Có điều Diệp Viền cũng không có chút cầm giác chán chường nào, ngược lại càng đánh càng hứng khới.
Hân hoàn toàn không cần cản nhắc vấn đề phòng thủ, đem chiêu thức của mình một lần lại một lần đánh tới.
Mặc dù uy hiếp tới Tô Nhất Sơn không lớn, nhưng đối phương cũng có chút chật vật.
Công kích của Diệp Viễn không phải Nguyên Khí tầng chín có thế phát ra, cho dù khống cần át chủ bài mạnh nhất là Cửu Kiếm Thức, công kích của hẳn cũng có thế tạo thành tốn thương cực lớn đối với võ giả Linh Dịch tầng hai.
Nếu như không phải Tô Nhất Sơn đột phá Linh Dịch tầng bốn, chỉ sợ là những chiêu thức này đã có thể giày vò hân đến chết.
Mà Diệp Viễn lại là buông tay điên cuồng tấn công, Tô Nhất Sơn chỉ có thể bị động bị đánh, cứ kéo dài tinh huống như thế, công kích của Diệp Viền càng ngày càng lộ vẻ lăng lệ.
Diệp Viễn cứ công kích không cần mạng như vậy, đã kéo dài hai ngày.
Hai ngày qua, trừ lúc Diệp Viền ăn cơm và đi ngủ ra, thời gian còn lại đều luyện tập với Tô Nhất Sơn.
Có một cái bao cát thịt miễn phí như thế, đánh nhau thật là thoải mái nhẹ nhàng vui vẻ.
Diệp Viễn càng đánh càng hưng phấn, càng đánh càng không biết mệt mói, có đôi khi hưng phấn có thế đánh liên tiếp mấy canh giờ.
Trái lại Tô Nhất Sơn đã bị Diệp Viền tra tấn sắp hóng mất rồi.
Hân thực sự không nghĩ ra, Diệp Viẻn chỉ là một tên Nguyên Khí tầng chín mà thôi, tại sao có thể có sức chịu đựng lớn như vậy?
Công kích mạnh mẽ như thế, theo lý thuyết nguyên lực tiêu hao phải là vô cùng lớn mới đúng, thế nhưng Diệp Viên đánh liên tiếp mấy canh giờ, thế mà không cần ăn Hồi Khí Đan!
Xem như chính hắn điên cuồng tấn công như vậy, chỉ sợ cũng không chống được một canh giờ đấy!
Thế nhưng Linh Dịch tầng bốn và Nguyên Khí tầng chín, là cùng một cấp bậc sao?
Không phải Tô Nhất Sơn không nghĩ tới đánh lén Diệp Viên, thế nhưng là Viên Phi vẵn luôn như có như không tập trung vào hắn, để hắn không dám có hành động thiếu suy nghĩ nào.
Tô Nhất Sơn tin tưởng, chỉ cần hân đánh lại một chiêu, chờ đợi hắn chính là một kích lôi đình!
Con Viên Vương này kinh khủng thế nào hắn đã từng thấy qua rồi, căn bản cũng không phải là hân có thể đối địch.
Hai ngày này, Viên Phi cũng là mât thấy Diệp Viễn điên cuồng công kích, có khi ánh mắt hắn cũng sáng rực lên, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Ngược lại là Nam Phong Chỉ Nhu hai ngày này trở nên nhàn rồi, thế nhưng nàng cũng có một cái khúc mắc trong lòng không thế tháo gỡ, tâm sự có chút nặng nề.
Diệp Viễn nghe được họ “Nam Phong” này, sợ là cũng đoán được thân phận của nàng.
“Nam Phong” là quốc họ, ở Tân quốc không ai không biết không người không hay.
Hai cô cháu Nam Phong Chỉ Nhu và Diệp Viên đã coi như là bạn bè vô cùng tốt, thế nhưng các nàng vẫn luôn giấu diếm thân phận của mình, làm sao cũng có chút không chấp nhận được.
Hai ngày này Diệp Viễn đang toàn lực củng cố cảnh giớỉ, căn bản là không quan tâm đến việc này. Một khi hắn đột phá cánh giới, có truy cứu chuyện này, từ nay có xa lánh nàng hay không?
Nam Phong Chỉ Nhu trờ nên có chút lo được lo mất.