Hơn mười mấy năm, Diệp Viễn và Lãnh Thu Linh đã trở thành hảo hữu.
Còn về sư tôn của Lãnh Thu Linh, cũng chính là chúa tể của Đế Đô Thiên Lăng.
Lãnh Thu Linh có chút kỳ lạ, có điều vẫn là gật đầu nói: "Được, ta đi tìm sư tôn đây. Chỉ là… không biết ông ấy có nghe không."
Diệp Viễn lắc đầu nói: "Mười ngày! Ngươi kêu ông ấy đợi mười ngày! Trong mười ngày, thế nào cũng có biến cố phát sinh."
Lãnh Thu Linh khẽ gật đầu, quay người rời đi.
…
"Sư tôn, người đây… chẳng lẽ là muốn đến Thiên Tôn động phủ đó?"
Lúc Lãnh Thu Linh đuổi đến Thiên Lăng phủ, sư tôn của nàng ta đúng lúc xuất quan.
Nhìn dáng vẻ là muốn xuất phát.
Lãnh Thu Linh âm thầm nói nguy hiểm quá, trễ một bước nữa, sư tôn liền rời đi rồi.
Sư tôn của Lãnh Thu Linh - Cổ Thiên Khuyết, tuyệt thế cường giả Chân Thần tầng bảy, cũng là chủ tể của Đế Đô Thiên Lăng.
Đối với đồ đệ Lãnh Thu Linh này, Cổ Thiên Khuyết đương nhiên là phân biệt đối xử.
"Ha ha, đây là đại cơ duyên nghìn năm có một! Đế Đô Thiên Lăng gần nhà quan được ban lộc, cơ hội tốt này không thể để người khác giành đi được!"
Sự lớn mạnh của Tiên Lâm, thân là Chân Thần tầng bảy như Cổ Thiên Khuyết có thể cảm nhận rõ ràng được.
Vị thiên tôn này, tuyệt đối không phải cường giả bình thường, mà là tuyệt thế cường giả cao giai.
Với tư chất của Cổ Thiên Khuyết, nếu không ngoài dự liệu thì cả đời này rất khó để đột phá.
Bây giờ đột nhiên có cơ duyên lớn như vậy, sao hắn ta có thể không động lòng?
Lãnh Thu Linh lại lắc đầu nói: "Sư tôn, Thiên Tôn động phủ này, người không thể đi!"
“Không được đi? Nha đầu, ngươi có biết mình đang nói gì không?”
Cổ Thiên Khuyết nhíu chân mày, có chút không thoải mái.
Loại cơ duyên to lớn bỏ ngay trước mặt như này, ai mà cản mình, cũng ngang như mối thù giết cha vậy.
Vậy mà người cản mình này lại là đồ đệ của mình nữa chứ.
Lãnh Thu Linh vẫn mang cái mặt lạnh như cũ, bình tĩnh nói: “Sư tôn, cái Thiên Tôn truyền thừa này, có vấn đề.”
Lãnh Thu Linh đem lời của Diệp Viễn nói lại một lần, Cổ Thiên Khuyết nghe mà chân mày khoá chặt.
“Cái đó thì chứng minh được gì? Con cũng biết, thiên tôn truyền thừa đối với vi sư mà nói có ý nghĩa thế nào?” Cổ Thiên Khuyết vẫn không cho là gì như cũ.
Sức dụ hoặc của thiên tôn truyền thừa quả thật rất lớn, nhất là đối với loại căn bản không có gì để tạo ra đột phá như Cổ Thiên Khuyết.
Lãnh Thu Linh phần gấp gáp nói: “Mười ngày, chỉ mười ngày thôi, có được không?”
Ánh mắt của Cổ Thiên Khuyết sắc bén nói: “Đây không phải ý của ngươi nhỉ?”
Lãnh Thu Linh cũng chẳng giấu giếm: “Là Diệp Viễn!”
Sắc mặt của Cổ Thiên Khuyết trầm xuống, không nhịn được ngẫm nghĩ lại.
Việc của Diệp Viễn thì Lãnh Thu Linh sẽ không giấu sư tôn của mình.
Thân phận thật sự của hắn cũng dẫn đến nhiều suy đoán của Cổ Thiên Khuyết.
Do dự một hồi, Cổ Thiên Khuyết gật đầu nói: “Được, chỉ mười ngày!”
Động tĩnh của Đế đô Thiên Lăng, gần như là truyền ra ngay lập tức.
Sự việc chấn động cả một Đế Đô, muốn giấu cũng không giấu được.
Bắt đầu từ ngày thứ hai, đã xuất hiện rất nhiều bóng dáng của các cao thủ ở gần Đế Đô Thiên Lăng.
Hơn mười mấy năm, Diệp Viễn và Lãnh Thu Linh đã trở thành hảo hữu.
Còn về sư tôn của Lãnh Thu Linh, cũng chính là chúa tể của Đế Đô Thiên Lăng.
Lãnh Thu Linh có chút kỳ lạ, có điều vẫn là gật đầu nói: "Được, ta đi tìm sư tôn đây. Chỉ là… không biết ông ấy có nghe không."
Diệp Viễn lắc đầu nói: "Mười ngày! Ngươi kêu ông ấy đợi mười ngày! Trong mười ngày, thế nào cũng có biến cố phát sinh."
Lãnh Thu Linh khẽ gật đầu, quay người rời đi.
…
"Sư tôn, người đây… chẳng lẽ là muốn đến Thiên Tôn động phủ đó?"
Lúc Lãnh Thu Linh đuổi đến Thiên Lăng phủ, sư tôn của nàng ta đúng lúc xuất quan.
Nhìn dáng vẻ là muốn xuất phát.
Lãnh Thu Linh âm thầm nói nguy hiểm quá, trễ một bước nữa, sư tôn liền rời đi rồi.
Sư tôn của Lãnh Thu Linh - Cổ Thiên Khuyết, tuyệt thế cường giả Chân Thần tầng bảy, cũng là chủ tể của Đế Đô Thiên Lăng.
Đối với đồ đệ Lãnh Thu Linh này, Cổ Thiên Khuyết đương nhiên là phân biệt đối xử.
"Ha ha, đây là đại cơ duyên nghìn năm có một! Đế Đô Thiên Lăng gần nhà quan được ban lộc, cơ hội tốt này không thể để người khác giành đi được!"
Sự lớn mạnh của Tiên Lâm, thân là Chân Thần tầng bảy như Cổ Thiên Khuyết có thể cảm nhận rõ ràng được.
Vị thiên tôn này, tuyệt đối không phải cường giả bình thường, mà là tuyệt thế cường giả cao giai.
Với tư chất của Cổ Thiên Khuyết, nếu không ngoài dự liệu thì cả đời này rất khó để đột phá.
Bây giờ đột nhiên có cơ duyên lớn như vậy, sao hắn ta có thể không động lòng?
Lãnh Thu Linh lại lắc đầu nói: "Sư tôn, Thiên Tôn động phủ này, người không thể đi!"
“Không được đi? Nha đầu, ngươi có biết mình đang nói gì không?”
Cổ Thiên Khuyết nhíu chân mày, có chút không thoải mái.
Loại cơ duyên to lớn bỏ ngay trước mặt như này, ai mà cản mình, cũng ngang như mối thù giết cha vậy.
Vậy mà người cản mình này lại là đồ đệ của mình nữa chứ.
Lãnh Thu Linh vẫn mang cái mặt lạnh như cũ, bình tĩnh nói: “Sư tôn, cái Thiên Tôn truyền thừa này, có vấn đề.”
Lãnh Thu Linh đem lời của Diệp Viễn nói lại một lần, Cổ Thiên Khuyết nghe mà chân mày khoá chặt.
“Cái đó thì chứng minh được gì? Con cũng biết, thiên tôn truyền thừa đối với vi sư mà nói có ý nghĩa thế nào?” Cổ Thiên Khuyết vẫn không cho là gì như cũ.
Sức dụ hoặc của thiên tôn truyền thừa quả thật rất lớn, nhất là đối với loại căn bản không có gì để tạo ra đột phá như Cổ Thiên Khuyết.
Lãnh Thu Linh phần gấp gáp nói: “Mười ngày, chỉ mười ngày thôi, có được không?”
Ánh mắt của Cổ Thiên Khuyết sắc bén nói: “Đây không phải ý của ngươi nhỉ?”
Lãnh Thu Linh cũng chẳng giấu giếm: “Là Diệp Viễn!”
Sắc mặt của Cổ Thiên Khuyết trầm xuống, không nhịn được ngẫm nghĩ lại.
Việc của Diệp Viễn thì Lãnh Thu Linh sẽ không giấu sư tôn của mình.
Thân phận thật sự của hắn cũng dẫn đến nhiều suy đoán của Cổ Thiên Khuyết.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!