Trong đám người, có hai ánh mắt luôn nhìn Diệp Viễn chằm chằm.
“Ha, tiểu tử này quả nhiên có chút bản lĩnh, lại có thể nhìn rõ nghiệp hỏa sớm. Nếu không phải là tên tiểu tử đó, hai người sư đồ chúng ta nói không chừng cũng sớm chết tại đây.” Một người lớn tuổi trong đó nói thì thầm.
“Sư tôn, ta luôn cảm thấy Diệp Viễn này có chút không đúng.” Người trẻ tuổi nói.
Hai người này lại là sư đồ Kế Tầm và Trác Hàm.
Hai người bọn họ thấy Diệp Viễn vào cửa Chu Tước thì cũng theo vào sau.
Chuyện lần trước khiến Kế Tầm phải nén giận.
Từ khi vào dãy núi Thiên Dương, hắn ta luôn tìm kiếm cơ hội Diệp Viễn tách đoàn, muốn giết chết hắn.
Mắt thấy Cổ Thiên Khuyết tiến vào cửa Huyền Vũ thì Kế Tầm nhận ra cơ hội đến rồi, thế là đi theo hai người Diệp Viễn vào cửa Chu Tước.
Bọn họ vốn muốn trực tiếp ra tay, nhưng thấy Diệp Viễn bảo Lãnh Thu Linh vận chuyển công pháp, Kế Tầm luôn cảm thấy có chút lạ thường nên vẫn không ra tay.
Bọn họ đi xa xa phía sau đám động, thấy người phía trước bị nghiệp hỏa thiêu đốt, Kế Tầm lập tức hiểu được.
Nghe lời của Trác Hàm, Kế Tầm cười nói: “Ngươi nói không sai, tiểu tử này thật sự không giống với đám đông. Chúng ta trước đừng ra tay, ta cảm thấy đi theo tên tiểu tử này, chúng ta có thể có thu hoạch ngoài ý muốn cũng không chừng.”
Thấy vẻ mặt Trác Hàm không cam lòng, Kế Tầm lại nói: “Hàm Nhi yên tâm, thù của ngươi, vi sư chắc chắn sẽ giúp ngươi báo thù! Đợi khi tìm được Chu Tước chân huyết rồi thì cũng là lúc chết của Diệp Viễn!”
Thời gian trôi qua từng chút, đám đông tìm kiếm nửa tháng trong sa mạc nhưng vẫn không có chút thu hoạch nào.
Không ít người càng lúc càng bực bội, người bị nghiệp hỏa thiêu đốt cũng càng lúc càng nhiều.
“Địa phương quỷ quái này rốt cuộc có Chu Tước chân huyết hay không! Ui da, không được, ta không thể tức giận, không thể bực bội, duy trì bình tĩnh! Duy trì bình tĩnh!”
Trò cười của người này lập tức dẫn đến tiếng cười.
Nhưng tiếng cười này nhanh chóng im lại.
Cười cũng không được.
“Các ngươi nhìn xem, đó là cái gì!” Đột nhiên trong đám đông có người chỉ về đằng trước, hô lên.
Không cần hắn nhắc nhở, tất cả mọi người đều thấy được.
Cách đó không xa ở phía trước lại xuất hiện một ốc đảo.
Chính giữa ốc đảo có một đảo nhỏ, trên đó có một bệ đá để một cái hộp.
“Chân huyết Chu Tước! Nhất định là chân huyết Chu Tước!”
Tất cả mọi người đều trở nên điên cuồng, bọn họ làm gì còn tâm trạng để ý mấy chuyện khác, lao như điên về phía ốc đảo.
“Chân huyết Chu Tước là của ta, ai cùng đừng mơ cướp được!”
“Giết!”
“Cút ra xa cho lão tử!”
...
Tình hình vốn dĩ còn khá bình tĩnh trong nháy mắt liền mất khống chế.
Các võ giả điên cuồng cướp đoạt cái hộp kia.
Chỉ là rất nhanh những võ giả Thần Cảnh này bi ai phát hiện cái hộp kia đã bị mười mấy cường giả chiếm đoạt, bọn họ cơ bản không thể cướp được.
Mười mấy người không ai không phải là cường giả Chân Thần Cảnh.
Mặc dù bọn họ áp chế cảnh giới xuống Thiên Thần Cảnh nhưng thực lực lại không phải tu sĩ Thiên Thần Cảnh bình thường có thể so sánh được.
Năng lực cảm ngộ pháp tắc của bọn họ mạnh hơn nhiều so với võ giả Thiên Thần Cảnh, cơ bản là không cùng một cấp bậc!
Xung quanh bệ đá chất đầy những thi thể.
Trong đám người, có hai ánh mắt luôn nhìn Diệp Viễn chằm chằm.
“Ha, tiểu tử này quả nhiên có chút bản lĩnh, lại có thể nhìn rõ nghiệp hỏa sớm. Nếu không phải là tên tiểu tử đó, hai người sư đồ chúng ta nói không chừng cũng sớm chết tại đây.” Một người lớn tuổi trong đó nói thì thầm.
“Sư tôn, ta luôn cảm thấy Diệp Viễn này có chút không đúng.” Người trẻ tuổi nói.
Hai người này lại là sư đồ Kế Tầm và Trác Hàm.
Hai người bọn họ thấy Diệp Viễn vào cửa Chu Tước thì cũng theo vào sau.
Chuyện lần trước khiến Kế Tầm phải nén giận.
Từ khi vào dãy núi Thiên Dương, hắn ta luôn tìm kiếm cơ hội Diệp Viễn tách đoàn, muốn giết chết hắn.
Mắt thấy Cổ Thiên Khuyết tiến vào cửa Huyền Vũ thì Kế Tầm nhận ra cơ hội đến rồi, thế là đi theo hai người Diệp Viễn vào cửa Chu Tước.
Bọn họ vốn muốn trực tiếp ra tay, nhưng thấy Diệp Viễn bảo Lãnh Thu Linh vận chuyển công pháp, Kế Tầm luôn cảm thấy có chút lạ thường nên vẫn không ra tay.
Bọn họ đi xa xa phía sau đám động, thấy người phía trước bị nghiệp hỏa thiêu đốt, Kế Tầm lập tức hiểu được.
Nghe lời của Trác Hàm, Kế Tầm cười nói: “Ngươi nói không sai, tiểu tử này thật sự không giống với đám đông. Chúng ta trước đừng ra tay, ta cảm thấy đi theo tên tiểu tử này, chúng ta có thể có thu hoạch ngoài ý muốn cũng không chừng.”
Thấy vẻ mặt Trác Hàm không cam lòng, Kế Tầm lại nói: “Hàm Nhi yên tâm, thù của ngươi, vi sư chắc chắn sẽ giúp ngươi báo thù! Đợi khi tìm được Chu Tước chân huyết rồi thì cũng là lúc chết của Diệp Viễn!”
Thời gian trôi qua từng chút, đám đông tìm kiếm nửa tháng trong sa mạc nhưng vẫn không có chút thu hoạch nào.
Không ít người càng lúc càng bực bội, người bị nghiệp hỏa thiêu đốt cũng càng lúc càng nhiều.
“Địa phương quỷ quái này rốt cuộc có Chu Tước chân huyết hay không! Ui da, không được, ta không thể tức giận, không thể bực bội, duy trì bình tĩnh! Duy trì bình tĩnh!”
Trò cười của người này lập tức dẫn đến tiếng cười.
Nhưng tiếng cười này nhanh chóng im lại.
Cười cũng không được.
“Các ngươi nhìn xem, đó là cái gì!” Đột nhiên trong đám đông có người chỉ về đằng trước, hô lên.
Không cần hắn nhắc nhở, tất cả mọi người đều thấy được.
Cách đó không xa ở phía trước lại xuất hiện một ốc đảo.
Chính giữa ốc đảo có một đảo nhỏ, trên đó có một bệ đá để một cái hộp.
“Chân huyết Chu Tước! Nhất định là chân huyết Chu Tước!”
Tất cả mọi người đều trở nên điên cuồng, bọn họ làm gì còn tâm trạng để ý mấy chuyện khác, lao như điên về phía ốc đảo.
“Chân huyết Chu Tước là của ta, ai cùng đừng mơ cướp được!”
“Giết!”
“Cút ra xa cho lão tử!”
...
Tình hình vốn dĩ còn khá bình tĩnh trong nháy mắt liền mất khống chế.
Các võ giả điên cuồng cướp đoạt cái hộp kia.
Chỉ là rất nhanh những võ giả Thần Cảnh này bi ai phát hiện cái hộp kia đã bị mười mấy cường giả chiếm đoạt, bọn họ cơ bản không thể cướp được.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!