"Ha ha, Diệp tiểu hữu đúng thật là tài giỏi, vừa nãy có chút đắc tội, nể mặt của Thu Linh, vẫn mong Diệp Viễn tiểu hữu đừng trách móc."
Thái độ của Lãnh Hồng Tú đột nhiên thay đổi rõ rệt, khiến Lãnh Húc cũng vì vậy mà ngẩn người.
Trước đây sau trận chiến đoạt vị thiếu chủ, Lãnh Hồng Tú vẫn không khách sáo với Diệp Viễn.
Vừa chớp mắt, lại khách sáo với hắn đến như vậy.
Cho dù Diệp Viễn lộ ra thiên phú thì dù sao cũng chỉ là một tiểu bối, đường đường là cường giả Chân Thần lại xin lỗi võ giả cảnh giới Thiên Thần, quá khiến người ta bất ngờ rồi.
Trong lòng Diệp Viễn có tính toán, đương nhiên biết trong lòng Lãnh Hồng Tú nghĩ gì.
Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, Diệp Viễn cười nói: "Lãnh gia chủ quá khách sáo rồi, chuyện này Diệp mỗ cũng có chỗ không đúng, mong Lãnh gia chủ rộng lòng tha thứ."
Lãnh Hồng Tú liên tục xua tay nói: "Đâu có đâu có, là do Diệp tiểu hữu không biết, Hào Nhi như là nửa đứa con trai của ta, cho nên ta có chút thiên vị với hắn ta, mới có hiểu lầm như thế này."
Diệp Viễn cười nói: "Lãnh gia chủ cũng là người giàu cảm xúc, Diệp Viễn hiểu được. Nếu Lãnh Húc không muốn ngôi vị thiếu chủ, Lãnh gia chủ có thể đem ngôi vị thiếu chủ truyền cho Lãnh Hào."
Lãnh Hồng Tú nghe xong sắc mặt trở nên ngượng ngùng, âm thầm nói tên tiểu tử này cực kỳ lợi hại.
Đây là lấy lùi làm tiến ép hắn ta bày tỏ thái độ mà!
"Ha ha, tiểu hữu nói đùa rồi. Lãnh Hào phạm phải sai lầm lớn, ta còn muốn ra lệnh tống hắn ta vào địa lao để răn đe, sao có thể lại để hắn làm thiếu chủ chứ?" Lãnh Hồng Tú cười nói.
Lãnh Húc ở một bên xem đến ngây ngốc, sự thay đổi thái độ này của Lãnh Hồng Tú, có lẽ cũng quá lớn rồi.
Thậm chí khiến hắn ta có một loại ảo giác, cảm thấy Lãnh Hồng Tú có chút nịnh bợ.
Thật ra, Lãnh Hồng Tú mặc dù thật sự là cường giả Chân Thần, nhưng vốn không phải là nhân vật trí dũng kiệt xuất, quả quyết trong việc chém giết gì cả.
Ngược lại, hắn ta là người nhẹ dạ, cả tin, nếu không cũng sẽ không bị tên tiểu bối như Lãnh Hào dắt mũi.
Lão ta có thể được kế vị, hoàn toàn là dựa vào con gái Lãnh Thu Linh.
Có một vị tuyệt thế thiên kiêu ở Thiên Lăng phủ, Lãnh gia muốn không xem trọng hắn ta cũng không được.
Nhưng ở phương diện tính cách, hắn ta thật ra vẫn có chỗ thiếu sót, vốn không thích hợp để đảm nhiệm chức gia chủ.
Vừa nghĩ đến khả năng xuất thân của Diệp Viễn, Lãnh Hồng Tú liền bỏ xuống tư thái cao ngạo của cảnh giới Chân Thần, bởi vì hắn ta sợ hãi Diệp Viễn.
Thực ra cái này cũng không thể trách hắn ta, Thông Thiên Sơn là nơi mấu chốt của cả Thông Thiên giới.
Thế lực điều khiển cửa vào của Thông Thiên Sơn không cái nào là không phải thế lực lớn nhất thông thiên giới cả.
Đừng nói là Lãnh gia, cho dù cả Đế Đô cũng không dám chọc vào.
Mà Diệp Viễn lộ ra thiên phú, càng khiến hắn ta chắc chắn cách nghĩ này.
Không chỉ hắn ta, bây giờ suy nghĩ của Lãnh Thu Linh cũng không có quá khác biệt so với hắn ta.
Những cảnh này ở trong mắt Lãnh Húc, hoàn toàn không chỉ là chuyện như vậy.
"Ha ha, nếu Diệp tiểu hữu không chê bai, thì cứ ở Lãnh gia ta tạm một thời gian. Ngươi và Lãnh Húc quan hệ không tệ chắc hẳn tán gẫu được với nhau, ta còn có việc nên không tiếp ngươi được rồi." Lãnh Hồng Tú cười nói.
Diệp Viễn gật đầu nói: "Vậy không quấy rầy gia chủ nữa."
...
Cũng trong lúc này, Hàn Đông Quân quỳ trước mặt gia chủ Hàn gia là Hàn Thiên Vũ, khóc vô cùng thương tâm.
"Gia chủ, ngài phải làm chủ cho Đông Quân! Ta chỉ có một đứa con trai, bây giờ lại bị giết rồi, tên Lãnh Hồng Tú đó cực kỳ vô lễ, căn bản không bỏ ngài vào trong mắt!"
"Ha ha, Diệp tiểu hữu đúng thật là tài giỏi, vừa nãy có chút đắc tội, nể mặt của Thu Linh, vẫn mong Diệp Viễn tiểu hữu đừng trách móc."
Thái độ của Lãnh Hồng Tú đột nhiên thay đổi rõ rệt, khiến Lãnh Húc cũng vì vậy mà ngẩn người.
Trước đây sau trận chiến đoạt vị thiếu chủ, Lãnh Hồng Tú vẫn không khách sáo với Diệp Viễn.
Vừa chớp mắt, lại khách sáo với hắn đến như vậy.
Cho dù Diệp Viễn lộ ra thiên phú thì dù sao cũng chỉ là một tiểu bối, đường đường là cường giả Chân Thần lại xin lỗi võ giả cảnh giới Thiên Thần, quá khiến người ta bất ngờ rồi.
Trong lòng Diệp Viễn có tính toán, đương nhiên biết trong lòng Lãnh Hồng Tú nghĩ gì.
Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, Diệp Viễn cười nói: "Lãnh gia chủ quá khách sáo rồi, chuyện này Diệp mỗ cũng có chỗ không đúng, mong Lãnh gia chủ rộng lòng tha thứ."
Lãnh Hồng Tú liên tục xua tay nói: "Đâu có đâu có, là do Diệp tiểu hữu không biết, Hào Nhi như là nửa đứa con trai của ta, cho nên ta có chút thiên vị với hắn ta, mới có hiểu lầm như thế này."
Diệp Viễn cười nói: "Lãnh gia chủ cũng là người giàu cảm xúc, Diệp Viễn hiểu được. Nếu Lãnh Húc không muốn ngôi vị thiếu chủ, Lãnh gia chủ có thể đem ngôi vị thiếu chủ truyền cho Lãnh Hào."
Lãnh Hồng Tú nghe xong sắc mặt trở nên ngượng ngùng, âm thầm nói tên tiểu tử này cực kỳ lợi hại.
Đây là lấy lùi làm tiến ép hắn ta bày tỏ thái độ mà!
"Ha ha, tiểu hữu nói đùa rồi. Lãnh Hào phạm phải sai lầm lớn, ta còn muốn ra lệnh tống hắn ta vào địa lao để răn đe, sao có thể lại để hắn làm thiếu chủ chứ?" Lãnh Hồng Tú cười nói.
Lãnh Húc ở một bên xem đến ngây ngốc, sự thay đổi thái độ này của Lãnh Hồng Tú, có lẽ cũng quá lớn rồi.
Thậm chí khiến hắn ta có một loại ảo giác, cảm thấy Lãnh Hồng Tú có chút nịnh bợ.
Thật ra, Lãnh Hồng Tú mặc dù thật sự là cường giả Chân Thần, nhưng vốn không phải là nhân vật trí dũng kiệt xuất, quả quyết trong việc chém giết gì cả.
Ngược lại, hắn ta là người nhẹ dạ, cả tin, nếu không cũng sẽ không bị tên tiểu bối như Lãnh Hào dắt mũi.
Lão ta có thể được kế vị, hoàn toàn là dựa vào con gái Lãnh Thu Linh.
Có một vị tuyệt thế thiên kiêu ở Thiên Lăng phủ, Lãnh gia muốn không xem trọng hắn ta cũng không được.
Nhưng ở phương diện tính cách, hắn ta thật ra vẫn có chỗ thiếu sót, vốn không thích hợp để đảm nhiệm chức gia chủ.
Vừa nghĩ đến khả năng xuất thân của Diệp Viễn, Lãnh Hồng Tú liền bỏ xuống tư thái cao ngạo của cảnh giới Chân Thần, bởi vì hắn ta sợ hãi Diệp Viễn.
Thực ra cái này cũng không thể trách hắn ta, Thông Thiên Sơn là nơi mấu chốt của cả Thông Thiên giới.
Thế lực điều khiển cửa vào của Thông Thiên Sơn không cái nào là không phải thế lực lớn nhất thông thiên giới cả.
Đừng nói là Lãnh gia, cho dù cả Đế Đô cũng không dám chọc vào.
Mà Diệp Viễn lộ ra thiên phú, càng khiến hắn ta chắc chắn cách nghĩ này.
Không chỉ hắn ta, bây giờ suy nghĩ của Lãnh Thu Linh cũng không có quá khác biệt so với hắn ta.
Những cảnh này ở trong mắt Lãnh Húc, hoàn toàn không chỉ là chuyện như vậy.
"Ha ha, nếu Diệp tiểu hữu không chê bai, thì cứ ở Lãnh gia ta tạm một thời gian. Ngươi và Lãnh Húc quan hệ không tệ chắc hẳn tán gẫu được với nhau, ta còn có việc nên không tiếp ngươi được rồi." Lãnh Hồng Tú cười nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!