Vụt!
Gần như không chần chừ gì, Quý Khang trực tiếp xông tới cửa đá phía Đông.
Cửa đá đó là cửa Thanh Long.
Lúc này, liên minh Thiên Lăng đâu còn quan tâm dùng cái gì, từng cường giả Chân Thần đó khẽ động thân hình, tranh nhau chen lấn về phía bốn cửa đá.
Ai chậm một bước thôi thì cơ duyên có thể bị những người khác cướp mất.
“Diệp công tử, người định đi cửa đá nào?” Lãnh Thu Linh có hơi tò mò hỏi.
Diệp Viễn cười nói: “Chân huyết Chu Tước có lẽ là phù hợp với huyết mạch của ngươi nhất! Không bằng chúng ta đi vào cửa Chu Tước đi?”
Lãnh Thu Linh ngạc nhiên nhìn Diệp Viễn, nghe ý trong lời nói của hắn ra, nếu có được Tứ Tượng chân huyết thì hắn muốn lấy cho mình?
“Cái này… Diệp công tử, ngươi không định lấy Tứ Tượng chân huyết sao?” Lãnh Thu Linh hỏi.
Diệp Viễn cười nói: “Tứ Tượng chân huyết mà thôi, cũng không phải thứ gì to tát lắm, đi thôi.”
Trước mắt là sa mạc mênh mông vô bờ, dưới ánh nắng gắt, cả thế giới như một cái lò lửa.
Bước vào cửa Chu Tước chính là cảnh tượng như thế.
“Địa phương quỷ quái này, nhìn không thấy đầu, đi đâu tìm Chu Tước chân huyết?”
“Sợ là ở sâu trong sa mạc, đừng chậm trễ nữa, chậm trễ nữa thì bị người ta nhanh chân đến trước!”
Vừa nghe thấy lời này, đám đông lao nhanh về chỗ sâu trong sa mạc như thủy triều.
“Diệp Viễn, chúng ta cũng đi thôi.” Lãnh Thu Linh nói.
Diệp Viễn lại cười nói: “Gấp gáp thì không ăn được đậu phụ nóng, bên ngoài nguy hiểm như thế, sao sa mạc này lại không có chút nguy hiểm nào?”
Lãnh Thu Linh biến sắc, trong sa mạc vô bờ này, nàng ta không cảm nhận được chút nguy hiểm nào.
Dường như trừ việc hơi nóng một chút ra thì không có chỗ nào kỳ lạ.
“Cái này… thế chúng ta phải làm thế nào?”
Diệp Viễn nói: “Ngươi tu luyện công pháp thuộc tính Băng, vận chuyển công pháp ra một chút cũng không có vấn đề gì.”
Lãnh Thu Linh có hơi không hiểu gì, nhưng nàng ta vẫn làm theo chỉ dẫn của Diệp Viễn.
Hàn khí lan tràn quanh người Lãnh Thu Linh, cả người dường như cũng lạnh nhạt đi nhiều.
Làm xong những chuyện này, hai người không nhanh không chậm đi vào phía sâu trong sa mạc.
“Hầy, hai người này thực sự là vẽ rắn thêm chân, chỗ này không có chút nguy hiểm nào mà lại bắt đầu vận chuyển Thần Nguyên. Đợi đến lúc gặp nguy hiểm thật thì xem bọn họ lấy gì mà đối phó.”
Thấy Thần Nguyên trên người Lãnh Thu Linh, lập tức có giọng nói chế giễu truyền tới.
Theo mọi người thấy, hành vi này không thể nghi ngờ gì là vô cùng ngu xuẩn.
Cứ vận chuyển công pháp thì sẽ kéo dài tiêu hao Thần Nguyên trong thân thể, một khi phải chiến đấu thì sẽ không thể dùng trạng thái hưng thịnh nhất để đối địch được.
“A!”
Đúng lúc này, trong đám đông đằng trước đột nhiên có một tiếng hét thảm thiết truyền tới, sau đó cả người bốc cháy.
Tất cả mọi người biến sắc, lập tức lùi lại, cách xa người đó.
Ngọn lửa đó nhanh chóng đốt người ta thành hư vô, giống như người đó bốc hơi khỏi nhân gian vậy.
Mọi người nhao nhao biến sắc, không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Người này đang yên lành sao đột nhiên lại bốc cháy?
Vụt!
Gần như không chần chừ gì, Quý Khang trực tiếp xông tới cửa đá phía Đông.
Cửa đá đó là cửa Thanh Long.
Lúc này, liên minh Thiên Lăng đâu còn quan tâm dùng cái gì, từng cường giả Chân Thần đó khẽ động thân hình, tranh nhau chen lấn về phía bốn cửa đá.
Ai chậm một bước thôi thì cơ duyên có thể bị những người khác cướp mất.
“Diệp công tử, người định đi cửa đá nào?” Lãnh Thu Linh có hơi tò mò hỏi.
Diệp Viễn cười nói: “Chân huyết Chu Tước có lẽ là phù hợp với huyết mạch của ngươi nhất! Không bằng chúng ta đi vào cửa Chu Tước đi?”
Lãnh Thu Linh ngạc nhiên nhìn Diệp Viễn, nghe ý trong lời nói của hắn ra, nếu có được Tứ Tượng chân huyết thì hắn muốn lấy cho mình?
“Cái này… Diệp công tử, ngươi không định lấy Tứ Tượng chân huyết sao?” Lãnh Thu Linh hỏi.
Diệp Viễn cười nói: “Tứ Tượng chân huyết mà thôi, cũng không phải thứ gì to tát lắm, đi thôi.”
Trước mắt là sa mạc mênh mông vô bờ, dưới ánh nắng gắt, cả thế giới như một cái lò lửa.
Bước vào cửa Chu Tước chính là cảnh tượng như thế.
“Địa phương quỷ quái này, nhìn không thấy đầu, đi đâu tìm Chu Tước chân huyết?”
“Sợ là ở sâu trong sa mạc, đừng chậm trễ nữa, chậm trễ nữa thì bị người ta nhanh chân đến trước!”
Vừa nghe thấy lời này, đám đông lao nhanh về chỗ sâu trong sa mạc như thủy triều.
“Diệp Viễn, chúng ta cũng đi thôi.” Lãnh Thu Linh nói.
Diệp Viễn lại cười nói: “Gấp gáp thì không ăn được đậu phụ nóng, bên ngoài nguy hiểm như thế, sao sa mạc này lại không có chút nguy hiểm nào?”
Lãnh Thu Linh biến sắc, trong sa mạc vô bờ này, nàng ta không cảm nhận được chút nguy hiểm nào.
Dường như trừ việc hơi nóng một chút ra thì không có chỗ nào kỳ lạ.
“Cái này… thế chúng ta phải làm thế nào?”
Diệp Viễn nói: “Ngươi tu luyện công pháp thuộc tính Băng, vận chuyển công pháp ra một chút cũng không có vấn đề gì.”
Lãnh Thu Linh có hơi không hiểu gì, nhưng nàng ta vẫn làm theo chỉ dẫn của Diệp Viễn.
Hàn khí lan tràn quanh người Lãnh Thu Linh, cả người dường như cũng lạnh nhạt đi nhiều.
Làm xong những chuyện này, hai người không nhanh không chậm đi vào phía sâu trong sa mạc.
“Hầy, hai người này thực sự là vẽ rắn thêm chân, chỗ này không có chút nguy hiểm nào mà lại bắt đầu vận chuyển Thần Nguyên. Đợi đến lúc gặp nguy hiểm thật thì xem bọn họ lấy gì mà đối phó.”
Thấy Thần Nguyên trên người Lãnh Thu Linh, lập tức có giọng nói chế giễu truyền tới.
Theo mọi người thấy, hành vi này không thể nghi ngờ gì là vô cùng ngu xuẩn.
Cứ vận chuyển công pháp thì sẽ kéo dài tiêu hao Thần Nguyên trong thân thể, một khi phải chiến đấu thì sẽ không thể dùng trạng thái hưng thịnh nhất để đối địch được.
“A!”
Đúng lúc này, trong đám đông đằng trước đột nhiên có một tiếng hét thảm thiết truyền tới, sau đó cả người bốc cháy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!