Sắc mặt Từ Hành có chút xấu hổ, sau đó mới cười nói: “Hóa ra là bằng hữu của Lãnh sư muội, như vậy cũng được thôi. Bất quá chúng ta lúc trước đã nói rồi, người không xuất lực đừng mơ tưởng có được một chút chỗ tốt!”
Diệp Viễn chỉ là cười cười, cũng không có nói thêm lời gì.
“Ha ha, không chỉ đơn giản là bằng hữu như vậy đúng không? Ta đây nghe nói, Cổ thành chủ cố ý tác hợp Lãnh sư muội và Diệp Viễn đấy! Lãnh sư muội, chúc mừng ngươi!” Lúc này, Trác Hàm ở trong đội ngũ đột nhiên mở miệng nói.
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều không khỏi biến sắc.
Ở đây đều là tuổi trẻ tuấn kiệt, thực lực yếu nhất cũng chỉ có Thiên Thần tầng bốn đỉnh phong.
Một Thiên Thần tầng hai hèn hạ sao có thể xứng đôi với Lãnh Thu Linh cơ chứ?
Càng quan trọng là, hiện tại nhiều hơn một tên là Từ Hành!
Từ Hành nghe xong cũng sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía Diệp Viễn thể hiện rõ nồng đậm địch ý.
Nhìn thấy một màn này, trong lòng Trác Hàm âm thầm vui sướng không thôi.
Hắn ta biết, chỉ với một câu này là đủ rồi.
Lãnh Thu Linh nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Trác Hàm một mảnh lạnh băng.
Trác Hàm làm sao lại không thể cảm nhận được cơ chứ, chỉ là hắn ta lại không thèm để bụng.
Đừng nói có một tên Diệp Viễn, cho dù là không có Diệp Viễn, hiện tại cũng không phải là chuyện của hắn ta.
Tranh nữ nhân với Từ Hành hay sao?
Đó là tìm chết!
“A? Có thể được Cổ thành chủ xem trọng, xem ra vị Diệp huynh đệ này tất có chỗ hơn người! Quay đầu nhìn lại, Từ mỗ thật ra lại muốn luận bàn cùng với vị Diệp huynh đệ đây.” Hắn ta biết bản thân không ở trước mặt Lãnh Thu Linh mất hết phong độ, thế nên hắn ta cũng chỉ là thản nhiên nói.
Bất quá chỉ với một câu, địch ý đã dày đặc cả lên.
Diệp Viễn nhìn hắn ta một cái, sau đó nhàn nhạt nói: “Ai là huynh đệ với ngươi cơ chứ? Ngươi xứng sao?”
Mọi người nghe xong lời này ai nấy cũng đều sửng sốt, không nghĩ tới Diệp Viễn lại có thể nói ra lời như vậy.
Từ Hành cũng vô cùng sửng sốt, hắn ta cho rằng Diệp Viễn nghe được lời mình nói xong sẽ biết khó mà lui, không nghĩ tới hắn ta vậy mà lại không cho bản thân mình mặt mũi như vậy.
Diệp Viễn đương nhiên sẽ không cho hắn ta mặt mũi, hắn ta đối Lãnh Thu Linh cũng không có ý nghĩ không an phận gì, vậy mà cố tình bọn người kia một hai phải đem chính mình trở thành tình địch giả tưởng.
Mấu chốt nhất chính là, tên Từ Hành này vừa thấy lại ra vẻ đạo mạo ngụy quân tử.
Khi vừa nhìn thấy mình có cảnh giới thấp thì nhất định phải đem mình đuổi ra khỏi đội ngũ.
Kỳ thật, nếu không phải vì bảo hộ Lãnh Thu Linh, hắn mới lười đến đồng hành cùng với những người này.
Cố tình tên Từ Hành này còn tự cho là đúng, cảm thấy chính mình giống như là dính lấy ánh sáng của hắn vậy.
Sắc mặt Từ Hành thoáng chốc trầm xuống, sau đó hắn ta mới lạnh lùng nói: “Cho ngươi chút mặt mũi rồi đã vậy không ngờ ngươi còn không biết xấu hổ! Một khi đã như vậy, vậy ngươi cũng không cần phải đi theo tiểu đội chúng ta, rốt cuộc thì chúng ta không thân.”
Lãnh Thu Linh nhíu mày nhăn lại rồi nói: “Diệp Viễn là khách của Thiên Lăng phủ ta, nếu hắn ta không ở trong tiểu đội này, ta đây cũng đành phải rời đi.”
Từ Hành nghe Lãnh Thu Linh liền biến sắc, tức khắc cơn ghen tuông dâng trào.
Hắn ta ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới, Lãnh Thu Linh vậy mà lại dám không cho hắn ta mặt mũi như vậy, trong lúc nhất thời lại có chút tiến thoái lưỡng nan.
Sắc mặt Từ Hành có chút xấu hổ, sau đó mới cười nói: “Hóa ra là bằng hữu của Lãnh sư muội, như vậy cũng được thôi. Bất quá chúng ta lúc trước đã nói rồi, người không xuất lực đừng mơ tưởng có được một chút chỗ tốt!”
Diệp Viễn chỉ là cười cười, cũng không có nói thêm lời gì.
“Ha ha, không chỉ đơn giản là bằng hữu như vậy đúng không? Ta đây nghe nói, Cổ thành chủ cố ý tác hợp Lãnh sư muội và Diệp Viễn đấy! Lãnh sư muội, chúc mừng ngươi!” Lúc này, Trác Hàm ở trong đội ngũ đột nhiên mở miệng nói.
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều không khỏi biến sắc.
Ở đây đều là tuổi trẻ tuấn kiệt, thực lực yếu nhất cũng chỉ có Thiên Thần tầng bốn đỉnh phong.
Một Thiên Thần tầng hai hèn hạ sao có thể xứng đôi với Lãnh Thu Linh cơ chứ?
Càng quan trọng là, hiện tại nhiều hơn một tên là Từ Hành!
Từ Hành nghe xong cũng sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía Diệp Viễn thể hiện rõ nồng đậm địch ý.
Nhìn thấy một màn này, trong lòng Trác Hàm âm thầm vui sướng không thôi.
Hắn ta biết, chỉ với một câu này là đủ rồi.
Lãnh Thu Linh nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Trác Hàm một mảnh lạnh băng.
Trác Hàm làm sao lại không thể cảm nhận được cơ chứ, chỉ là hắn ta lại không thèm để bụng.
Đừng nói có một tên Diệp Viễn, cho dù là không có Diệp Viễn, hiện tại cũng không phải là chuyện của hắn ta.
Tranh nữ nhân với Từ Hành hay sao?
Đó là tìm chết!
“A? Có thể được Cổ thành chủ xem trọng, xem ra vị Diệp huynh đệ này tất có chỗ hơn người! Quay đầu nhìn lại, Từ mỗ thật ra lại muốn luận bàn cùng với vị Diệp huynh đệ đây.” Hắn ta biết bản thân không ở trước mặt Lãnh Thu Linh mất hết phong độ, thế nên hắn ta cũng chỉ là thản nhiên nói.
Bất quá chỉ với một câu, địch ý đã dày đặc cả lên.
Diệp Viễn nhìn hắn ta một cái, sau đó nhàn nhạt nói: “Ai là huynh đệ với ngươi cơ chứ? Ngươi xứng sao?”
Mọi người nghe xong lời này ai nấy cũng đều sửng sốt, không nghĩ tới Diệp Viễn lại có thể nói ra lời như vậy.
Từ Hành cũng vô cùng sửng sốt, hắn ta cho rằng Diệp Viễn nghe được lời mình nói xong sẽ biết khó mà lui, không nghĩ tới hắn ta vậy mà lại không cho bản thân mình mặt mũi như vậy.
Diệp Viễn đương nhiên sẽ không cho hắn ta mặt mũi, hắn ta đối Lãnh Thu Linh cũng không có ý nghĩ không an phận gì, vậy mà cố tình bọn người kia một hai phải đem chính mình trở thành tình địch giả tưởng.
Mấu chốt nhất chính là, tên Từ Hành này vừa thấy lại ra vẻ đạo mạo ngụy quân tử.
Khi vừa nhìn thấy mình có cảnh giới thấp thì nhất định phải đem mình đuổi ra khỏi đội ngũ.
Kỳ thật, nếu không phải vì bảo hộ Lãnh Thu Linh, hắn mới lười đến đồng hành cùng với những người này.
Cố tình tên Từ Hành này còn tự cho là đúng, cảm thấy chính mình giống như là dính lấy ánh sáng của hắn vậy.