Hàn Đông Quân lạnh lùng nói: “Ngươi là cái thá gì mà cũng dám so sánh với Tiếu nhi con ta? Ở trước mặt hắn, ngươi chỉ là thứ rác rưởi không bằng một con vật!”
Diệp Viễn nhún vai nói: “À đúng rồi, thứ rác rưởi không bằng một con vật ta đây chỉ dùng một chiêu đã giết được con trai ngươi. Con trai của ngươi, ngay cả một kẻ rác rưởi không bằng một con vật… cũng không bằng được!”
Phụt…
Một trận cười nhạo nữa vang lên khiến cho Hàn Đông Quân không thể không ngăn lại mà quát lên: “Cười gì mà cười! Còn cười nữa thì ta sẽ xé rách miệng các ngươi!”
Nói xong, sắc mặt lão ta trầm như nước, quay sang Lãnh Hồng Tú nói: “Lãnh Hồng Tú, ngươi xem xem đây là chuyện gì, bây giờ ta muốn mang Diệp Viễn đi, ngươi không có ý kiến gì chứ? Tên đó đã thừa nhận là mình đã giết Tiếu nhi rồi!”
Lãnh Hồng Tú liếc nhìn Diệp Viễn, thản nhiên nói: “Người này không phải là người của Lãnh gia ta, ngươi muốn mang đi, ta đương nhiên không có gì để nói. Thế nhưng không thể ở trong phạm vi của Lãnh gia ta! Sau chuyện này, ta sẽ đuổi hắn ra khỏi Lãnh gia, đến lúc đó ngươi muốn giết hay muốn róc thịt gì thì tùy ngươi.”
Hàn Đông Quân nghe vậy liền nhếch miệng cười nói: “Được, ta có thể đợi được! Tiểu tử, ngươi sẽ biết được hậu quả của việc giết Tiếu nhi con ta nghiêm trọng như thế nào!”
Đối với việc Lãnh Hồng Tú bày tỏ thái độ, Diệp Viễn trái lại cũng không có quá nhiều bất ngờ, hắn chỉ nhún vai nói: “Chỉ bằng ngươi thì chẳng thể giữ ta lại được!”
Hàn Đông Quân giống như vừa nghe được một câu chuyện buồn cười nào đó, cười chế nhạo nói: “Đồ đần độn trâng tráo, chỉ là một Thiên Thần tầng hai bé nhỏ mà cũng muốn chạy thoát khỏi tay người của Hàn gia hay sao! Nếu để cho ngươi chạy thoát, người của Hàn Mỗ về sau tuyệt đối sẽ không lộ mặt ở Đế Đô Thiên Lăng!”
Hàn Đông Quân thế nhưng là nửa bậc Chân Thần, địa vị tại Hàn gia vô cùng cao.
Diệp Viễn dù là Thiên Thần tầng hai mạnh đến đâu cũng không thể nào trốn thoát khỏi tay lão ta.
Diệp Viễn nhìn lão ta cười nói: “Ngươi hãy nhớ kĩ lời nói ngày hôm nay, đến lúc đó cũng đừng nuốt lời nhé.”
Hắn đã lĩnh ngộ được Không gian Na Di, một cái suy nghĩ trong đầu có hơn mười vạn dặm xa xôi.
Cho dù là cường giả Chân Thần, muốn đuổi kịp Diệp Viễn cũng phải nỗ lực rất nhiều, huống hồ đây còn là nửa bậc Chân Thần.
Ở bên cạnh, trong lòng Lãnh Hào vô cùng rối rắm.
Hắn ta rất muốn đi lên dùng một chưởng giết hai người kia, thế nhưng làm như vậy chẳng khác nào giết người diệt khẩu cả.
Thế nhưng nếu không giết thì một khi Lãnh Hồng Tú sưu hồn chẳng phải là biết hết tất cả hay sao?
Vào đúng lúc này, Lãnh Hồng Tú liền lên tiếng!
“Nếu ngươi đã nói Hào nhi hãm hại Húc nhi thì ta sẽ sưu hồn hai kẻ này! Nếu như không phải như lời ngươi nói thì đừng trách Lãnh gia ta không khách khí!”
Lãnh Hồng Tú nhìn Diệp Viễn, thản nhiên nói.
Diệp Viễn không nói gì, thế nhưng trong lòng hắn có dự cảm không tốt.
Xem ra hắn đã đánh giá thấp tình cảm giữa Lãnh Hồng Tú và Lãnh Hào rồi!
Đúng vào lúc này, thần hồn của cảnh giới Chân Thần mở ra, ngang ngược xông vào thức hải của hai kẻ này.
“Phốc!”
Hai người gần như đồng thời phun ra một ngụm máu tươi, sau đó ngã xuống đất, không còn hơi thở.
Sắc mặt của Diệp Viễn biến đổi, đây là… giết người diệt khẩu?
Vẻ mặt của Lãnh Hào vô cùng căng thẳng, cả người hắn ta gần như run lên.
Lãnh Hồng Tú, liệu rằng lão ta có tuyên bố tội ác của hắn ta hay không?
Lãnh Hồng Tú chậm rãi mở hai mắt đang nhắm nghiền ra, nhìn Diệp Viễn thản nhiên nói: “Bịa chuyện nói nhảm, làm xấu danh tiếng của nhà họ Lãnh chúng ta! Người đâu, bắt tên này lại cho ta!”
Hàn Đông Quân lạnh lùng nói: “Ngươi là cái thá gì mà cũng dám so sánh với Tiếu nhi con ta? Ở trước mặt hắn, ngươi chỉ là thứ rác rưởi không bằng một con vật!”
Diệp Viễn nhún vai nói: “À đúng rồi, thứ rác rưởi không bằng một con vật ta đây chỉ dùng một chiêu đã giết được con trai ngươi. Con trai của ngươi, ngay cả một kẻ rác rưởi không bằng một con vật… cũng không bằng được!”
Phụt…
Một trận cười nhạo nữa vang lên khiến cho Hàn Đông Quân không thể không ngăn lại mà quát lên: “Cười gì mà cười! Còn cười nữa thì ta sẽ xé rách miệng các ngươi!”
Nói xong, sắc mặt lão ta trầm như nước, quay sang Lãnh Hồng Tú nói: “Lãnh Hồng Tú, ngươi xem xem đây là chuyện gì, bây giờ ta muốn mang Diệp Viễn đi, ngươi không có ý kiến gì chứ? Tên đó đã thừa nhận là mình đã giết Tiếu nhi rồi!”
Lãnh Hồng Tú liếc nhìn Diệp Viễn, thản nhiên nói: “Người này không phải là người của Lãnh gia ta, ngươi muốn mang đi, ta đương nhiên không có gì để nói. Thế nhưng không thể ở trong phạm vi của Lãnh gia ta! Sau chuyện này, ta sẽ đuổi hắn ra khỏi Lãnh gia, đến lúc đó ngươi muốn giết hay muốn róc thịt gì thì tùy ngươi.”
Hàn Đông Quân nghe vậy liền nhếch miệng cười nói: “Được, ta có thể đợi được! Tiểu tử, ngươi sẽ biết được hậu quả của việc giết Tiếu nhi con ta nghiêm trọng như thế nào!”
Đối với việc Lãnh Hồng Tú bày tỏ thái độ, Diệp Viễn trái lại cũng không có quá nhiều bất ngờ, hắn chỉ nhún vai nói: “Chỉ bằng ngươi thì chẳng thể giữ ta lại được!”
Hàn Đông Quân giống như vừa nghe được một câu chuyện buồn cười nào đó, cười chế nhạo nói: “Đồ đần độn trâng tráo, chỉ là một Thiên Thần tầng hai bé nhỏ mà cũng muốn chạy thoát khỏi tay người của Hàn gia hay sao! Nếu để cho ngươi chạy thoát, người của Hàn Mỗ về sau tuyệt đối sẽ không lộ mặt ở Đế Đô Thiên Lăng!”
Hàn Đông Quân thế nhưng là nửa bậc Chân Thần, địa vị tại Hàn gia vô cùng cao.
Diệp Viễn dù là Thiên Thần tầng hai mạnh đến đâu cũng không thể nào trốn thoát khỏi tay lão ta.
Diệp Viễn nhìn lão ta cười nói: “Ngươi hãy nhớ kĩ lời nói ngày hôm nay, đến lúc đó cũng đừng nuốt lời nhé.”
Hắn đã lĩnh ngộ được Không gian Na Di, một cái suy nghĩ trong đầu có hơn mười vạn dặm xa xôi.
Cho dù là cường giả Chân Thần, muốn đuổi kịp Diệp Viễn cũng phải nỗ lực rất nhiều, huống hồ đây còn là nửa bậc Chân Thần.
Ở bên cạnh, trong lòng Lãnh Hào vô cùng rối rắm.
Hắn ta rất muốn đi lên dùng một chưởng giết hai người kia, thế nhưng làm như vậy chẳng khác nào giết người diệt khẩu cả.
Thế nhưng nếu không giết thì một khi Lãnh Hồng Tú sưu hồn chẳng phải là biết hết tất cả hay sao?
Vào đúng lúc này, Lãnh Hồng Tú liền lên tiếng!
“Nếu ngươi đã nói Hào nhi hãm hại Húc nhi thì ta sẽ sưu hồn hai kẻ này! Nếu như không phải như lời ngươi nói thì đừng trách Lãnh gia ta không khách khí!”
Lãnh Hồng Tú nhìn Diệp Viễn, thản nhiên nói.
Diệp Viễn không nói gì, thế nhưng trong lòng hắn có dự cảm không tốt.
Xem ra hắn đã đánh giá thấp tình cảm giữa Lãnh Hồng Tú và Lãnh Hào rồi!
Đúng vào lúc này, thần hồn của cảnh giới Chân Thần mở ra, ngang ngược xông vào thức hải của hai kẻ này.
“Phốc!”
Hai người gần như đồng thời phun ra một ngụm máu tươi, sau đó ngã xuống đất, không còn hơi thở.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!