“Ha, chó của Ma tộc nếu đến rồi sao có thể để ngươi chạy thoát! Diệt cho ta!”
Một âÂm thanh tang thương truyền đến, tiếp đến có một chùm sáng xông lên, trực tiếp bắn trúng đám khói đen kia.
Lúc đó, cả thế giới bỗng nhiên yên tĩnh.
Từng ánh mắt nhìn về phía không trung, kinh ngạc không thôi.
Đường đường một Thiên Tôn cường giả, cứ như vậy mà vẫn lạc trước mặt bọn họ?
Cổ Thiên Khuyết nuốt nước bọt, phát hiện bản thân có chút miệng đắng lưỡi khô.
Nguy hiểm thật, nếu như không phải Thiên Tôn cường giả Ma tộc này, chỉ sợ người chết bây giờ là hắn ta đi?
Xem ra lời của Diệp Viễn không sai, đây căn bản là một cái bẫy để dẫn dụ một đám người nào đó tới.
Truyền thừa thực sự, làm sao có thể dễ dàng như vậy?
Không thấy đến cả Thiên Tôn cường giả cũng bị giết trong nháy mắt sao?
Vị Tiên Lâm Thiên Tôn này lúc còn sống, tuyệt đối là một đại nhân vật cường hãn tới cực điểm.
...
Mang tâm trạng vừa sống sót sau tai nạn, Cổ Thiên Khuyết về tới Đế Đô Thiên Lăng.
Lãnh Thu Linh thấy được Cổ Thiên Khuyết, cũng thở ra một hơi thật dài.
“Sư tôn, người… người không sao chứ?”
Lãnh Thu Linh thấy Cổ Thiên Khuyết có chút mất hồn mất vía, không nhịn được quan tâm nói.
Cổ Thiên Khuyết nhìn Lãnh Thu Linh một cái rồi nói: “Vi sư… suýt chút nữa là không về được rồi.”
Mặt Lãnh Thu Linh biến sắc: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Cổ Thiên Khuyết cười khổ, đem một màn vừa nãy kể lại một lần rồi nói: “Lần này may mà có ngươi với Diệp Viễn nếu không có các ngươi chỉ sợ cái mạng già này phải bỏ lại Thiên Dương sơn mạch rồi. Ngươi giúp ta cảm ơn Diệp Viễn, không, ngươi gọi hắn đến đây, ta muốn tự mình cảm tạ hắn!”
Lãnh Thu Linh nghe xong cũng cảm thấy hoảng sợ không thôi.
Thiên Tôn cường giả bị diệt trong nháy mắt, việc này thực làm người nghe phải kinh hãi.
Tiên Lâm Thiên Tôn này khi còn sống rốt cuộc là sự tồn tại cường đại đến cỡ nào?
Tuy rằng Cổ Thiên Khuyết không tuân theo kỳ hạn mười ngày mà đã chạy đi trước, nhưng nếu không có trì hoãn hai ngày này, Cổ Thiên Khuyết phải chết không cần nghi ngờ.
Cái động phủ Thiên Tôn này, không phải Đế Đô Thiên Lăng có thể độc chiếm được nữa.
Khi Diệp Viễn đến, Cổ Thiên Khuyết điên cuồng cảm tạ Diệp Viễn.
Tới cấp độ hiện tại của hắn ta, coi trọng nhất là tính mạng.
Một câu nói của Diệp Viễn đã cứu hắn ta một mạng, hắn ta sao có thể không cảm động.
Chỉ là khi Diệp Viễn nghe thấy Thiên tôn vẫn lạc, thì hắn biết cái này chỉ sợ là hành động báo thù của Tiên Lâm Thiên Tôn đối với kẻ địch thôi.
Quả nhiên, những ngày tiếp theo Thiên Lăng Đế Đô mây gió biến chuyển, đột nhiên thành gió bão lốc xoáy.
Trong nửa tháng ngắn ngủi, mà có ba Thiên Tôn cường giả vẫn lạc tại Thiên Dương sơn mạch.
Thiên Tôn cường giả mỗi người là sự tồn tại cường hãn chấn động như đạp chân là thông thiên giới rung chuyển, vậy mà thoáng cái đã chết ba người.
Còn đám Chân Thần cường giả không ai chú ý kia, chết không biết bao nhiêu mạng rồi.
Lúc này mọi người rốt cuộc cũng ý thức được cái động phủ này không dễ vào!
“Ha, chó của Ma tộc nếu đến rồi sao có thể để ngươi chạy thoát! Diệt cho ta!”
Một âÂm thanh tang thương truyền đến, tiếp đến có một chùm sáng xông lên, trực tiếp bắn trúng đám khói đen kia.
Lúc đó, cả thế giới bỗng nhiên yên tĩnh.
Từng ánh mắt nhìn về phía không trung, kinh ngạc không thôi.
Đường đường một Thiên Tôn cường giả, cứ như vậy mà vẫn lạc trước mặt bọn họ?
Cổ Thiên Khuyết nuốt nước bọt, phát hiện bản thân có chút miệng đắng lưỡi khô.
Nguy hiểm thật, nếu như không phải Thiên Tôn cường giả Ma tộc này, chỉ sợ người chết bây giờ là hắn ta đi?
Xem ra lời của Diệp Viễn không sai, đây căn bản là một cái bẫy để dẫn dụ một đám người nào đó tới.
Truyền thừa thực sự, làm sao có thể dễ dàng như vậy?
Không thấy đến cả Thiên Tôn cường giả cũng bị giết trong nháy mắt sao?
Vị Tiên Lâm Thiên Tôn này lúc còn sống, tuyệt đối là một đại nhân vật cường hãn tới cực điểm.
...
Mang tâm trạng vừa sống sót sau tai nạn, Cổ Thiên Khuyết về tới Đế Đô Thiên Lăng.
Lãnh Thu Linh thấy được Cổ Thiên Khuyết, cũng thở ra một hơi thật dài.
“Sư tôn, người… người không sao chứ?”
Lãnh Thu Linh thấy Cổ Thiên Khuyết có chút mất hồn mất vía, không nhịn được quan tâm nói.
Cổ Thiên Khuyết nhìn Lãnh Thu Linh một cái rồi nói: “Vi sư… suýt chút nữa là không về được rồi.”
Mặt Lãnh Thu Linh biến sắc: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Cổ Thiên Khuyết cười khổ, đem một màn vừa nãy kể lại một lần rồi nói: “Lần này may mà có ngươi với Diệp Viễn nếu không có các ngươi chỉ sợ cái mạng già này phải bỏ lại Thiên Dương sơn mạch rồi. Ngươi giúp ta cảm ơn Diệp Viễn, không, ngươi gọi hắn đến đây, ta muốn tự mình cảm tạ hắn!”
Lãnh Thu Linh nghe xong cũng cảm thấy hoảng sợ không thôi.
Thiên Tôn cường giả bị diệt trong nháy mắt, việc này thực làm người nghe phải kinh hãi.
Tiên Lâm Thiên Tôn này khi còn sống rốt cuộc là sự tồn tại cường đại đến cỡ nào?
Tuy rằng Cổ Thiên Khuyết không tuân theo kỳ hạn mười ngày mà đã chạy đi trước, nhưng nếu không có trì hoãn hai ngày này, Cổ Thiên Khuyết phải chết không cần nghi ngờ.
Cái động phủ Thiên Tôn này, không phải Đế Đô Thiên Lăng có thể độc chiếm được nữa.
Khi Diệp Viễn đến, Cổ Thiên Khuyết điên cuồng cảm tạ Diệp Viễn.
Tới cấp độ hiện tại của hắn ta, coi trọng nhất là tính mạng.
Một câu nói của Diệp Viễn đã cứu hắn ta một mạng, hắn ta sao có thể không cảm động.
Chỉ là khi Diệp Viễn nghe thấy Thiên tôn vẫn lạc, thì hắn biết cái này chỉ sợ là hành động báo thù của Tiên Lâm Thiên Tôn đối với kẻ địch thôi.
Quả nhiên, những ngày tiếp theo Thiên Lăng Đế Đô mây gió biến chuyển, đột nhiên thành gió bão lốc xoáy.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!