Nhưng rất nhanh sau đó, ánh mắt Diệp Viễn đã khôi phục lại sự trong sáng, hắn cười nói: “A, là Bách Lý... Bách Lý sư tỷ, sao ta lại không nhận ra được? Có thể là thời gian hôn mê khá lâu, nên ta có chút di chứng về sau. Phát động võ kỹ đó vẫn là một gánh nặng đối với ta.”
Lúc này, Bách Lý Thanh Yên mới yên tâm và cười nói: “Thật sự không nghĩ đến Dương Thận lĩnh ngộ thời gian pháp tắc mà lại chết ở trong tay của ngươi!”
Dịch Khánh Tường ở bên cạnh cũng nói: “Diệp Viễn. Ngươi không biết đâu, bây giờ đệ tử của Ảnh Nguyệt tông chúng ta đi ra ngoài, thật sự là rất có mặt mũi. Những thứ này đều là ngươi ban tặng đấy!”
Dù là ở đâu, mọi người đều kính trọng cường giả, khinh miệt người yếu.
Mà thái độ của Chúc Vấn lúc mới tới so với bây giờ thật là giống như cách cả một đời.
Bây giờ, thái độ của Chúc Vấn đối với bọn họ đã thay đổi lớn một trăm tám mươi độ, động một chút là xưng huynh gọi đệ.
Mà hết thảy đều là do Diệp Viễn thể hiện thiên phú và thực lực của mình.
Mọi người vừa đi về, sắc mặt Diệp Viễn trở nên có hơi khó coi.
“Ngươi có vẻ có hơi không khỏe lắm!” Tiểu Đồng nói.
Diệp Viễn nghe vậy thì sững sờ, hắn cười gượng nói: “Làm sao lại như vậy được? Bây giờ ta rất khỏe.”
Tiểu Đồng đe dọa nhìn Diệp Viễn, nó cất giọng trẻ con nói: “Ta có thể cảm giác được trên người ngươi có biến hóa. Nhưng cụ thể là biến hóa gì thì ta cũng không nói được.”
Diệp Viễn hơi kinh ngạc nhìn về phía Tiểu Đồng, ánh mắt tiểu tử này thật là hiểm độc.
Hắn thở dài nói: “Ngươi nhìn thấy không gian Thần Văn?”
Tiểu Đồng gật đầu, rồi không nói lời nào.
Dĩ nhiên nó nhìn thấy không gian Thần Văn. Hơn nữa, không gian Thần Văn đó cho nó một cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
Diệp Viễn tiếp tục nói: “Có vẻ võ kỹ này ảnh hưởng đến tâm trạng của ta!”
Diệp Viễn nói tới chỗ này, sắc mặt hắn cũng trở nên nghiêm trọng.
Diệp Viễn hồi tưởng lại lúc mình ở trong không gian Thần Văn, hắn có cảm giác vô cùng xa lạ.
Khi đó, mình giống như là một người lạnh như băng, không hề có chút tình cảm nào.
Cho dù hiện tại mình khôi phục lại, nhưng Diệp Viễn vẫn có thể cảm giác được mình khi đó đã ảnh hưởng đến mình cho tới bây giờ.
Điều này làm Diệp Viễn không thể nào hiểu được.
Theo lý thuyết, không gian Thần Văn là sản phẩm tu luyện tới cấp năm của “Hỗn Độn Thông Thiên Chân Kinh”, là phần phụ của môn công pháp này, không nên có hậu di chứng mới đúng.
Nhưng tại sao lại hiện tình huống kỳ quái này?
Chẳng lẽ là mình tu luyện “Hỗn Độn Thông Thiên Chân Kinh” có vấn đề?
Diệp Viễn không thể hiểu mọi thứ theo mọi cách!
hắn cũng trao đổi chuyện này cùng Vô Trần, vì đầu óc Vô Trần cũng mơ hồ.
Tiểu Đồng nghe vậy thì cũng nhíu mày lại, nó nói: “Võ kỹ này của ngươi đúng là lợi hại, ta cảm nhận được khí tức Thiên Đạo mãnh liệt ở trong đó. Hiển nhiên, không gian Thần Văn này của ngươi vẫn chưa thành công, nhưng ngươi phải biết có cái tên là...” Thiên Đạo Vô Tình” !”
Nhưng rất nhanh sau đó, ánh mắt Diệp Viễn đã khôi phục lại sự trong sáng, hắn cười nói: “A, là Bách Lý... Bách Lý sư tỷ, sao ta lại không nhận ra được? Có thể là thời gian hôn mê khá lâu, nên ta có chút di chứng về sau. Phát động võ kỹ đó vẫn là một gánh nặng đối với ta.”
Lúc này, Bách Lý Thanh Yên mới yên tâm và cười nói: “Thật sự không nghĩ đến Dương Thận lĩnh ngộ thời gian pháp tắc mà lại chết ở trong tay của ngươi!”
Dịch Khánh Tường ở bên cạnh cũng nói: “Diệp Viễn. Ngươi không biết đâu, bây giờ đệ tử của Ảnh Nguyệt tông chúng ta đi ra ngoài, thật sự là rất có mặt mũi. Những thứ này đều là ngươi ban tặng đấy!”
Dù là ở đâu, mọi người đều kính trọng cường giả, khinh miệt người yếu.
Mà thái độ của Chúc Vấn lúc mới tới so với bây giờ thật là giống như cách cả một đời.
Bây giờ, thái độ của Chúc Vấn đối với bọn họ đã thay đổi lớn một trăm tám mươi độ, động một chút là xưng huynh gọi đệ.
Mà hết thảy đều là do Diệp Viễn thể hiện thiên phú và thực lực của mình.
Mọi người vừa đi về, sắc mặt Diệp Viễn trở nên có hơi khó coi.
“Ngươi có vẻ có hơi không khỏe lắm!” Tiểu Đồng nói.
Diệp Viễn nghe vậy thì sững sờ, hắn cười gượng nói: “Làm sao lại như vậy được? Bây giờ ta rất khỏe.”
Tiểu Đồng đe dọa nhìn Diệp Viễn, nó cất giọng trẻ con nói: “Ta có thể cảm giác được trên người ngươi có biến hóa. Nhưng cụ thể là biến hóa gì thì ta cũng không nói được.”
Diệp Viễn hơi kinh ngạc nhìn về phía Tiểu Đồng, ánh mắt tiểu tử này thật là hiểm độc.
Hắn thở dài nói: “Ngươi nhìn thấy không gian Thần Văn?”
Tiểu Đồng gật đầu, rồi không nói lời nào.
Dĩ nhiên nó nhìn thấy không gian Thần Văn. Hơn nữa, không gian Thần Văn đó cho nó một cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
Diệp Viễn tiếp tục nói: “Có vẻ võ kỹ này ảnh hưởng đến tâm trạng của ta!”
Diệp Viễn nói tới chỗ này, sắc mặt hắn cũng trở nên nghiêm trọng.
Diệp Viễn hồi tưởng lại lúc mình ở trong không gian Thần Văn, hắn có cảm giác vô cùng xa lạ.
Khi đó, mình giống như là một người lạnh như băng, không hề có chút tình cảm nào.
Cho dù hiện tại mình khôi phục lại, nhưng Diệp Viễn vẫn có thể cảm giác được mình khi đó đã ảnh hưởng đến mình cho tới bây giờ.
Điều này làm Diệp Viễn không thể nào hiểu được.
Theo lý thuyết, không gian Thần Văn là sản phẩm tu luyện tới cấp năm của “Hỗn Độn Thông Thiên Chân Kinh”, là phần phụ của môn công pháp này, không nên có hậu di chứng mới đúng.
Nhưng tại sao lại hiện tình huống kỳ quái này?