Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (FULL)

 

 

“Nếu như luyện chế thần đan cấp năm, đương nhiên bản tôn cũng sẽ không chiếm lợi của ngươi. Đây là dược đỉnh lúc còn là Thiên Thần Cảnh bản tôn sử dụng, tên là Huyền Lung Đỉnh, đã vô dụng mấy trăm vạn năm. Nếu như ngươi thắng bản tôn, bản tôn sẽ tặng nó cho ngươi.” Phiêu Vũ Thiên Tôn nói.

 

Diệp Viễn đánh giá Huyền Lung Đỉnh trước mắt, phía trên truyền ra từng trận chấn động huyền diệu khó lường, là trân phẩm Thiên Thần Huyền Bảo hiếm gặp.

 

Đối với đan thần ngũ tinh mà nói, tuyệt đối là bảo bối thiết tha mơ ước.

 

Chỉ là, hai người Tử Ngữ và Thanh Vận nhìn thấy một màn này, không khỏi khiếp sợ.

 

“Sư tôn, đồ nhi xin ngài cả nghìn năm, ngài cũng không chịu tặng Huyền Lung Đinh cho con, bây giờ lại muốn tặng cho một người ngoài.” Vẻ mặt Tử Ngữ ủy khuất nói.

 

Hiển nhiên hai tiểu dược đồng này rất được Phiêu Vũ Thiên Tôn sủng ái, nên mới dám nói chuyện như thế với hắn.

 

Có điều dựa vào nét mặt của hắn cũng có thể nhìn ra, Huyền Lung Đỉnh này là một kiện dược đỉnh tốt hiếm có.

 

Phiêu Vũ Thiên Tôn cười nói: “Không cho các con, đương nhiên là bởi vì các con không xứng với dược đỉnh này. Mặc dù nói đối với ta mà nói đã vô dụng, nhưng mà bản tôn uẩn dưỡng nó mấy trăm vạn năm, linh tính đã sớm vượt qua Thiên Thần Huyền Bảo cùng cấp. Ai kế thừa nó, dùng nó để luyện đan, chính là đại biểu cho mặt mũi của bản tôn. Khoảng cách của hai người các con đến bước này, còn kém xa lắm!”

 

Miệng Thanh Vận lẩm bẩm nói: “Con không tin, tiểu tử này có thể là đối thủ của sư tôn!”

 

Phiêu Vũ Thiên Tôn phất tay một cái nói: “Không được vô lễ, nhanh đi chuẩn bị linh dược.”

 

Hai đồ đệ không dám thất lễ, rất nhanh đi chuẩn bị hai phần linh dược Thiên Kiếp Hỗn Nguyên Đan.

 

Linh dược này ở bên ngoài có giá trị nghìn vàng, nhưng mà đương nhiên ở Vân Mộng Sơn không tính là gì cả.

 

Lòng bàn tay Phiêu Vũ Thiên Tôn phất một cái, giống như là có ma lực, những linh dược kia hóa thành điểm sáng loang lổ, tề tụ về phía trong Huyền Lung Đỉnh.

 

Con ngươi Diệp Viễn rụt lại, Phiêu Vũ Thiên Tôn thế mà lại trực tiếp bước qua phân đoạn tinh chế dược phôi.

 

Thủ pháp bậc này, quả thực không thể tưởng tượng nổi.

 

Đột nhiên con ngươi của trưởng lão Đan Thần Các rụt lại, hiển nhiên bị một màn này làm cho kinh ngạc đến ngây người.

 

Bọn họ cũng coi như là Luyện Dược Sư có lai lịch, địa vị vô cùng tôn kính.

 

Nhưng mà giống như hành động trước mắt này, bọn họ đơn giản là chưa bao giờ thấy.

 

Phiêu Vũ Thiên Tôn là sự tồn tại cực kỳ thần bí, đương nhiên không thể nào luyện đan ở ngay trước mặt bọn họ.

 

Hôm nay có thể tới đây quan sát, vẫn là nhờ phúc của Diệp Viễn, cũng làm cho bọn họ mở rộng tầm mắt.

 

Tử Ngữ, Thanh Vận nhìn thấy một màn này, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý.

 

“Nhìn thấy chưa? Đây chẳng qua chỉ là một góc núi băng của sư tôn, tên tiểu tử thối này, căn bản là không biết tự lượng sức mình!” Tử Ngữ nói.

 

“Cho dù hắn là Đạo Cảnh đại viên mãn, so với sư tôn cũng là kém xa vạn dặm! Luyện đan, không chỉ là so cảnh giới!” Thanh Vận nói.

 

Dường như thấy được ánh mắt bất ngờ của Diệp Viễn, Phiêu Vũ Thiên Tôn cười nói: “Bản tôn đã đi trên đan đạo mấy trăm vạn năm, đối với dược tính của đủ loại linh dược đã sớm điều khiển dễ dàng như tay chân, nếu như chút điểm ấy còn không làm được, vậy thì cũng quá có tiếng mà không có miếng rồi.”

 

Diệp Viễn cười nói: “Phiêu Vũ tiền bối lợi hại, vãn bối thực sự là mở rộng tầm mắt.”

 

Dứt lời, tay Diệp Viễn nhẹ nhàng, một đoàn hỏa diễm màu trắng toát ra từ lòng bàn tay hắn, hóa thành chín con hỏa long.

 

Dưới sự điều khiển của Diệp Viễn, chín hỏa long giống như vật sống, đột nhiên chui vào trong đỉnh trước người.

 

Oanh!

 

Đột nhiên dược đỉnh phát ra tiếng rồng gầm cao vút, vang vọng cung điện.

 

Dược đỉnh của Diệp Viễn, là đoạt được bên trong Tử Cực Điện, tên là Du Long Đỉnh!


Mặc dù cũng là Thiên Thần Huyền Bảo, nhưng so với loại bảo vật như Huyền Lung Đỉnh thì kém quá nhiều.

 

“Nếu như luyện chế thần đan cấp năm, đương nhiên bản tôn cũng sẽ không chiếm lợi của ngươi. Đây là dược đỉnh lúc còn là Thiên Thần Cảnh bản tôn sử dụng, tên là Huyền Lung Đỉnh, đã vô dụng mấy trăm vạn năm. Nếu như ngươi thắng bản tôn, bản tôn sẽ tặng nó cho ngươi.” Phiêu Vũ Thiên Tôn nói.

 

Diệp Viễn đánh giá Huyền Lung Đỉnh trước mắt, phía trên truyền ra từng trận chấn động huyền diệu khó lường, là trân phẩm Thiên Thần Huyền Bảo hiếm gặp.

 

Đối với đan thần ngũ tinh mà nói, tuyệt đối là bảo bối thiết tha mơ ước.

 

Chỉ là, hai người Tử Ngữ và Thanh Vận nhìn thấy một màn này, không khỏi khiếp sợ.

 

“Sư tôn, đồ nhi xin ngài cả nghìn năm, ngài cũng không chịu tặng Huyền Lung Đinh cho con, bây giờ lại muốn tặng cho một người ngoài.” Vẻ mặt Tử Ngữ ủy khuất nói.

 

Hiển nhiên hai tiểu dược đồng này rất được Phiêu Vũ Thiên Tôn sủng ái, nên mới dám nói chuyện như thế với hắn.

 

Có điều dựa vào nét mặt của hắn cũng có thể nhìn ra, Huyền Lung Đỉnh này là một kiện dược đỉnh tốt hiếm có.

 

Phiêu Vũ Thiên Tôn cười nói: “Không cho các con, đương nhiên là bởi vì các con không xứng với dược đỉnh này. Mặc dù nói đối với ta mà nói đã vô dụng, nhưng mà bản tôn uẩn dưỡng nó mấy trăm vạn năm, linh tính đã sớm vượt qua Thiên Thần Huyền Bảo cùng cấp. Ai kế thừa nó, dùng nó để luyện đan, chính là đại biểu cho mặt mũi của bản tôn. Khoảng cách của hai người các con đến bước này, còn kém xa lắm!”

 

Miệng Thanh Vận lẩm bẩm nói: “Con không tin, tiểu tử này có thể là đối thủ của sư tôn!”

 

Phiêu Vũ Thiên Tôn phất tay một cái nói: “Không được vô lễ, nhanh đi chuẩn bị linh dược.”

 

Hai đồ đệ không dám thất lễ, rất nhanh đi chuẩn bị hai phần linh dược Thiên Kiếp Hỗn Nguyên Đan.

 

Linh dược này ở bên ngoài có giá trị nghìn vàng, nhưng mà đương nhiên ở Vân Mộng Sơn không tính là gì cả.

 

Lòng bàn tay Phiêu Vũ Thiên Tôn phất một cái, giống như là có ma lực, những linh dược kia hóa thành điểm sáng loang lổ, tề tụ về phía trong Huyền Lung Đỉnh.

 

Con ngươi Diệp Viễn rụt lại, Phiêu Vũ Thiên Tôn thế mà lại trực tiếp bước qua phân đoạn tinh chế dược phôi.

 

Thủ pháp bậc này, quả thực không thể tưởng tượng nổi.

 

Đột nhiên con ngươi của trưởng lão Đan Thần Các rụt lại, hiển nhiên bị một màn này làm cho kinh ngạc đến ngây người.

 

Bọn họ cũng coi như là Luyện Dược Sư có lai lịch, địa vị vô cùng tôn kính.

 

Nhưng mà giống như hành động trước mắt này, bọn họ đơn giản là chưa bao giờ thấy.

 

Phiêu Vũ Thiên Tôn là sự tồn tại cực kỳ thần bí, đương nhiên không thể nào luyện đan ở ngay trước mặt bọn họ.

 

Hôm nay có thể tới đây quan sát, vẫn là nhờ phúc của Diệp Viễn, cũng làm cho bọn họ mở rộng tầm mắt.

 

Tử Ngữ, Thanh Vận nhìn thấy một màn này, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý.

 

“Nhìn thấy chưa? Đây chẳng qua chỉ là một góc núi băng của sư tôn, tên tiểu tử thối này, căn bản là không biết tự lượng sức mình!” Tử Ngữ nói.

 

“Cho dù hắn là Đạo Cảnh đại viên mãn, so với sư tôn cũng là kém xa vạn dặm! Luyện đan, không chỉ là so cảnh giới!” Thanh Vận nói.

 

Dường như thấy được ánh mắt bất ngờ của Diệp Viễn, Phiêu Vũ Thiên Tôn cười nói: “Bản tôn đã đi trên đan đạo mấy trăm vạn năm, đối với dược tính của đủ loại linh dược đã sớm điều khiển dễ dàng như tay chân, nếu như chút điểm ấy còn không làm được, vậy thì cũng quá có tiếng mà không có miếng rồi.”

 

Diệp Viễn cười nói: “Phiêu Vũ tiền bối lợi hại, vãn bối thực sự là mở rộng tầm mắt.”

 

Dứt lời, tay Diệp Viễn nhẹ nhàng, một đoàn hỏa diễm màu trắng toát ra từ lòng bàn tay hắn, hóa thành chín con hỏa long.

 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!