“Này, chắc là một tên phá gia chi tử rồi! Chỉ dựa vào hắn mà cũng muốn luyện chế ra Ngọc Hoa Dũ Tâm Đan thần phẩm sao?”
“Ra rồi! Tên tiểu tử đó ra rồi!”
“Thời gian chưa được bao lâu vậy mà hắn ta đã luyện thành rồi sao?”
“Luyện thành cái con khỉ! Đương nhiên là thất bại rồi! Chỉ với thời gian ngắn như vậy mà có thể luyện được đan dược cấp chín sao?”
…
Diệp Viễn vừa bước ra đã gây náo loạn chỗ đó.
Hắn ta đi ra quá nhanh và chỉ mất chưa đầy hai canh giờ mà thôi.
Theo lý mà nói mức độ khó của đan dược càng cao thì việc điều chế càng trở nên phức tạp.
Loại đan dược như Hoa Ngọc Dũ Tâm Đan thì thời gian điều chế càng phải lâu hơn.
Ngay cả Thẩm Sướng đại sư cũng phải mất đến bốn năm canh giờ hoặc sáu bảy canh giờ gì đó cũng là điều bình thường.
Diệp Viễn tiến vào phòng luyện đan vậy mà chưa đến hai canh giờ đã đi ra thì có thể luyện chế ra thứ đồ chơi gì chứ?
Thật sự là một đan dược cấp chín vậy mà như bắp cải trên đường phố có thể tùy tiện mà luyện ra được?
Diệp Viễn cũng không thèm để ý tới những người tốt này.
Hắn ta tách đám đông ra rồi đi thẳng đến quầy hàng của người trung niên đội mũ mềm.
Tên tiểu tử này thật sự đi sao?
Không khó chịu sao?
“Này? Tiểu tử đó sao lại tới nhanh như vậy?” Một đám đông người chạy tới thu hút sự chú ý của Thẩm Sướng và người trung niên đội mũ mềm.
Sau khi Diệp Viễn rời đi lão ta vẫn đuổi theo người trung niên đội mũ nềm rất lâu nhưng người trung niên đội mũ mềm không phải là thỏ mà sợ đại bàng. Lão ta muốn nhìn thấy Hoa Ngọc Dũ Tâm Đan mới chịu buông thả.
Nhìn thấy Diệp Viễn đi tới Thẩm Sướng liền tức giận nói: “Tên tiểu tử hôi hám kia, ngươi thật sự dám tới sao? Đừng nói với ta là chỉ trong thời gian ngắn như vậy ngươi có thể luyện được Hoa Ngọc Dũ Tâm Đan đấy!”
Người trung niên đội mũ mềm nhìn về hướng Diệp Viễn, trong mắt lộ ra vẻ không kiên nhẫn nhưng cũng không nói gì.
“Điều này là đương nhiên rồi! Nếu không một vãn bối như ta sao lại dám đem hai vị ra làm trò tiêu khiển được chứ?” Diệp Viễn cười nói.
Nói xong Diệp Viễn liền lấy ra một cái lọ có phong ấn, ném cho người trung niên đội mũ mềm.
Người trung niên đội mũ mềm vừa nhìn qua sắc mặt lập tức thay đổi.
Không chỉ có lão ta mà biểu cảm trên mặt Thẩm Sướng cũng trở nên nghiêm túc.
Nhìn vào chiếc lọ có thể thấy đan dược vô cùng đẹp mắt đem lại cảm giác cảnh đẹp ý vui.
Không cần phải nói cũng biết chất lượng của đan được này nhất định phải rất cao.
Người trung niên đội mũ mềm không nhịn được mà chìm một tia thần thức vào trong lọ thuốc, vẻ mặt càng ngày càng kinh ngạc.
Sau đó bùng nổ lên sự sung sướng.
Đó mới chỉ là nhìn vào màu sắc còn để biết được đó có phải là một đan dược thần phần hay không thì phải cần kiểm tra mới biết.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào người trung niên đội mũ mềm, vẻ mặt của lão ta như lan tỏa sang những người xung quanh khiến vẻ mặt của mọi người ai nấy cũng phải sửng sốt.
Chẳng lẽ trong cái lọ nhỏ này thật sự là thần phẩm Hoa Ngọc Dũ Tâm Đan?
Diệp Viễn chỉ lặng lẽ nhìn người trung niên đội mũ mềm mà không nói gì cả.
Với thực lực của hắn ta hiện tại để luyện ra được Hoa Ngọc Dũ Tâm Đan cũng chỉ là việc nhỏ nhặt huống chi là thần đan Tử Linh.
Đột nhiên người trung niên đội mũ mềm nhẹ nhàng đẩy hộp ngọc có Thổ Kỳ Lân đến trước mặt Diệp Viễn và nói: “Thổ Kỳ Lân này là của ngươi! Chất lượng của viên thuốc còn tốt hơn so với ta nghĩ, nếu như ngươi cần thêm lễ vật gì khác thì cứ việc nói.”
Một câu nói khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.
“Thật sự… thật sự là thần phẩm Hoa Ngọc Dũ Tâm Đan sao?”
“Này, chắc là một tên phá gia chi tử rồi! Chỉ dựa vào hắn mà cũng muốn luyện chế ra Ngọc Hoa Dũ Tâm Đan thần phẩm sao?”
“Ra rồi! Tên tiểu tử đó ra rồi!”
“Thời gian chưa được bao lâu vậy mà hắn ta đã luyện thành rồi sao?”
“Luyện thành cái con khỉ! Đương nhiên là thất bại rồi! Chỉ với thời gian ngắn như vậy mà có thể luyện được đan dược cấp chín sao?”
…
Diệp Viễn vừa bước ra đã gây náo loạn chỗ đó.
Hắn ta đi ra quá nhanh và chỉ mất chưa đầy hai canh giờ mà thôi.
Theo lý mà nói mức độ khó của đan dược càng cao thì việc điều chế càng trở nên phức tạp.
Loại đan dược như Hoa Ngọc Dũ Tâm Đan thì thời gian điều chế càng phải lâu hơn.
Ngay cả Thẩm Sướng đại sư cũng phải mất đến bốn năm canh giờ hoặc sáu bảy canh giờ gì đó cũng là điều bình thường.
Diệp Viễn tiến vào phòng luyện đan vậy mà chưa đến hai canh giờ đã đi ra thì có thể luyện chế ra thứ đồ chơi gì chứ?
Thật sự là một đan dược cấp chín vậy mà như bắp cải trên đường phố có thể tùy tiện mà luyện ra được?
Diệp Viễn cũng không thèm để ý tới những người tốt này.
Hắn ta tách đám đông ra rồi đi thẳng đến quầy hàng của người trung niên đội mũ mềm.
Tên tiểu tử này thật sự đi sao?
Không khó chịu sao?
“Này? Tiểu tử đó sao lại tới nhanh như vậy?” Một đám đông người chạy tới thu hút sự chú ý của Thẩm Sướng và người trung niên đội mũ mềm.
Sau khi Diệp Viễn rời đi lão ta vẫn đuổi theo người trung niên đội mũ nềm rất lâu nhưng người trung niên đội mũ mềm không phải là thỏ mà sợ đại bàng. Lão ta muốn nhìn thấy Hoa Ngọc Dũ Tâm Đan mới chịu buông thả.
Nhìn thấy Diệp Viễn đi tới Thẩm Sướng liền tức giận nói: “Tên tiểu tử hôi hám kia, ngươi thật sự dám tới sao? Đừng nói với ta là chỉ trong thời gian ngắn như vậy ngươi có thể luyện được Hoa Ngọc Dũ Tâm Đan đấy!”
Người trung niên đội mũ mềm nhìn về hướng Diệp Viễn, trong mắt lộ ra vẻ không kiên nhẫn nhưng cũng không nói gì.
“Điều này là đương nhiên rồi! Nếu không một vãn bối như ta sao lại dám đem hai vị ra làm trò tiêu khiển được chứ?” Diệp Viễn cười nói.
Nói xong Diệp Viễn liền lấy ra một cái lọ có phong ấn, ném cho người trung niên đội mũ mềm.
Người trung niên đội mũ mềm vừa nhìn qua sắc mặt lập tức thay đổi.
Không chỉ có lão ta mà biểu cảm trên mặt Thẩm Sướng cũng trở nên nghiêm túc.
Nhìn vào chiếc lọ có thể thấy đan dược vô cùng đẹp mắt đem lại cảm giác cảnh đẹp ý vui.
Không cần phải nói cũng biết chất lượng của đan được này nhất định phải rất cao.
Người trung niên đội mũ mềm không nhịn được mà chìm một tia thần thức vào trong lọ thuốc, vẻ mặt càng ngày càng kinh ngạc.
Sau đó bùng nổ lên sự sung sướng.
Đó mới chỉ là nhìn vào màu sắc còn để biết được đó có phải là một đan dược thần phần hay không thì phải cần kiểm tra mới biết.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào người trung niên đội mũ mềm, vẻ mặt của lão ta như lan tỏa sang những người xung quanh khiến vẻ mặt của mọi người ai nấy cũng phải sửng sốt.
Chẳng lẽ trong cái lọ nhỏ này thật sự là thần phẩm Hoa Ngọc Dũ Tâm Đan?
Diệp Viễn chỉ lặng lẽ nhìn người trung niên đội mũ mềm mà không nói gì cả.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!