Không ngờ được, hắn lại là đường chủ của Thanh Phong Đường.
Người mập mạp này cho Diệp Viễn một loại cảm giác thâm sâu khó lường.
“Hùng hổ ép người? Ha, hôm nay tất cả mọi người ở đây đều nhìn thấy rốt cuộc ai mới là người hùng hổ ép người, tin rằng trong lòng mọi người đều biết.” Diệp Viễn cười lạnh nói.
Người mập mạp cười nói: “Vũ trưởng lão sẽ không vô duyên vô cớ tới tìm ngươi gây phiền phức, chuyện này, sẽ luôn có nguyên nhân nào đó?”
Vũ Dĩnh hừ lạnh nói: “Người này tự cao thiên tư hơn người, căn bản không để người khác vào mắt. Lời nói càng là làm nhục Thanh Phong Đường ta! Thân là trường lão Thanh Phong Đường, sao ta có thể nhịn?”
Người mập mạp nói: “Ngươi cũng nghe thấy rồi, dù nói thế nào Thanh Phong Đường ta cũng là đại đường khẩu đứng đầu của Vạn Bảo Lâu, tiểu huynh đệ ngươi vũ nhục như vậy, sợ là không ổn đâu?”
“Vũ nhục Thanh Phong Đường? Ha, các ngươi chỉ dựa vào lời nói của một bên đã muốn đổi Diệp mỗ ra khỏi đại đế đô, thực sự là uy phong lớn quá! Giang Nguyên trưởng lão, ngươi cũng đang ở đây, sao không hiện thân ra gặp mặt đi?” Đột nhiên Diệp Viễn cất cao giọng nói.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Giang Hoa ở bên người Giang Nguyên chợt biến.
Giang Nguyên hừ lạnh một tiếng, thân hình lướt qua hiện ra.
Đối mặt với Diệp Viễn, Giang Nguyên hừ lạnh nói: “Diệp Viễn, ta nghe nói thanh danh của ngươi ở lôi đài Tử Huyền vang dội, phái thủ hạ đến tặng hậu lễ, muốn kết giao một phen, ngươi lại đánh hắn trọng thương, còn nói lời vũ nhục Thanh Phong Đường ta, là đạo lý gì?”
Lúc này, ba vị đại lão của Thanh Phong Đường đối chọi gay gắt với Diệp Viễn, cũng dẫn tới một mảnh rối loạn xôn xao.
Mặc dù Diệp Viễn thiên phú hơn người, thực lực cực mạnh, nhưng mà trong chuyện này, dường như thực sự là Diệp Viễn không đúng.
Dưới này, không tránh được có người chỉ trỏ Diệp Viễn.
Nhưng mà Diệp Viễn không hề bị lay động, thản nhiên nói: “Giang Nguyên trưởng lão, hạ nhân mà ngươi nói là Giang Hoa đúng không?”
Giang Nguyên hừ lạnh nói: “Đương nhiên!”
Diệp Viễn cười nói: “Vậy thì… bây giờ hắn ở đâu?”
“Ha, ngươi còn dám đối chất sao? Vậy thì để ta cho mọi người nhìn một chút, tấm mặt ngạo mạn kia của ngươi! Giang Hoa!” Giang Nguyên hừ lạnh một tiếng, gọi.
Nhưng mà không có ai đáp lại.
Giang Nguyên nhướng mày, gọi lần nữa: “Giang Hoa!”
Vẫn không có ai đáp lại.
Trong lòng Giang Nguyên “lộp bộp” một chút, thầm nói không hay rồi.
Hắn còn muốn gọi nữa thì bị Diệp Viễn ngắt lời nói: “Không cần gọi nữa, hắn nhất định là đã trốn mất rồi.”
Ba đại lão của Thanh Phong Đường cùng biến sắc, lần này rốt cuộc bọn họ biết chuyện không có đơn giản như vậy.
“Đây… đây là xảy ra chuyện gì?” Giang Nguyên có chút hoảng hốt, hắn mơ hồ cảm thấy có chút không ổn.
Diệp Viễn cười nhạt nói: “Hắn đương nhiên không dám đối chất với ta, chuyện này chỉ cần ngươi và ta chạm mặt, hắn sẽ không thể ẩn giấu được nữa. Giang trưởng lão, ngươi đường đường trưởng lão Thanh Phong Đường, lại bị một người đùa bỡn trong lòng bàn tay, còn làm ra chuyện lớn như vậy, thực sự là nực cười!”
Người đường chủ mập mạp kia cũng là hơi biến sắc, biết rõ hôm nay thật sự có khả năng bị người khác đùa giỡn, cau mày nói: “Diệp tiểu hữu, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Diệp Viễn cũng không giấu giếm, nói lại một lần tình hình hôm đó đi Giang phủ, ba người nghe được đột nhiên biến sắc.
“Chuyện này muốn tìm chứng cứ rất đơn giản, chỉ cần Giang trưởng lão đi tìm người gác cổng hỏi một chút thì biết ngay. Còn nói ta đả thương hắn, vũ nhục Thanh Phong Đường, càng là giả dối không có thật. Bởi vì sau ngày hôm đó, ta chưa từng gặp lại hắn.” Diệp Viễn nói.
Các đốt ngón tay của Giang Nguyên kêu lên răng rắc, cắn chặt hàm răng, hiển nhiên là đã tức giận tới cực điểm.
Hắn không ngờ được, bản thân mình đường đường là trưởng lão, thế mà lại thành cây đao trong tay người khác.
Mà một đao này, chẳng những làm tổn thương chính hắn mà còn là chéÂm thanh Phong Đường bị thương.
Hôm nay, làm đường chủ phải tự mình đứng ra, có thể nói mặt mũi của Thanh Phong Đường vứt xuống sông luôn rồi.
Bây giờ, hắn hận không thể chém Giang Hoa thành tám mảnh.
Sắc mặt Vũ Dĩnh cũng là tái xanh, bỗng nhiên hắn mở miệng nói: “Nếu đã như vậy, vì sao ngươi lại thừa nhận?”
Không ngờ được, hắn lại là đường chủ của Thanh Phong Đường.
Người mập mạp này cho Diệp Viễn một loại cảm giác thâm sâu khó lường.
“Hùng hổ ép người? Ha, hôm nay tất cả mọi người ở đây đều nhìn thấy rốt cuộc ai mới là người hùng hổ ép người, tin rằng trong lòng mọi người đều biết.” Diệp Viễn cười lạnh nói.
Người mập mạp cười nói: “Vũ trưởng lão sẽ không vô duyên vô cớ tới tìm ngươi gây phiền phức, chuyện này, sẽ luôn có nguyên nhân nào đó?”
Vũ Dĩnh hừ lạnh nói: “Người này tự cao thiên tư hơn người, căn bản không để người khác vào mắt. Lời nói càng là làm nhục Thanh Phong Đường ta! Thân là trường lão Thanh Phong Đường, sao ta có thể nhịn?”
Người mập mạp nói: “Ngươi cũng nghe thấy rồi, dù nói thế nào Thanh Phong Đường ta cũng là đại đường khẩu đứng đầu của Vạn Bảo Lâu, tiểu huynh đệ ngươi vũ nhục như vậy, sợ là không ổn đâu?”
“Vũ nhục Thanh Phong Đường? Ha, các ngươi chỉ dựa vào lời nói của một bên đã muốn đổi Diệp mỗ ra khỏi đại đế đô, thực sự là uy phong lớn quá! Giang Nguyên trưởng lão, ngươi cũng đang ở đây, sao không hiện thân ra gặp mặt đi?” Đột nhiên Diệp Viễn cất cao giọng nói.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Giang Hoa ở bên người Giang Nguyên chợt biến.
Giang Nguyên hừ lạnh một tiếng, thân hình lướt qua hiện ra.
Đối mặt với Diệp Viễn, Giang Nguyên hừ lạnh nói: “Diệp Viễn, ta nghe nói thanh danh của ngươi ở lôi đài Tử Huyền vang dội, phái thủ hạ đến tặng hậu lễ, muốn kết giao một phen, ngươi lại đánh hắn trọng thương, còn nói lời vũ nhục Thanh Phong Đường ta, là đạo lý gì?”
Lúc này, ba vị đại lão của Thanh Phong Đường đối chọi gay gắt với Diệp Viễn, cũng dẫn tới một mảnh rối loạn xôn xao.
Mặc dù Diệp Viễn thiên phú hơn người, thực lực cực mạnh, nhưng mà trong chuyện này, dường như thực sự là Diệp Viễn không đúng.
Dưới này, không tránh được có người chỉ trỏ Diệp Viễn.
Nhưng mà Diệp Viễn không hề bị lay động, thản nhiên nói: “Giang Nguyên trưởng lão, hạ nhân mà ngươi nói là Giang Hoa đúng không?”
Giang Nguyên hừ lạnh nói: “Đương nhiên!”
Diệp Viễn cười nói: “Vậy thì… bây giờ hắn ở đâu?”
“Ha, ngươi còn dám đối chất sao? Vậy thì để ta cho mọi người nhìn một chút, tấm mặt ngạo mạn kia của ngươi! Giang Hoa!” Giang Nguyên hừ lạnh một tiếng, gọi.
Nhưng mà không có ai đáp lại.
Giang Nguyên nhướng mày, gọi lần nữa: “Giang Hoa!”
Vẫn không có ai đáp lại.
Trong lòng Giang Nguyên “lộp bộp” một chút, thầm nói không hay rồi.
Hắn còn muốn gọi nữa thì bị Diệp Viễn ngắt lời nói: “Không cần gọi nữa, hắn nhất định là đã trốn mất rồi.”
Ba đại lão của Thanh Phong Đường cùng biến sắc, lần này rốt cuộc bọn họ biết chuyện không có đơn giản như vậy.
“Đây… đây là xảy ra chuyện gì?” Giang Nguyên có chút hoảng hốt, hắn mơ hồ cảm thấy có chút không ổn.
Diệp Viễn cười nhạt nói: “Hắn đương nhiên không dám đối chất với ta, chuyện này chỉ cần ngươi và ta chạm mặt, hắn sẽ không thể ẩn giấu được nữa. Giang trưởng lão, ngươi đường đường trưởng lão Thanh Phong Đường, lại bị một người đùa bỡn trong lòng bàn tay, còn làm ra chuyện lớn như vậy, thực sự là nực cười!”
Người đường chủ mập mạp kia cũng là hơi biến sắc, biết rõ hôm nay thật sự có khả năng bị người khác đùa giỡn, cau mày nói: “Diệp tiểu hữu, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Diệp Viễn cũng không giấu giếm, nói lại một lần tình hình hôm đó đi Giang phủ, ba người nghe được đột nhiên biến sắc.
“Chuyện này muốn tìm chứng cứ rất đơn giản, chỉ cần Giang trưởng lão đi tìm người gác cổng hỏi một chút thì biết ngay. Còn nói ta đả thương hắn, vũ nhục Thanh Phong Đường, càng là giả dối không có thật. Bởi vì sau ngày hôm đó, ta chưa từng gặp lại hắn.” Diệp Viễn nói.
Các đốt ngón tay của Giang Nguyên kêu lên răng rắc, cắn chặt hàm răng, hiển nhiên là đã tức giận tới cực điểm.