Từ trước tới nay Diệp Viễn không bao giờ thèm để ý tới những lời nói tự tin quá mức, hắn thản nhiên nói: “Đáng lẽ ta nên cảnh cáo hắn, bảo hắn đừng chọc tới ta! Ta hoàn toàn không hứng thú với ân oán của hắn và Lãnh Húc. Ta và Lãnh Húc chỉ là bèo nước gặp nhau, chỉ vậy mà thôi.”
Thiết Ưng nghe vậy thì nhíu mày, cười lạnh nói: “Một câu nói của ngươi thì đã muốn phủi sạch quan hệ của mình rồi à? Bèo nước gặp nhau, vậy mà ngươi còn giết Hắc Yên Song Sát, đưa Húc công tử về phủ? Ngươi có biết ngươi đã làm hỏng đại sự của Hào công tử không?”
Diệp Viễn làm việc chỉ dựa vào bản tâm, nhưng chuyện này đã xảy ra, người khác tự nhiên sẽ không tin lời giải thích của hắn.
Giết Hắc Yên Song Sát, chẳng khác nào tuyên chiến với Lãnh Hào.
Diệp Viễn nhún vai, nói: “Họ muốn giết ta, suy cho cùng ta cũng không thể đưa đầu tới cho chúng chém đúng chứ?”
Thiết Ưng lạnh giọng nói: “Không cần giải thích nữa, bất luận ngươi nghĩ gì, hôm nay đều phải chết!”
Diệp Viễn nghe vậy thì bật cười.
“Thiên Thần tầng bốn rất lợi hại sao? Giết ta, ngươi có thể thử.” Diệp Viễn vô cùng bình tĩnh mà nói.
“Không biết cái gọi là ngu xuẩn, bây giờ ta sẽ cho ngươi xem sự chênh lệch giữa cảnh giới Thiên Thần cảnh trung kỳ và Thiên Thần cảnh sơ kỳ.”
Ánh mắt Thiết Ưng trầm xuống, thế giới chi lực Thiên Thần tầng bốn điên cuồng tuôn trào bao trùm khắp hẻm nhỏ.
Tuy tình báo có sai, Diệp Viễn đã đột phá Thiên Thần tầng hai, nhưng đối với Thiết Ưng mà nói cũng đều như nhau.
Kết quả, đều phải chết!
Thiết Ưng xuất ra một thanh Lôi Thần Chùy, vung về phía Diệp Viễn giống như thiên thần hạ phàm.
Diệp Viễn đang định ra tay, ánh mắt bỗng ngưng tụ, ngừng lại.
Thiết Ưng thấy vậy, khóe miệng thoáng xẹt qua một nụ cười tàn nhẫn. Hắn ta cho rằng Diệp Viễn nhìn thấy sự cường đại của mình thì từ bỏ chống cự.
Thế nhưng vào lúc này, một đạo thân hình bỗng nhiên xuất hiện, chắn giữa hai người.
“Rầm!”
Một tiếng vang lớn, thân hình Thiết Ưng bắn ra ngoài.
“Húc… Húc công tử!” Mặt Thiết Ưng biến sắc, không ngờ gặp phải Lãnh Húc.
Khóe miệng Lãnh Húc lộ ra một tia cười lạnh, nói: “Đại ca tốt của ta, thật sự là sợ không đợi được đấy! Huynh đệ đánh nhau, thật khiến lòng ta nguội lạnh đó!”
Sắc mặt Thiết Ưng vô cùng khó coi. Hiển nhiên Lãnh Húc đã nghe hết đối thoại vừa rồi giữa hắn ta và Diệp Viễn.
“Húc… Húc công tử, người hiểu lầm rồi.”
Lãnh Húc phất tay áo một cái, hừ lạnh nói: “Đủ rồi! Tới lúc này rồi mà ngươi vẫn muốn giải thích sao? Lẽ nào trong mắt người, ta chỉ lả tên ngốc từ đầu đến chân? Về nói cho vương tử của ngươi biết, Diệp Viễn là bằng hữu của ta. Dám động tới một sợi lông của huynh ấy, ta sẽ sống chết tới cùng với hắn.”
Thiết Ưng thở dài, định quay người rời đi.
Nhưng vào lúc này, Diệp Viễn đột nhiên lên tiếng: “Lời này không cần mang về đâu, ngươi giữ lại đi!”
Thiết Ưng nghe vậy thì sửng sốt, bật cười nói: “Chỉ dựa vào ngươi, cũng muốn ta giữ lại?”
Lãnh Húc cũng nói: “Diệp Viễn, rất xin lỗi, ta không để địch lại thực lực của hắn! Có điều ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ giúp ngươi lấy lại công đạo này!”
Thiết Ưng cười ha ha nói: “Lời này của Húc công tử nói có phần không khỏi quá kiêu ngạo rồi đấy chứ?”
Nếu đã trở mặt, Thiết Ưng cũng không cần kiêng nể nữa.
Dù sao Lãnh Húc và Lãnh Hào đã ở vào thế như nước với lửa, đây là chuyện mọi người đều biết.
Chỉ có điều, trước đó mọi người đều âm thầm phân cao thấp, giờ thì trở thành ám sát.
Lãnh Húc nghe vậy sắc mặt không đổi, cũng không lên tiếng phản bác.
Hiển nhiên, tình hình Lãnh Húc ở Lãnh gia cũng không tốt cho lắm.
“Diệp Viễn, xin… xin lỗi, đều là ta vô dụng!” Lãnh Húc hổ thẹn nói.
Thiết Ưng cười ha ha nói: “Tiểu tử, hôm nay coi như ngươi mạng lớn. Nhưng lần sau, ngươi sẽ không may mắn như vậy nữa.”
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Không cần lần sau đâu, bây giờ ta cho ngươi một cơ hội.”
“Diệp Viễn…”
Từ trước tới nay Diệp Viễn không bao giờ thèm để ý tới những lời nói tự tin quá mức, hắn thản nhiên nói: “Đáng lẽ ta nên cảnh cáo hắn, bảo hắn đừng chọc tới ta! Ta hoàn toàn không hứng thú với ân oán của hắn và Lãnh Húc. Ta và Lãnh Húc chỉ là bèo nước gặp nhau, chỉ vậy mà thôi.”
Thiết Ưng nghe vậy thì nhíu mày, cười lạnh nói: “Một câu nói của ngươi thì đã muốn phủi sạch quan hệ của mình rồi à? Bèo nước gặp nhau, vậy mà ngươi còn giết Hắc Yên Song Sát, đưa Húc công tử về phủ? Ngươi có biết ngươi đã làm hỏng đại sự của Hào công tử không?”
Diệp Viễn làm việc chỉ dựa vào bản tâm, nhưng chuyện này đã xảy ra, người khác tự nhiên sẽ không tin lời giải thích của hắn.
Giết Hắc Yên Song Sát, chẳng khác nào tuyên chiến với Lãnh Hào.
Diệp Viễn nhún vai, nói: “Họ muốn giết ta, suy cho cùng ta cũng không thể đưa đầu tới cho chúng chém đúng chứ?”
Thiết Ưng lạnh giọng nói: “Không cần giải thích nữa, bất luận ngươi nghĩ gì, hôm nay đều phải chết!”
Diệp Viễn nghe vậy thì bật cười.
“Thiên Thần tầng bốn rất lợi hại sao? Giết ta, ngươi có thể thử.” Diệp Viễn vô cùng bình tĩnh mà nói.
“Không biết cái gọi là ngu xuẩn, bây giờ ta sẽ cho ngươi xem sự chênh lệch giữa cảnh giới Thiên Thần cảnh trung kỳ và Thiên Thần cảnh sơ kỳ.”
Ánh mắt Thiết Ưng trầm xuống, thế giới chi lực Thiên Thần tầng bốn điên cuồng tuôn trào bao trùm khắp hẻm nhỏ.
Tuy tình báo có sai, Diệp Viễn đã đột phá Thiên Thần tầng hai, nhưng đối với Thiết Ưng mà nói cũng đều như nhau.
Kết quả, đều phải chết!
Thiết Ưng xuất ra một thanh Lôi Thần Chùy, vung về phía Diệp Viễn giống như thiên thần hạ phàm.
Diệp Viễn đang định ra tay, ánh mắt bỗng ngưng tụ, ngừng lại.
Thiết Ưng thấy vậy, khóe miệng thoáng xẹt qua một nụ cười tàn nhẫn. Hắn ta cho rằng Diệp Viễn nhìn thấy sự cường đại của mình thì từ bỏ chống cự.
Thế nhưng vào lúc này, một đạo thân hình bỗng nhiên xuất hiện, chắn giữa hai người.
“Rầm!”
Một tiếng vang lớn, thân hình Thiết Ưng bắn ra ngoài.
“Húc… Húc công tử!” Mặt Thiết Ưng biến sắc, không ngờ gặp phải Lãnh Húc.
Khóe miệng Lãnh Húc lộ ra một tia cười lạnh, nói: “Đại ca tốt của ta, thật sự là sợ không đợi được đấy! Huynh đệ đánh nhau, thật khiến lòng ta nguội lạnh đó!”
Sắc mặt Thiết Ưng vô cùng khó coi. Hiển nhiên Lãnh Húc đã nghe hết đối thoại vừa rồi giữa hắn ta và Diệp Viễn.
“Húc… Húc công tử, người hiểu lầm rồi.”
Lãnh Húc phất tay áo một cái, hừ lạnh nói: “Đủ rồi! Tới lúc này rồi mà ngươi vẫn muốn giải thích sao? Lẽ nào trong mắt người, ta chỉ lả tên ngốc từ đầu đến chân? Về nói cho vương tử của ngươi biết, Diệp Viễn là bằng hữu của ta. Dám động tới một sợi lông của huynh ấy, ta sẽ sống chết tới cùng với hắn.”
Thiết Ưng thở dài, định quay người rời đi.
Nhưng vào lúc này, Diệp Viễn đột nhiên lên tiếng: “Lời này không cần mang về đâu, ngươi giữ lại đi!”
Thiết Ưng nghe vậy thì sửng sốt, bật cười nói: “Chỉ dựa vào ngươi, cũng muốn ta giữ lại?”
Lãnh Húc cũng nói: “Diệp Viễn, rất xin lỗi, ta không để địch lại thực lực của hắn! Có điều ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ giúp ngươi lấy lại công đạo này!”
Thiết Ưng cười ha ha nói: “Lời này của Húc công tử nói có phần không khỏi quá kiêu ngạo rồi đấy chứ?”
Nếu đã trở mặt, Thiết Ưng cũng không cần kiêng nể nữa.
Dù sao Lãnh Húc và Lãnh Hào đã ở vào thế như nước với lửa, đây là chuyện mọi người đều biết.
Chỉ có điều, trước đó mọi người đều âm thầm phân cao thấp, giờ thì trở thành ám sát.
Lãnh Húc nghe vậy sắc mặt không đổi, cũng không lên tiếng phản bác.
Hiển nhiên, tình hình Lãnh Húc ở Lãnh gia cũng không tốt cho lắm.