“Hừ! Đại nhân đang luyện đan cho ngươi mà ngươi lại không hề cảm thấy lo lắng một chút nào! Nếu như đại nhân xảy ra chuyện gì thì ta sẽ không tha cho ngươi đâu!” Ninh Thiên Bình lạnh lùng hậm hừ nói.
Kẽo kẹt!
Ngay vào lúc này, cánh cửa được mở ra từ bên trong, một bóng người trông vô cùng suy sụp bước ra một cách chậm rãi.
“Đại nhân! Ngài… Ngài không sao chứ?” Khi nhìn thấy dáng vẻ của Diệp Viễn, Ninh Thiên Bình suýt chút nữa thì nhảy cẫng lên và vội vàng bước tới đỡ lấy.
Lúc này đôi mắt của Diệp Viễn tràn ngập tơ máu, đầu tóc hơi rối loạn, cả người trông giống người bị bệnh nặng vậy.
Trong ấn tượng của Ninh Thiên Bình, Diệp Viễn vĩnh viễn luyện đan một cách nhàn nhã và dễ dàng, từ khi nào lại trở thành dáng vẻ này chứ?
Diệp Viễn xua tay và nói một cách yếu ớt: “Chỉ là tiêu hao tinh thần quá nhiều thôi, nghỉ ngơi vài ngày là ổn rồi.”
Tiểu Đồng đứng dậy và nhìn về phía vẻ mặt không khỏi thay đổi của Diệp Viễn.
“Thất bại rồi à?”
Mộc Vũ Hồi Mộng Đan là đan dược được truyền từ tổ tiên của Hoàng Linh Hư Giới.
Trong vô số năm nay, Hoàng Linh Hư Giới đã từng thu thập rất nhiều linh dược. Thế nhưng cho đến nay vẫn chưa có người này chế luyện thành công.
Cho dù là Đan Thần Thất Tinh đỉnh cấp đã từng xuất hiện cũng chưa từng được chế luyện thành công.
Không phải luyện chế không được đan dược chất lượng cao mà là chưa từng kết thành đan!
Một lần cũng không có!
Viên đan dược này chỉ là một loại thần đan cấp năm nên có thể tưởng tượng được độ khó của việc chế luyện.
Vì vậy thật ra thì Tiểu Đồng không ôm quá nhiều hy vọng đối với Diệp Viễn.
Vút!
Một luồng ánh sáng lướt qua, Tiểu Đồng vươn tay tiếp lấy và một chiếc bình nhỏ xuất hiện ở trong tay hắn ta.
Vẻ mặt của hắn ta liền căng cứng ngay lập tức!
Tiểu Đồng đột nhiên nhìn về phía Diệp Viễn và nói: “Vậy mà ngươi… ngươi thật sự thành công à!”
Trên gương mặt của Diệp Viễn nở ra một nụ cười và nói: “Ha ha, viên đan dược này thật sự tốn sức đấy, như mất hết nửa cái mạng của ra! Ta nói thật đấy, ta luyện đan nhiều năm đến như vậy thì đây là lần mệt nhất! Nhưng mà… cũng may thành công rồi!”
“May… May mắn à?” Tiểu Đồng cảm thấy vô cùng kinh ngạc mà nhìn vào Diệp Viễn.
Bản thân hắn ta là một luyện dược sư nên dĩ nhiên biết được việc luyện chế một viên đan dược tiêu hao tinh thần đến mức nào.
Thế nhưng hắn ta đã quá hiểu rõ thực lực đan đạo của Diệp Viễn rồi!
Cho dù bây giờ tìm thấy một viên Thất Tinh Đan Thần thì thực lực của hắn ta cũng chưa chắc mạnh hơn Diệp Viễn trong việc luyện chế đan thần cấp năm.
Có thể giày vò Diệp Viễn thành dáng vẻ như vậy thì có thể thấy rằng hắn ta đã hao phí bao nhiêu sức lực và tinh thần cho viên đan dược này.
Một tia thần thức đi vào chiếc bình nhỏ, cả người Tiểu Đồng như bị sét đánh trúng.
Bình bịch!
“Gào! Gào!”
Bảo Trư ngã xuống đất và kêu gào lên để thể hiện sự khó chịu của nó.
Thế nhưng Tiểu Đồng căn bản không hề phản ứng một chút nào mà vẫn chìm trong sự kinh ngạc như cũ.
“Thần… Thần đan Hạo Linh! Ngươi… Ngươi sao lại làm được vậy?” Tiểu Đồng nhìn về phía Diệp Viễn như nhìn thấy một cự thú tiền sử vậy.
Viên đan dược chưa từng được luyện ra bởi người nào, thậm chí ngay cả ở trong Thông Thiên Giới thì e rằng cũng căn bản không có phối phương này.
“Hừ! Đại nhân đang luyện đan cho ngươi mà ngươi lại không hề cảm thấy lo lắng một chút nào! Nếu như đại nhân xảy ra chuyện gì thì ta sẽ không tha cho ngươi đâu!” Ninh Thiên Bình lạnh lùng hậm hừ nói.
Kẽo kẹt!
Ngay vào lúc này, cánh cửa được mở ra từ bên trong, một bóng người trông vô cùng suy sụp bước ra một cách chậm rãi.
“Đại nhân! Ngài… Ngài không sao chứ?” Khi nhìn thấy dáng vẻ của Diệp Viễn, Ninh Thiên Bình suýt chút nữa thì nhảy cẫng lên và vội vàng bước tới đỡ lấy.
Lúc này đôi mắt của Diệp Viễn tràn ngập tơ máu, đầu tóc hơi rối loạn, cả người trông giống người bị bệnh nặng vậy.
Trong ấn tượng của Ninh Thiên Bình, Diệp Viễn vĩnh viễn luyện đan một cách nhàn nhã và dễ dàng, từ khi nào lại trở thành dáng vẻ này chứ?
Diệp Viễn xua tay và nói một cách yếu ớt: “Chỉ là tiêu hao tinh thần quá nhiều thôi, nghỉ ngơi vài ngày là ổn rồi.”
Tiểu Đồng đứng dậy và nhìn về phía vẻ mặt không khỏi thay đổi của Diệp Viễn.
“Thất bại rồi à?”
Mộc Vũ Hồi Mộng Đan là đan dược được truyền từ tổ tiên của Hoàng Linh Hư Giới.
Trong vô số năm nay, Hoàng Linh Hư Giới đã từng thu thập rất nhiều linh dược. Thế nhưng cho đến nay vẫn chưa có người này chế luyện thành công.
Cho dù là Đan Thần Thất Tinh đỉnh cấp đã từng xuất hiện cũng chưa từng được chế luyện thành công.
Không phải luyện chế không được đan dược chất lượng cao mà là chưa từng kết thành đan!
Một lần cũng không có!
Viên đan dược này chỉ là một loại thần đan cấp năm nên có thể tưởng tượng được độ khó của việc chế luyện.
Vì vậy thật ra thì Tiểu Đồng không ôm quá nhiều hy vọng đối với Diệp Viễn.
Vút!
Một luồng ánh sáng lướt qua, Tiểu Đồng vươn tay tiếp lấy và một chiếc bình nhỏ xuất hiện ở trong tay hắn ta.
Vẻ mặt của hắn ta liền căng cứng ngay lập tức!
Tiểu Đồng đột nhiên nhìn về phía Diệp Viễn và nói: “Vậy mà ngươi… ngươi thật sự thành công à!”
Trên gương mặt của Diệp Viễn nở ra một nụ cười và nói: “Ha ha, viên đan dược này thật sự tốn sức đấy, như mất hết nửa cái mạng của ra! Ta nói thật đấy, ta luyện đan nhiều năm đến như vậy thì đây là lần mệt nhất! Nhưng mà… cũng may thành công rồi!”
“May… May mắn à?” Tiểu Đồng cảm thấy vô cùng kinh ngạc mà nhìn vào Diệp Viễn.
Bản thân hắn ta là một luyện dược sư nên dĩ nhiên biết được việc luyện chế một viên đan dược tiêu hao tinh thần đến mức nào.
Thế nhưng hắn ta đã quá hiểu rõ thực lực đan đạo của Diệp Viễn rồi!
Cho dù bây giờ tìm thấy một viên Thất Tinh Đan Thần thì thực lực của hắn ta cũng chưa chắc mạnh hơn Diệp Viễn trong việc luyện chế đan thần cấp năm.
Có thể giày vò Diệp Viễn thành dáng vẻ như vậy thì có thể thấy rằng hắn ta đã hao phí bao nhiêu sức lực và tinh thần cho viên đan dược này.
Một tia thần thức đi vào chiếc bình nhỏ, cả người Tiểu Đồng như bị sét đánh trúng.
Bình bịch!
“Gào! Gào!”