dù biểu hiện của Diệp Viễn ở trong đại quân chiến linh rất lợi hại, nhưng mà ở trong mắt những Chân Thần tầng ba này, không là gì cả.
Dựa vào thực lực của bọn họ, cho dù là một mình, cũng có thể xông vào đại quân chiến linh này.
Sự mạnh mẽ của Chân Thần tầng ba không phải là Chân Thần tầng hai có thể so sánh.
Diệp Viễn hơi hơi xoay người, nhìn một lượt mặt mọi người, khẽ cười nói: “Muốn Thiên Tôn Linh Bảo? Tự mình tới lấy đi!”
“Ha ha, tự cho mình là khí Đế Lăng, liền không coi ai ra gì sao? Ở chỗ này không chỉ có một mình ngươi là khí Đế Lăng! Tả Mạc ta, cũng vậy!” Người thanh nhiên mi thanh mục tú kia khinh thường nói.
“Khí Đế Lăng mà thôi, Phong Tiếu Thiên ta cũng thế. Cho nên, ngươi định tự giao ra hay để chúng ta động thủ?” Nam tử âm nhu nói.
Tính cả Tống Ngọc, trước mắt có bốn người vây Diệp Viễn lại đều là Chân Thần tầng ba.
Nhìn thế nào, Diệp Viễn cũng không có phần thắng.
Người khác thì kinh hãi, hiển nhiên không ngờ được hai người này cũng là khí Đế Lăng.
Người mang khí Đế Lăng, thực lực bản thân còn mạnh như vậy, lúc này mới có vốn mà kiêu căng.
Mà Diệp Viễn, lại có chút không biết tự lượng sức mình.
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Quá nhiều lời, các ngươi không động thủ, vậy thì ta động thủ!”
Lời còn chưa dứt, sắc trời đột nhiên ảm đạm xuống.
Một cỗ sức mạnh Tinh Thần cường đại, chợt xuất hiện bên người Diệp Viễn.
Tinh La Chiến Kỳ!
Bốn người thấy thế, sắc mặt không khỏi đại biến.
“Thiên Tôn Linh Bảo! Lại là một kiện Thiên Tôn Linh Bảo!” Tả Mạc kinh hô.
“Tiểu tử này, lại có hai kiện Thiên Tôn Linh Bảo!” Phong Tiếu Thiên cũng kinh hô.
Có điều, bọn họ kinh ngạc đã quá muộn.
Diệp Viễn đã đạt được Nguyên Đan Cảnh, lại còn sử dụng Tinh La Chiến Kỳ, sức mạnh đã không thể so sánh nổi.
Chỉ thấy hắn vung chiến kỳ một cái, trực tiếp đánh về phía Tống Ngọc.
Từng tiểu đội giết ra khỏi vòng vây của đại quân chiến linh, cuối cùng thở phào.
Cho dù chiến đấu thành đội, cũng có không ít người khí vận chi tử chết ở trong đại quân chiến linh.
Cho dù là bên đại đế đô Cực Vận, cũng tổn thất hai người khí vận chi tử.
Bây giờ tính cả Diệp Viễn, đại đế đô Cực Vận chỉ còn lại bảy người.
Tống Ngọc đi tới phía sau Diệp Viễn, trầm giọng nói: “Diệp Viễn, giao chiến giáp Thanh Hồng ra đây!”
Đối với bọn họ mà nói, Thiên Tôn Linh Bảo tuyệt đối là đại cơ duyên.
Tống Ngọc chỉ cần có được Thiên Tôn Linh Bảo này, hắn cảm giác có lẽ mình sẽ có cơ hội đột phá đến khí Đế Lăng.
Có điều, Diệp Viễn cũng không thèm để ý tới hắn.
Diệp Viễn đang dõi mắt nhìn về phía xa, nhíu chặt lông mày.
Phí trước, là một mảnh sương mù mịt, dựa vào thị lực của hắn, cũng chỉ có thể nhìn thấy hơn trăm trượng.
Thấy Diệp Viễn không phản ứng, Tống Ngọc nhướng mày, lạnh lùng nói: “Ta đang nói chuyện với ngươi đấy, ngươi không nghe thấy sao?”
Đúng lúc này, có mấy người chậm rãi đi tới, vây Diệp Viễn vào giữa.
Những người này, đều là cường giả Chần Thần tầng ba!
“Ha ha, khí Đế Lăng cũng chẳng có gì lợi hại cả, giao Thiên Tôn Linh Bảo ra đây.” Một người thanh niên mi thanh mục tú nói với Diệp Viễn.
“Vào chiến trường Cổ Thần, số mệnh không hữu dụng, thực lực mới là đứng đầu.” Một nam nhân trung niên âm nhu nói.
Mặc dù biểu hiện của Diệp Viễn ở trong đại quân chiến linh rất lợi hại, nhưng mà ở trong mắt những Chân Thần tầng ba này, không là gì cả.
Dựa vào thực lực của bọn họ, cho dù là một mình, cũng có thể xông vào đại quân chiến linh này.
Sự mạnh mẽ của Chân Thần tầng ba không phải là Chân Thần tầng hai có thể so sánh.
Diệp Viễn hơi hơi xoay người, nhìn một lượt mặt mọi người, khẽ cười nói: “Muốn Thiên Tôn Linh Bảo? Tự mình tới lấy đi!”
“Ha ha, tự cho mình là khí Đế Lăng, liền không coi ai ra gì sao? Ở chỗ này không chỉ có một mình ngươi là khí Đế Lăng! Tả Mạc ta, cũng vậy!” Người thanh nhiên mi thanh mục tú kia khinh thường nói.
“Khí Đế Lăng mà thôi, Phong Tiếu Thiên ta cũng thế. Cho nên, ngươi định tự giao ra hay để chúng ta động thủ?” Nam tử âm nhu nói.
Tính cả Tống Ngọc, trước mắt có bốn người vây Diệp Viễn lại đều là Chân Thần tầng ba.
Nhìn thế nào, Diệp Viễn cũng không có phần thắng.
Người khác thì kinh hãi, hiển nhiên không ngờ được hai người này cũng là khí Đế Lăng.
Người mang khí Đế Lăng, thực lực bản thân còn mạnh như vậy, lúc này mới có vốn mà kiêu căng.
Mà Diệp Viễn, lại có chút không biết tự lượng sức mình.
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Quá nhiều lời, các ngươi không động thủ, vậy thì ta động thủ!”
Lời còn chưa dứt, sắc trời đột nhiên ảm đạm xuống.
Một cỗ sức mạnh Tinh Thần cường đại, chợt xuất hiện bên người Diệp Viễn.
Tinh La Chiến Kỳ!
Bốn người thấy thế, sắc mặt không khỏi đại biến.