“Từ sư huynh, vừa nãy trong lúc hốt hoảng, hình như ta thấy Lãnh sư muội và Diệp Viễn đó đã bị ngọn lửa nuốt sống rồi!” Một người trẻ tuổi anh tuấn nói.
Vừa nãy một ngọn lửa lớn ùa tới, trong chốc lát đã nuốt sống rất nhiều người.
Lãnh Thu Linh chết trong đó cũng không có gì kỳ lạ.
“Đáng chết!”
Nhìn biển lửa mênh mông đằng sau, Từ Hành ảo não không thôi, không dễ gì hắn mới coi trọng một nữ nhân, thế mà lại bị thiêu chết như thế này.
Vẻ mặt Trác Hàm lại hưng phấn, bởi vì hắn ta nghe nói Diệp Viễn cũng đã chết.
“Từ sư huynh không cần phải như thế, trời đất nơi nào mà không có hoa thơm cỏ lạ, dù Lãnh Thu Linh đó cũng khá xinh đẹp nhưng vẫn miễn cưỡng mới xứng được với Từ sư huynh.” Trác Hàm khuyên nói.
Quả nhiên, Từ Hành vừa nghe thì sắc mặt đã tốt hơn nhiều, thay đổi vẻ mặt tiếc nuối, gật đầu nói: “Dù nói như thế, Lãnh sư muội chôn thây nơi biển lửa, ta vẫn rất khó chịu!”
Trác Hàm cười nói: “Từ sư huynh quả là một người trọng tình, Trác Hàm khâm phục.”
“Ấy, các ngươi nhìn kìa, hình như có người bước ra từ trong biển lửa!”
Đột nhiên một người trẻ tuổi anh tuấn kêu lên.
Mọi người kinh ngạc, nhìn theo với ánh mắt nghi ngờ.
Vừa nhìn đã không kiềm được, mỗi người đều ngạc nhiên rớt cả cằm.
Trong biển lửa, quả nhiên có hai bóng người như ẩn như hiện đi về phía bên này.
“Điều này… điều này sao có thể? Biển lửa đáng sợ như thế mà lại có người có thể đi xuyên qua.”
“Đúng vậy, vừa nãy ta thấy rất rõ, một cường giả Thiên Thần tầng bốn bị đốt thành tro bụi trong nháy mắt, sao có thể có người bước ra từ trong đó được?”
“Đợi đã, dường như một nam một nữ này có hơi quen mắt!”
Không cần hắn nói, mọi người đều đã nhìn thấy rõ ràng, hai bóng người này chính là Diệp Viễn và Lãnh Thu Linh!
Một tay Diệp Viễn dắt Lãnh Thu Linh như ẩn như hiện trong biển lửa, dường như lúc nào cũng có thể bị nuốt mất.
Nhưng ngọn lửa điên cuồng đó như thể cố gắng tránh hai người bọn họ vậy, cuối cùng bọn họ vô cùng an toàn.
Trác Hàm suýt chút nữa thì xanh cả mặt, nhìn cảnh này hoàn toàn không dám tin.
Vụt!
Diệp Viễn tung người nhảy lên, mang theo Lãnh Thu Linh trực tiếp nhảy ra khỏi biển lửa!
Không bị thương chút nào!
Mọi người không dám tin vào đôi mắt của chính mình, trong biển lửa điên cuồng như thế mà còn có thể không bị thương chút nào!
Diệp Viễn nhìn Từ Hành, vẻ mặt trêu đùa nói: “Vị Từ sư huynh này, vừa nãy không phải ngươi nói muốn bảo vệ Lãnh sư muội sao, sao còn chạy nhanh hơn thỏ thế?”
Sắc mặt Từ Hành cứng lại, vừa nãy hắn thề son sắt, dáng vẻ anh hùng cái thế, nói muốn bảo vệ Lãnh Thu Linh.
Nhưng lúc chạy đi thì hắn hoàn toàn không nhìn Lãnh Thu Linh, chạy nhanh hơn bất cứ ai.
“Lãnh sư muội, ta…”
Từ Hành đang định giải thích, lại nghe thấy Lãnh Thu Linh thản nhiên nói: “Từ sư huynh thân thể đáng giá nghìn vàng, sao có thể dấn thân vào nguy hiểm? Lại nói Từ sư huynh và ta không thân cũng chẳng quen, cũng không cần phải ở lại cứu ta.”
Đối với Từ Hành, Lãnh Thu Linh cũng xem thường trong lòng.
Nói là hoạn nạn gặp chân tình là không giả chút nào.
Cả đoạn đường, Từ Hành đều tỏ vẻ nịnh bợ săn đón, nhưng đến lúc mấu chốt thực sự thì không đáng tin cậy chút nào.
Người như thế này thì hoàn toàn không thể đảm đương được.
“Từ sư huynh, vừa nãy trong lúc hốt hoảng, hình như ta thấy Lãnh sư muội và Diệp Viễn đó đã bị ngọn lửa nuốt sống rồi!” Một người trẻ tuổi anh tuấn nói.
Vừa nãy một ngọn lửa lớn ùa tới, trong chốc lát đã nuốt sống rất nhiều người.
Lãnh Thu Linh chết trong đó cũng không có gì kỳ lạ.
“Đáng chết!”
Nhìn biển lửa mênh mông đằng sau, Từ Hành ảo não không thôi, không dễ gì hắn mới coi trọng một nữ nhân, thế mà lại bị thiêu chết như thế này.
Vẻ mặt Trác Hàm lại hưng phấn, bởi vì hắn ta nghe nói Diệp Viễn cũng đã chết.
“Từ sư huynh không cần phải như thế, trời đất nơi nào mà không có hoa thơm cỏ lạ, dù Lãnh Thu Linh đó cũng khá xinh đẹp nhưng vẫn miễn cưỡng mới xứng được với Từ sư huynh.” Trác Hàm khuyên nói.
Quả nhiên, Từ Hành vừa nghe thì sắc mặt đã tốt hơn nhiều, thay đổi vẻ mặt tiếc nuối, gật đầu nói: “Dù nói như thế, Lãnh sư muội chôn thây nơi biển lửa, ta vẫn rất khó chịu!”
Trác Hàm cười nói: “Từ sư huynh quả là một người trọng tình, Trác Hàm khâm phục.”
“Ấy, các ngươi nhìn kìa, hình như có người bước ra từ trong biển lửa!”
Đột nhiên một người trẻ tuổi anh tuấn kêu lên.
Mọi người kinh ngạc, nhìn theo với ánh mắt nghi ngờ.
Vừa nhìn đã không kiềm được, mỗi người đều ngạc nhiên rớt cả cằm.
Trong biển lửa, quả nhiên có hai bóng người như ẩn như hiện đi về phía bên này.
“Điều này… điều này sao có thể? Biển lửa đáng sợ như thế mà lại có người có thể đi xuyên qua.”
“Đúng vậy, vừa nãy ta thấy rất rõ, một cường giả Thiên Thần tầng bốn bị đốt thành tro bụi trong nháy mắt, sao có thể có người bước ra từ trong đó được?”
“Đợi đã, dường như một nam một nữ này có hơi quen mắt!”
Không cần hắn nói, mọi người đều đã nhìn thấy rõ ràng, hai bóng người này chính là Diệp Viễn và Lãnh Thu Linh!
Một tay Diệp Viễn dắt Lãnh Thu Linh như ẩn như hiện trong biển lửa, dường như lúc nào cũng có thể bị nuốt mất.
Nhưng ngọn lửa điên cuồng đó như thể cố gắng tránh hai người bọn họ vậy, cuối cùng bọn họ vô cùng an toàn.
Trác Hàm suýt chút nữa thì xanh cả mặt, nhìn cảnh này hoàn toàn không dám tin.
Vụt!
Diệp Viễn tung người nhảy lên, mang theo Lãnh Thu Linh trực tiếp nhảy ra khỏi biển lửa!
Không bị thương chút nào!
Mọi người không dám tin vào đôi mắt của chính mình, trong biển lửa điên cuồng như thế mà còn có thể không bị thương chút nào!
Diệp Viễn nhìn Từ Hành, vẻ mặt trêu đùa nói: “Vị Từ sư huynh này, vừa nãy không phải ngươi nói muốn bảo vệ Lãnh sư muội sao, sao còn chạy nhanh hơn thỏ thế?”
Sắc mặt Từ Hành cứng lại, vừa nãy hắn thề son sắt, dáng vẻ anh hùng cái thế, nói muốn bảo vệ Lãnh Thu Linh.
Nhưng lúc chạy đi thì hắn hoàn toàn không nhìn Lãnh Thu Linh, chạy nhanh hơn bất cứ ai.
“Lãnh sư muội, ta…”
Từ Hành đang định giải thích, lại nghe thấy Lãnh Thu Linh thản nhiên nói: “Từ sư huynh thân thể đáng giá nghìn vàng, sao có thể dấn thân vào nguy hiểm? Lại nói Từ sư huynh và ta không thân cũng chẳng quen, cũng không cần phải ở lại cứu ta.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!