Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (FULL)

 

 

“Vì sao?” Diệp Viễn nghe vậy sững sờ, khó hiểu nói.

 

Có thể thấy được, quan hệ giữa Giản Túc Thao và Giản Hoằng Tiêu không hề tầm thường.

 

Theo lý mà nói, Giản Túc Thao phải hy vọng Giản Hoằng Tiêu khôi phục mới đúng.

 

Nhưng mà Giản Túc Thao lại trực tiếp từ chối mình, cái này khiến hắn vô cùng khó hiểu.

 

Giản Túc Thao thản nhiên nói: “Đan phương Lục Văn Tinh Thần Đan là độc đan của Giản gia ta, sao có thể tùy tiện đưa cho người khác?”

 

Diệp Viễn hơi nhíu mày, nói: “Nhưng mà đan dược này, người khác dùng cũng không có tác dụng gì, chỉ hữu dụng với người Giản gia, không phải sao? Cho dù ta xem đan phương, cũng là dùng để cứu người Giản gia, dường như không có gì không ổn, đúng không?”

 

Ánh mắt Giản Túc Thao hơi ngưng lại, một cỗ tức giận từ trên người hắn phóng ra ngoài, nhất thời Diệp Viễn cảm thấy áp lực như núi lớn đè lên.

 

Trong lòng Giản Hoằng Tiêu cả kinh, vội vàng nói: “Đại nhân bớt giận, Diệp Viễn, hắn… cũng là vì cứu ta.”

 

“Hừ! Dám cãi lại bản tôn, thật là lớn mật!” Giản Túc Thao hừ lạnh nói.

 

Diệp Viễn không nhường chút nào, nói: “Vãn bối chỉ nói sự thật mà thôi! Đan phương này đặt ở trên tay tiền bối, căn bản là không có ai có thể luyện chế được, chỉ có thể khiến người nhà Giản gia nhìn rồi thở dài. Đặt ở trên tay ta, lại có thể cứu vớt được rất nhiều người Giản gia, vì sao lại không làm?”

 

Giản Túc Thao nghe vậy, càng tức giận hơn, lạnh lùng nói: “Ha ha, thật là một tiểu bối cuồng vọng! Quy định của Giản gia ta, sao có thể cho một hậu bối như ngươi tới chỉ trỏ? Huống hồ, chỉ dựa vào việc ngươi mới vào cấp sáu, đã muốn luyện chế Lục Văn Tinh Thần Đan sao? Ngươi không khỏi cũng quá coi thường đan dược này rồi đấy!”

 

Diệp Viễn nhìn về phía Giản Túc Thao, thản nhiên nói: “Cho ta thời gian năm năm, nhất định có thể luyện chế ra được Lục Văn Tinh Thần Đan!”

 

Giản Túc Thao cười lạnh nói: “Con cóc ghẻ ngáp, khẩu khí thật lớn! Ngươi cho rằng luyện chế thần đan cấp sáu, đơn giản giống như uống nước ăn cơm thế sao? Hay là nói, ngươi cho mình là người mang khí Đế Lăng thì đã vô địch thiên hạ rồi? Bây giờ, bản tôn giết ngươi, cho dù ngươi có thể tu luyện tới cảnh giới Đạo Tổ, cũng là vô ích!”

 

Dứt lời, Giản Túc Thao thật sự phóng khí thế đến, hiển nhiên là thật sự tức giận, muốn giết người!

 

Một cỗ khí tức ùn ùn lao đến làm Diệp Viễn hít thở không thông.

 

Diệp Viễn cảm giác phảng phất như toàn bộ tinh không đều sập xuống, quả thực là vô cùng kinh khủng.

 

Lúc trước, Diệp Viễn khi vẫn còn ở Thần Văn Cảnh, đã từng đối mặt với Thiên Tôn Cảnh Lâm Trường Thanh, lúc đó cảm giác đã rất bất lực.

 

Nhưng mà cảm giác đó đặt ở lúc này, căn bản là gặp sư phụ.

 

Vị Thiên Tôn Cảnh trước mắt này, căn bản không phải là người mà dạng con chim nhỏ như Lâm Trường Thanh có thể so sánh.

 

Có điều, cho dù Giản Túc Thao có mạnh hơn nữa, lông mi Diệp Viễn cũng không động một cái, trên mặt không có chút thần sắc chấn động nào.

 

Con người Diệp Viễn chính là quật cường như thế.

 

Mồi hồi lạnh trên trán Giản Túc Thao rơi ra, hắn cũng không ngờ được mọi chuyện lại phát triển đến mức độ này.

 

“Túc Thao đại nhân xin bớt giận! Nếu như ngài muốn giết Diệp Viễn thì trước tiên hãy giết ta đi.”

 

Giản Túc Thao lạnh lùng nói: “Hừ! Ngươi cảm thấy, bản tôn nể mặt Phượng Khởi, sẽ không giết ngươi đúng không?”

 

Giản Hoằng Tiêu biến sắc, lắc đầu nói: “Không dám! Nhưng mà, Diệp Viễn là vì cứu ta mới đến nơi này, ta không thở mở to mắt nhìn hắn chết!”

 

Diệp Viễn cười lạnh một tiếng, nói với Giản Hoằng Tiêu: “Ha, đan phương này không đưa thì không đưa, thế thì thế nào? Người khác có thể sáng chế ra đan dược này, Diệp Viễn ta cũng có thể sáng chế ra, chỉ là phí chút công sức mà thôi! Tiền bối, chúng ta đi!”

 

Diệp Viễn đến loại đan dược nghịch thiên như Ngự Hồn Dung Đạo Đan còn sáng tạo ra được, hắn không tin mình không thể nào sáng tạo ra được Lục Văn Tinh Thần Đan.

 

Chỉ là, bây giờ Diệp Viễn vừa mới đột phá Nguyên Đan Cảnh, đối với thần đan cấp sáu mới chỉ dừng lại ở giai đoạn suy luận và làm quen.

 

Nếu không, luyện chế Lục Văn Tinh Thần Đan, hắn cũng sẽ không nói dùng đến năm năm.

 

Dùng đan dược tới uy hiếp Diệp Viễn, loại chuyện này thật đúng là không có mấy người có thể làm được.

 

Giản Túc Thao cũng không ngờ được, Diệp Viễn lại nói ra lời như thế, không khỏi sửng sốt.


Mặc dù thực lực ở đạo tính toán của hắn thông thiên, nhưng mà lại không tính ra được tình trạng của Diệp Viễn, tự nhiên cũng không hiểu Diệp Viễn.

 

“Vì sao?” Diệp Viễn nghe vậy sững sờ, khó hiểu nói.

 

Có thể thấy được, quan hệ giữa Giản Túc Thao và Giản Hoằng Tiêu không hề tầm thường.

 

Theo lý mà nói, Giản Túc Thao phải hy vọng Giản Hoằng Tiêu khôi phục mới đúng.

 

Nhưng mà Giản Túc Thao lại trực tiếp từ chối mình, cái này khiến hắn vô cùng khó hiểu.

 

Giản Túc Thao thản nhiên nói: “Đan phương Lục Văn Tinh Thần Đan là độc đan của Giản gia ta, sao có thể tùy tiện đưa cho người khác?”

 

Diệp Viễn hơi nhíu mày, nói: “Nhưng mà đan dược này, người khác dùng cũng không có tác dụng gì, chỉ hữu dụng với người Giản gia, không phải sao? Cho dù ta xem đan phương, cũng là dùng để cứu người Giản gia, dường như không có gì không ổn, đúng không?”

 

Ánh mắt Giản Túc Thao hơi ngưng lại, một cỗ tức giận từ trên người hắn phóng ra ngoài, nhất thời Diệp Viễn cảm thấy áp lực như núi lớn đè lên.

 

Trong lòng Giản Hoằng Tiêu cả kinh, vội vàng nói: “Đại nhân bớt giận, Diệp Viễn, hắn… cũng là vì cứu ta.”

 

“Hừ! Dám cãi lại bản tôn, thật là lớn mật!” Giản Túc Thao hừ lạnh nói.

 

Diệp Viễn không nhường chút nào, nói: “Vãn bối chỉ nói sự thật mà thôi! Đan phương này đặt ở trên tay tiền bối, căn bản là không có ai có thể luyện chế được, chỉ có thể khiến người nhà Giản gia nhìn rồi thở dài. Đặt ở trên tay ta, lại có thể cứu vớt được rất nhiều người Giản gia, vì sao lại không làm?”

 

Giản Túc Thao nghe vậy, càng tức giận hơn, lạnh lùng nói: “Ha ha, thật là một tiểu bối cuồng vọng! Quy định của Giản gia ta, sao có thể cho một hậu bối như ngươi tới chỉ trỏ? Huống hồ, chỉ dựa vào việc ngươi mới vào cấp sáu, đã muốn luyện chế Lục Văn Tinh Thần Đan sao? Ngươi không khỏi cũng quá coi thường đan dược này rồi đấy!”

 

Diệp Viễn nhìn về phía Giản Túc Thao, thản nhiên nói: “Cho ta thời gian năm năm, nhất định có thể luyện chế ra được Lục Văn Tinh Thần Đan!”

 

Giản Túc Thao cười lạnh nói: “Con cóc ghẻ ngáp, khẩu khí thật lớn! Ngươi cho rằng luyện chế thần đan cấp sáu, đơn giản giống như uống nước ăn cơm thế sao? Hay là nói, ngươi cho mình là người mang khí Đế Lăng thì đã vô địch thiên hạ rồi? Bây giờ, bản tôn giết ngươi, cho dù ngươi có thể tu luyện tới cảnh giới Đạo Tổ, cũng là vô ích!”

 

Dứt lời, Giản Túc Thao thật sự phóng khí thế đến, hiển nhiên là thật sự tức giận, muốn giết người!

 

Một cỗ khí tức ùn ùn lao đến làm Diệp Viễn hít thở không thông.

 

Diệp Viễn cảm giác phảng phất như toàn bộ tinh không đều sập xuống, quả thực là vô cùng kinh khủng.

 

Lúc trước, Diệp Viễn khi vẫn còn ở Thần Văn Cảnh, đã từng đối mặt với Thiên Tôn Cảnh Lâm Trường Thanh, lúc đó cảm giác đã rất bất lực.

 

Nhưng mà cảm giác đó đặt ở lúc này, căn bản là gặp sư phụ.

 

Vị Thiên Tôn Cảnh trước mắt này, căn bản không phải là người mà dạng con chim nhỏ như Lâm Trường Thanh có thể so sánh.

 

Có điều, cho dù Giản Túc Thao có mạnh hơn nữa, lông mi Diệp Viễn cũng không động một cái, trên mặt không có chút thần sắc chấn động nào.

 

Con người Diệp Viễn chính là quật cường như thế.

 

Mồi hồi lạnh trên trán Giản Túc Thao rơi ra, hắn cũng không ngờ được mọi chuyện lại phát triển đến mức độ này.

 

“Túc Thao đại nhân xin bớt giận! Nếu như ngài muốn giết Diệp Viễn thì trước tiên hãy giết ta đi.”

 

Giản Túc Thao lạnh lùng nói: “Hừ! Ngươi cảm thấy, bản tôn nể mặt Phượng Khởi, sẽ không giết ngươi đúng không?”

 

Giản Hoằng Tiêu biến sắc, lắc đầu nói: “Không dám! Nhưng mà, Diệp Viễn là vì cứu ta mới đến nơi này, ta không thở mở to mắt nhìn hắn chết!”

 

Diệp Viễn cười lạnh một tiếng, nói với Giản Hoằng Tiêu: “Ha, đan phương này không đưa thì không đưa, thế thì thế nào? Người khác có thể sáng chế ra đan dược này, Diệp Viễn ta cũng có thể sáng chế ra, chỉ là phí chút công sức mà thôi! Tiền bối, chúng ta đi!”

 

Diệp Viễn đến loại đan dược nghịch thiên như Ngự Hồn Dung Đạo Đan còn sáng tạo ra được, hắn không tin mình không thể nào sáng tạo ra được Lục Văn Tinh Thần Đan.

 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!