“Không giao? Chẳng lẽ ngươi uống lộn thuốc rồi sao? Chỉ dựa vào một tên Thiên Thần tầng ba mà có thể giữ được Thiên Tôn linh bảo sao?” Dương Nhất Đao nhịn không được mà bật cười rồi nói.
Ở ngay trước mặt một đám cường giả Chân Thần, vậy mà Diệp Viễn lại dám nói không giao ra Thiên Tôn linh bảo, thật là rất có dũng khí.
Đừng nói là Dương Nhất Đao, mà một cường giả tuyệt thế Chân Thần tầng chín như Lý Khang, dù là Chân Thần tầng một thì cũng không phải là người mà một Thiên thần tầng ba như Diệp Viễn có thể ngăn cản.
Trong mắt những đại lão này, cuộc tranh chấp của Từ Hành và Diệp Viễn chẳng qua cũng chỉ là con nít chơi đồ hàng mà thôi.
Bọn họ có tố chất trở thành cường giả, nhưng không có nghĩa là bây giờ bọn họ chính là cường giả.
Loại bướng bỉnh và kiêu ngạo vô lý này sẽ chỉ khiến cho Diệp Viễn mất mạng.
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Có bản lĩnh thì tự mình đi lấy đi, ở chỗ này bắt nạt một tiểu bối, còn dương dương tự đắc, thật sự là một đám không biết xấu hổ.”
Lý Khang cười lạnh rồi nói: “Tiểu tử, thế giới này chính là coi trọng thực lực! Không có thực lực thì không xứng có được bảo vật!”
Dương Nhất Đao cũng cười to rồi nói: “Mặt mũi là thứ gì? Có thể thay cơm để ăn sao? Có thể tăng cường thực lực sao? Tiểu tử, ngươi vẫn còn quá trẻ!”
Tả Phàn đương nhiên không có nhiều kiên nhẫn như vậy, hừ lạnh nói: “Bớt nói nhảm đi! Tiểu tử, không giao Thiên Tôn linh bảo ra thì ta sẽ giết ngươi trước!”
Vốn dĩ, một đám cường giả Chân Thần đang giương cung bạt kiếm, lúc này tất cả lại nhắm mũi nhọn về phía Diệp Viễn.
Diệp Viễn không chịu giao Thiên Tôn linh bảo ra thì bọn họ có cãi vã như thế nào thì cũng là công dã tràng.
“Tiểu tử này, chẳng lẽ bị mất trí sao? Thiên Tôn linh bảo, hắn có mạng lấy, nhưng không có mạng dùng!”
“Không hiểu tên tiểu tử này đang suy nghĩ cái gì, nếu là ta thì đã sớm ném Thiên Tôn linh bảo ra rồi.”
“Cái thứ đồ chơi này chính là một củ khoai lang bỏng tay, vậy mà hắn lại không hiểu rõ được tình thế này. Đoán chừng, hắn chết chắc rồi.”
…
Xem náo nhiệt thì không chê chuyện lớn, những cường giả Thiên Thần kia có thực lực yếu hơn cường giả Chân Thần, bọn họ đều cảm thấy Diệp Viễn rất không sáng suốt.
Diệp Viễn nâng lòng bàn tay lên, Tinh La chiến kỳ liền xuất hiện ở trong tay hắn, từng đợt dao động mạnh mẽ tràn ra.
Cảm nhận được làn sóng dao động mạnh mẽ này, trong mắt đám người Lý Khang lộ ra vẻ vô cùng cuồng nhiệt.
“Đúng rồi, lúc này mới biết thức thời sao! Mạnh miệng là vô dụng, mau giao ra đây!” Lý Khang cười nói.
Mọi người đều cho rằng, rốt cuộc Diệp Viễn vẫn khuất phục.
Đối mặt với nhiều cường giả Chân Thần như vậy, không ai có thể không khuất phục.
Ai ngờ, khóe miệng Diệp viễn lại hiện lên một nụ cười châm chọc, thản nhiên nói: “Tinh La chiến kỳ ở chỗ này, nếu có năng lực thì các ngươi tới lấy đi!”
Tất cả mọi người đều sửng sốt, không nghĩ tới Diệp Viễn thế nhưng lại bày ra bộ dạng sẵn sàng đánh nhau.
Vụt!
Đúng lúc này, từ phía sau Diệp Viễn có một bóng người đột nhiên bay vụt ra.
Bọn người Quý Khang đều biến sắc, bọn họ không nghĩ tới lại có một người sẽ hành động trước!
Khí thế của Lý Khang, Dương Nhất Đao và đám người Tả Phàm bỗng nhiên đều bùng nổ, đánh về phía Diệp Viễn.
Nhưng mà đúng lúc này, lá cờ nhỏ trong tay Diệp Viễn đột nhiên trở nên lớn lên!
Bầu trời tối sầm lại, những ngôi sao lốm đốm đầy trời.
Một tay Diệp Viễn nắm lấy Tinh La chiến kỳ, bỗng nhiên vung lên, vô số ánh sao chợt ngưng tụ ở phía trên lá cờ đen.
Một luồng hơi thở đáng sợ đến cực điểm bỗng nhiên bùng nổ, người đánh lén kia đột nhiên không kịp đề phòng.
Bụp!
Kẻ đánh lén trực tiếp bay ra xa hơn ba trăm mét, trên dọc đường đi máu đã phun ra dữ dội, lúc ngã xuống đất, trên người hắn ta không có một chỗ nào lành lặng.
Thân hình của đám người Lý Khang đột nhiên im bặt, vô cùng hoảng sợ mà nhìn cảnh tượng này.
“Không giao? Chẳng lẽ ngươi uống lộn thuốc rồi sao? Chỉ dựa vào một tên Thiên Thần tầng ba mà có thể giữ được Thiên Tôn linh bảo sao?” Dương Nhất Đao nhịn không được mà bật cười rồi nói.
Ở ngay trước mặt một đám cường giả Chân Thần, vậy mà Diệp Viễn lại dám nói không giao ra Thiên Tôn linh bảo, thật là rất có dũng khí.
Đừng nói là Dương Nhất Đao, mà một cường giả tuyệt thế Chân Thần tầng chín như Lý Khang, dù là Chân Thần tầng một thì cũng không phải là người mà một Thiên thần tầng ba như Diệp Viễn có thể ngăn cản.
Trong mắt những đại lão này, cuộc tranh chấp của Từ Hành và Diệp Viễn chẳng qua cũng chỉ là con nít chơi đồ hàng mà thôi.
Bọn họ có tố chất trở thành cường giả, nhưng không có nghĩa là bây giờ bọn họ chính là cường giả.
Loại bướng bỉnh và kiêu ngạo vô lý này sẽ chỉ khiến cho Diệp Viễn mất mạng.
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Có bản lĩnh thì tự mình đi lấy đi, ở chỗ này bắt nạt một tiểu bối, còn dương dương tự đắc, thật sự là một đám không biết xấu hổ.”
Lý Khang cười lạnh rồi nói: “Tiểu tử, thế giới này chính là coi trọng thực lực! Không có thực lực thì không xứng có được bảo vật!”
Dương Nhất Đao cũng cười to rồi nói: “Mặt mũi là thứ gì? Có thể thay cơm để ăn sao? Có thể tăng cường thực lực sao? Tiểu tử, ngươi vẫn còn quá trẻ!”
Tả Phàn đương nhiên không có nhiều kiên nhẫn như vậy, hừ lạnh nói: “Bớt nói nhảm đi! Tiểu tử, không giao Thiên Tôn linh bảo ra thì ta sẽ giết ngươi trước!”
Vốn dĩ, một đám cường giả Chân Thần đang giương cung bạt kiếm, lúc này tất cả lại nhắm mũi nhọn về phía Diệp Viễn.
Diệp Viễn không chịu giao Thiên Tôn linh bảo ra thì bọn họ có cãi vã như thế nào thì cũng là công dã tràng.
“Tiểu tử này, chẳng lẽ bị mất trí sao? Thiên Tôn linh bảo, hắn có mạng lấy, nhưng không có mạng dùng!”
“Không hiểu tên tiểu tử này đang suy nghĩ cái gì, nếu là ta thì đã sớm ném Thiên Tôn linh bảo ra rồi.”
“Cái thứ đồ chơi này chính là một củ khoai lang bỏng tay, vậy mà hắn lại không hiểu rõ được tình thế này. Đoán chừng, hắn chết chắc rồi.”
…
Xem náo nhiệt thì không chê chuyện lớn, những cường giả Thiên Thần kia có thực lực yếu hơn cường giả Chân Thần, bọn họ đều cảm thấy Diệp Viễn rất không sáng suốt.
Diệp Viễn nâng lòng bàn tay lên, Tinh La chiến kỳ liền xuất hiện ở trong tay hắn, từng đợt dao động mạnh mẽ tràn ra.
Cảm nhận được làn sóng dao động mạnh mẽ này, trong mắt đám người Lý Khang lộ ra vẻ vô cùng cuồng nhiệt.
“Đúng rồi, lúc này mới biết thức thời sao! Mạnh miệng là vô dụng, mau giao ra đây!” Lý Khang cười nói.
Mọi người đều cho rằng, rốt cuộc Diệp Viễn vẫn khuất phục.
Đối mặt với nhiều cường giả Chân Thần như vậy, không ai có thể không khuất phục.
Ai ngờ, khóe miệng Diệp viễn lại hiện lên một nụ cười châm chọc, thản nhiên nói: “Tinh La chiến kỳ ở chỗ này, nếu có năng lực thì các ngươi tới lấy đi!”
Tất cả mọi người đều sửng sốt, không nghĩ tới Diệp Viễn thế nhưng lại bày ra bộ dạng sẵn sàng đánh nhau.
Vụt!
Đúng lúc này, từ phía sau Diệp Viễn có một bóng người đột nhiên bay vụt ra.
Bọn người Quý Khang đều biến sắc, bọn họ không nghĩ tới lại có một người sẽ hành động trước!
Khí thế của Lý Khang, Dương Nhất Đao và đám người Tả Phàm bỗng nhiên đều bùng nổ, đánh về phía Diệp Viễn.
Nhưng mà đúng lúc này, lá cờ nhỏ trong tay Diệp Viễn đột nhiên trở nên lớn lên!
Bầu trời tối sầm lại, những ngôi sao lốm đốm đầy trời.
Một tay Diệp Viễn nắm lấy Tinh La chiến kỳ, bỗng nhiên vung lên, vô số ánh sao chợt ngưng tụ ở phía trên lá cờ đen.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!