“Chỉ như thế thôi? Nếu ta nói không thì sao?” Tiểu Đồng mắt sáng rỡ, trầm giọng nói.
Nó đường đường chính là cường giả Thiên Tôn, dù cho là bây giờ sức mạnh không còn nữa, cũng không có nghĩa là người nào cũng có thể gây khó dễ cho nó.
Nó không tin là Diệp Viễn lại dám động thủ với nó thật.
Chỉ cần có bất cứ người nào phát hiện thì Diệp Viễn chắc chắn phải chết.
Tiểu Đồng lúc này đâu còn giống như một đứa tiểu hài tử xấu xa nữa, tầm nhìn xa trông rộng lộ ra trên mặt không tương xứng với độ tuổi của nó chút nào.
Bảo Trư ngoái đầu lại nhìn Tiểu Đồng, với một bộ dạng đáng thương, nhìn là thấy tội nghiệp rồi.
Tiểu Đồng thì ngược lại hừ lạnh một tiếng nói: “Cái đồ đầu lợn này nhà ngươi, ở đây không có chuyện của ngươi, cút về lại cho ta!”
Đầu Bảo Trư lắc qua lắc lại như cái trống lắc, lại còn ôm chặt chân của Diệp Viễn hơn nữa.
Diệp Viễn cười nói: “Thiên đế cảnh giới! Lẽ nào, ngươi không muốn bước chân vào Thiên đế cảnh giới sao?”
Sắc mặt của Tiểu Đồng cuối cùng cũng có sự thay đổi.
Nhưng rất nhanh sau đó, nó lại cười lạnh một tiếng nói: “Ha ha, Thiên đế cảnh giới cũng chỉ bằng cái cảnh giới thiên thần của ngươi thôi, cũng dám thỏa thuận với ta cái loại hứa hẹn này sao?”
Diệp Viễn cũng không để ý, cười nhạt nói: “Hoàng Linh Hư Qiới cũng chỉ là nơi chật hẹp nhỏ bé, phụ thuộc vào Thông Thiên Giới. Chỉ sợ là ở nơi này, ngươi là sự tồn tại của một vị thần, cuối cùng cũng chỉ là lừa gạt người khác thôi, không phải sao? Huống chi bây giờ ngươi ở tình huống của Thần Điện, sợ rằng cũng không phải là tốt lắm?”
Sắc mặt Tiểu Đồng thay đổi liên tục, khả năng quan sát của Diệp Viễn quá nhạy bén.
Hắn rõ ràng chưa có tiếp xúc qua tầng cao của Thần Điện, với tình thế của Thần Điện thì không biết gì cả, chỉ dựa vào kiến thức của bản thân mà có thể đoán được nhiều chuyện như vậy.
Phần tâm trí này người thường khó có thể nào có được!
Hơn nữa, điều cuối cùng quan trọng nhất là lời nói của Diệp Viễn đã làm nó lay động rồi.
Những cường giả chí tôn của Hoàng linh hư giới bọn nó, từng người một đều hưởng thụ sự thờ phụng của chúng sinh, hưởng thụ sự đối đãi của một vị thần.
Bọn họ, sợ đối mặt với thế giới bên ngoài.
Cường giả Thiên Tôn ở Thông Thiên Giới đúng là thế lực một phương, nhưng nói đến hùng mạnh thì bất luận nói như thế nào cũng nói không hết.
Phía trên Thiên tôn, còn có cường giả Thiên đế, còn có Vô thượng Thiên đế nữa, thậm chí là còn có Đạo tổ!
Thiên tôn, có đáng là gì đâu?
Bất cứ cường giả Thiên đế nào xuất hiện thì đều có thể giết bọn họ trong nháy mắt!
Nói trắng ra là, bọn họ chẳng qua chỉ là ếch ngồi đáy giếng, say sưa ở trong thế giới của mình mà thôi.
Diệp Viễn tùy mặt gửi lời, lại tiếp tục nói: “Ta chỉ ở cảnh giới thiên thần, nói lung tung về Thiên đế đương nhiên là không đủ tư cách, nhưng mà thuật chế thuốc của ta ngươi đã được chứng kiến qua rồi, cảm thấy so với ngươi thế nào?”
Tiểu Đồng trầm lặng, sắc mặt khó coi.
“Phì phò phì phò…”
Tiểu Đồng không nói gì, Bảo Trư lại kêu lên.
Ý kia rất rõ ràng, đan dược của Diệp Viễn, ăn ngon hơn là của Tiểu Đồng!
Tiểu Đồng hận đến muốn một cước đá bay nó, phẫn nộ nói: “Cái thứ ăn cây táo, rào cây sung nhà ngươi, ngươi cút đi theo hắn luôn đi, cút đi càng xa càng tốt!”
Vẻ mặt Bảo Trư uất ức, nó chỉ là nói ra sự thật mà thôi.
Diệp Viễn nhìn thấy cảnh tượng này, cũng không nhịn được mà cười một trận.
“Chỉ như thế thôi? Nếu ta nói không thì sao?” Tiểu Đồng mắt sáng rỡ, trầm giọng nói.
Nó đường đường chính là cường giả Thiên Tôn, dù cho là bây giờ sức mạnh không còn nữa, cũng không có nghĩa là người nào cũng có thể gây khó dễ cho nó.
Nó không tin là Diệp Viễn lại dám động thủ với nó thật.
Chỉ cần có bất cứ người nào phát hiện thì Diệp Viễn chắc chắn phải chết.
Tiểu Đồng lúc này đâu còn giống như một đứa tiểu hài tử xấu xa nữa, tầm nhìn xa trông rộng lộ ra trên mặt không tương xứng với độ tuổi của nó chút nào.
Bảo Trư ngoái đầu lại nhìn Tiểu Đồng, với một bộ dạng đáng thương, nhìn là thấy tội nghiệp rồi.
Tiểu Đồng thì ngược lại hừ lạnh một tiếng nói: “Cái đồ đầu lợn này nhà ngươi, ở đây không có chuyện của ngươi, cút về lại cho ta!”
Đầu Bảo Trư lắc qua lắc lại như cái trống lắc, lại còn ôm chặt chân của Diệp Viễn hơn nữa.
Diệp Viễn cười nói: “Thiên đế cảnh giới! Lẽ nào, ngươi không muốn bước chân vào Thiên đế cảnh giới sao?”
Sắc mặt của Tiểu Đồng cuối cùng cũng có sự thay đổi.
Nhưng rất nhanh sau đó, nó lại cười lạnh một tiếng nói: “Ha ha, Thiên đế cảnh giới cũng chỉ bằng cái cảnh giới thiên thần của ngươi thôi, cũng dám thỏa thuận với ta cái loại hứa hẹn này sao?”
Diệp Viễn cũng không để ý, cười nhạt nói: “Hoàng Linh Hư Qiới cũng chỉ là nơi chật hẹp nhỏ bé, phụ thuộc vào Thông Thiên Giới. Chỉ sợ là ở nơi này, ngươi là sự tồn tại của một vị thần, cuối cùng cũng chỉ là lừa gạt người khác thôi, không phải sao? Huống chi bây giờ ngươi ở tình huống của Thần Điện, sợ rằng cũng không phải là tốt lắm?”
Sắc mặt Tiểu Đồng thay đổi liên tục, khả năng quan sát của Diệp Viễn quá nhạy bén.
Hắn rõ ràng chưa có tiếp xúc qua tầng cao của Thần Điện, với tình thế của Thần Điện thì không biết gì cả, chỉ dựa vào kiến thức của bản thân mà có thể đoán được nhiều chuyện như vậy.
Phần tâm trí này người thường khó có thể nào có được!
Hơn nữa, điều cuối cùng quan trọng nhất là lời nói của Diệp Viễn đã làm nó lay động rồi.
Những cường giả chí tôn của Hoàng linh hư giới bọn nó, từng người một đều hưởng thụ sự thờ phụng của chúng sinh, hưởng thụ sự đối đãi của một vị thần.
Bọn họ, sợ đối mặt với thế giới bên ngoài.
Cường giả Thiên Tôn ở Thông Thiên Giới đúng là thế lực một phương, nhưng nói đến hùng mạnh thì bất luận nói như thế nào cũng nói không hết.
Phía trên Thiên tôn, còn có cường giả Thiên đế, còn có Vô thượng Thiên đế nữa, thậm chí là còn có Đạo tổ!
Thiên tôn, có đáng là gì đâu?
Bất cứ cường giả Thiên đế nào xuất hiện thì đều có thể giết bọn họ trong nháy mắt!
Nói trắng ra là, bọn họ chẳng qua chỉ là ếch ngồi đáy giếng, say sưa ở trong thế giới của mình mà thôi.
Diệp Viễn tùy mặt gửi lời, lại tiếp tục nói: “Ta chỉ ở cảnh giới thiên thần, nói lung tung về Thiên đế đương nhiên là không đủ tư cách, nhưng mà thuật chế thuốc của ta ngươi đã được chứng kiến qua rồi, cảm thấy so với ngươi thế nào?”
Tiểu Đồng trầm lặng, sắc mặt khó coi.
“Phì phò phì phò…”
Tiểu Đồng không nói gì, Bảo Trư lại kêu lên.