Trong số những người tới không hề có một cường giả Chân Thần nào.
Ở hoàng thành Thiên Ưng, ngoại trừ con heo màu hồng thần bí kia thì cũng không có một Chân Thần Cảnh nào.
Phủ thành chủ làm như vậy cũng đã đủ biểu đạt sự tôn trọng đối với Lĩnh Nam.
Đương nhiên, trong lòng mọi người biết rõ, kỳ thật đó là sự tôn kính đối với Tuần Tra Sứ Diệp Viễn.
“Chậc chậc, mấy người này cũng đều là đại nhân vật ở đế đô! Nếu như đã là đại nhân vật, vì sao bọn họ lại có thể đến nơi thâm sơn cùng cốc của chúng ta chứ?”
“Nghe nói cái người vừa nói chuyện với Diệp đại nhân chính là công tử của Thành chủ đại nhân ở Đế đô Cửu Hứa, đã là nửa bước cảnh giới Chân Thần rồi, thế mà đối với Diệp đại nhân của chúng ta cũng phải khách khí như vậy!”
“Ha ha, Diệp đại nhân thật sự rất lợi hại. Ngay cả cường giả Chân Thần cũng phải nhìn sắc mặt của ngài ấy mà hành sự!”
…
Trong thành, mọi người rộn ràng nhìn Diệp Viễn và các cường giả của phủ thành chủ gặp mặt, tỏ ra sùng bái.
Diệp Viễn nhìn lướt qua Dư Kình Tùng bị trói thản nhiên nói: “Xem ra, Thành chủ đại nhân rất có thành ý!”
Diệp Viễn hiểu rõ, trói là để cho hắn ta nhìn, Dư Kình Tùng vốn cũng không còn sức lực phản kháng.
Đến tận bây giờ phủ thành chủ vẫn còn chưa tháo gỡ được cấm chế mà hắn ta hạ trên người Dư Kình Tùng!
Thần nguyên Hỗn Độn của Diệp Viễn vốn dĩ cực kỳ đặc biệt, trong đó còn kèm theo thần văn lam sắc. Cường giả Chân Thần muốn giải trừ cũng không phải chuyện dễ.
Trên gương mặt của Dư Kình Tùng đã không còn ngạo nghễ như trước kia, thay vào đó là vẻ suy sụp tinh thần và sợ hãi.
Dư Trường Vận chắp tay nói: “Xá đệ không tốt, đến nỗi phạm phải sai lầm lớn. Phụ thân lệnh cho ta trói lại, chờ Tuần Tra Sứ đại nhân xử lý.”
Diệp Viễn chỉ cười cười nói: “Vào phủ thành chủ rồi hãy nói.”
Diệp Viễn dẫn đầu đám người đi vào phủ thành chủ, phân chia chủ khách ngồi xuống.
Dư Trường Vận nháy mắt ra hiệu với thủ hạ, thủ hạ hiểu ý, đưa Dư Kình Tùng đến phòng khách, quỳ rạp xuống trước mặt Diệp Viễn.
“Phụ thân nói, người này quá mức tệ hại, thậm chí còn nảy sinh va chạm với Tuần Tra Sứ đại nhân. Hiện tại, chúng ta trói hắn ở đây, muốn giết muốn lóc xương tuỳ ý đại nhân làm gì cũng được.”
Dư Trường Vận đứng dậy chắp tay thi lễ, thái độ cực kỳ khiêm cung, phảng phất như người quỳ ở bên dưới không phải là đệ đệ của hắn vậy.
Diệp Viễn lạnh nhạt nói: “Theo tính tình của ta, giết hắn vài lần cũng không đủ. Nhưng mà trong chuyện này, ta cũng không phải đương sự, giết người hay không còn phụ thuộc vào Giang huynh đến đây định đoạt.”
Giang Ngọc Đường chấn động cả người, nước mắt tràn mi.
Từ khi hắn bị hãm hại phải ngồi tù, hiện tại lại được chạy nhảy dưới trời xanh, Giang Ngọc Đường chẳng bao giờ nghĩ tới chính mình có thể báo thù.
Với hắn mà nói, Dư Kình Tùng là một nhân vật cao cao tại thượng.
Nếu muốn báo thù thì thật sự quá mức khó khăn.
Thế nhưng bây giờ Diệp Viễn lại bày cơ hội ra trước mắt hắn.
Hắn hơi run rẩy đi về phía Dư Kình Tùng, trong những bước đi mang theo một vẻ ngưng trọng.
Hắn hận Dư Kình Tùng thấu xương, không phải bởi vì chính mình mà là bởi vì nữ nhi.
Tên cầm thú này thế mà lại làm vấy bẩn sự trong sáng của Giang Hải Đường, bảo hắn làm sao không hận?
“Giang Ngọc Đường, ngươi dám!” Dư Kình Tùng cảm nhận được sự uy hiếp của tử vong, giận dữ hét lên với Giang Ngọc Đường.
Giang Ngọc Đường biến sắc, còn thật sự dừng bước chân không tiến lên nữa.
Trước lúc này, Giang Ngọc Đường hắn vẫn chỉ là một tiểu nhân vật.
Trong số những người tới không hề có một cường giả Chân Thần nào.
Ở hoàng thành Thiên Ưng, ngoại trừ con heo màu hồng thần bí kia thì cũng không có một Chân Thần Cảnh nào.
Phủ thành chủ làm như vậy cũng đã đủ biểu đạt sự tôn trọng đối với Lĩnh Nam.
Đương nhiên, trong lòng mọi người biết rõ, kỳ thật đó là sự tôn kính đối với Tuần Tra Sứ Diệp Viễn.
“Chậc chậc, mấy người này cũng đều là đại nhân vật ở đế đô! Nếu như đã là đại nhân vật, vì sao bọn họ lại có thể đến nơi thâm sơn cùng cốc của chúng ta chứ?”
“Nghe nói cái người vừa nói chuyện với Diệp đại nhân chính là công tử của Thành chủ đại nhân ở Đế đô Cửu Hứa, đã là nửa bước cảnh giới Chân Thần rồi, thế mà đối với Diệp đại nhân của chúng ta cũng phải khách khí như vậy!”
“Ha ha, Diệp đại nhân thật sự rất lợi hại. Ngay cả cường giả Chân Thần cũng phải nhìn sắc mặt của ngài ấy mà hành sự!”
…
Trong thành, mọi người rộn ràng nhìn Diệp Viễn và các cường giả của phủ thành chủ gặp mặt, tỏ ra sùng bái.
Diệp Viễn nhìn lướt qua Dư Kình Tùng bị trói thản nhiên nói: “Xem ra, Thành chủ đại nhân rất có thành ý!”
Diệp Viễn hiểu rõ, trói là để cho hắn ta nhìn, Dư Kình Tùng vốn cũng không còn sức lực phản kháng.
Đến tận bây giờ phủ thành chủ vẫn còn chưa tháo gỡ được cấm chế mà hắn ta hạ trên người Dư Kình Tùng!
Thần nguyên Hỗn Độn của Diệp Viễn vốn dĩ cực kỳ đặc biệt, trong đó còn kèm theo thần văn lam sắc. Cường giả Chân Thần muốn giải trừ cũng không phải chuyện dễ.
Trên gương mặt của Dư Kình Tùng đã không còn ngạo nghễ như trước kia, thay vào đó là vẻ suy sụp tinh thần và sợ hãi.
Dư Trường Vận chắp tay nói: “Xá đệ không tốt, đến nỗi phạm phải sai lầm lớn. Phụ thân lệnh cho ta trói lại, chờ Tuần Tra Sứ đại nhân xử lý.”
Diệp Viễn chỉ cười cười nói: “Vào phủ thành chủ rồi hãy nói.”
Diệp Viễn dẫn đầu đám người đi vào phủ thành chủ, phân chia chủ khách ngồi xuống.
Dư Trường Vận nháy mắt ra hiệu với thủ hạ, thủ hạ hiểu ý, đưa Dư Kình Tùng đến phòng khách, quỳ rạp xuống trước mặt Diệp Viễn.
“Phụ thân nói, người này quá mức tệ hại, thậm chí còn nảy sinh va chạm với Tuần Tra Sứ đại nhân. Hiện tại, chúng ta trói hắn ở đây, muốn giết muốn lóc xương tuỳ ý đại nhân làm gì cũng được.”
Dư Trường Vận đứng dậy chắp tay thi lễ, thái độ cực kỳ khiêm cung, phảng phất như người quỳ ở bên dưới không phải là đệ đệ của hắn vậy.
Diệp Viễn lạnh nhạt nói: “Theo tính tình của ta, giết hắn vài lần cũng không đủ. Nhưng mà trong chuyện này, ta cũng không phải đương sự, giết người hay không còn phụ thuộc vào Giang huynh đến đây định đoạt.”
Giang Ngọc Đường chấn động cả người, nước mắt tràn mi.
Từ khi hắn bị hãm hại phải ngồi tù, hiện tại lại được chạy nhảy dưới trời xanh, Giang Ngọc Đường chẳng bao giờ nghĩ tới chính mình có thể báo thù.
Với hắn mà nói, Dư Kình Tùng là một nhân vật cao cao tại thượng.
Nếu muốn báo thù thì thật sự quá mức khó khăn.
Thế nhưng bây giờ Diệp Viễn lại bày cơ hội ra trước mắt hắn.
Hắn hơi run rẩy đi về phía Dư Kình Tùng, trong những bước đi mang theo một vẻ ngưng trọng.
Hắn hận Dư Kình Tùng thấu xương, không phải bởi vì chính mình mà là bởi vì nữ nhi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!