“Nhưng mà ta nghĩ không ra, tại sao Bảo Trư lại dính lấy ngươi vậy? Đây hẳn là lần đầu tiên ngươi và nó gặp nhau nhỉ!” Đột nhiên Hứa Ngôn nói.
Diệp Viễn cười nói: “E rằng nó dính lấy ta là vì đan dược trên người ta.”
Hứa Ngôn ngờ vực nói: “Đan dược trên người ngươi ư? Đỗ trưởng lão là Đan Thần Lục Tinh, chẳng lẽ đan dược mà lão ta luyện chế ra lại không bằng ngươi hay sao? Huống hồ, Luyện Dược sư của Thần Điện cũng không phải chỉ có mỗi Đỗ Như Phong, thậm chí thực lực của một vài người còn cao hơn cả lão ta nữa. Tại sao Bảo Trư này lại chọn ngươi vậy?”
Diệp Viễn nghe vậy liền cười lớn: “Hứa trưởng lão, ông nói xem ta làm sao mà trả lời câu hỏi này của ông đây?”
Hứa Ngôn nói: “Tất nhiên là trả lời đúng sự thật!”
Quả thực là lão ta rất tò mò, rốt cuộc trên người của Diệp Viễn có điểm đặc biệt gì mà có thể khiến cho Bảo Trư không ngại trở mặt với Tiểu Đồng.
Diệp Viễn không còn cách nào, chỉ đành nói: “Tất nhiên là bởi vì chất lượng đan dược của ta tốt hơn của bọn họ.”
Hứa Ngôn ngẩn ra, cười đùa nói: “Cái tên này, khoác lác cũng không thèm suy nghĩ! Làm sao mà ngươi tưởng tượng được thực lực của Đan Thần Lục Tinh chứ? Thôi đi thôi đi, có lẽ chuyện này chính là duyên phận.”
Diệp Viễn nhún vai cười, cũng không nói gì thêm nữa.
Năng suất làm việc của Sài Trăn rất hiệu quả, ngay ngày hôm đó đã đưa tất cả linh dược Ngũ Giai đến.
Diệp Viễn nhìn thấy linh dược rực rỡ đủ loại, cũng vui vẻ khôn xiết.
Hắn vẫn luôn lo lắng về vấn đề linh dược sau Ngũ Giai, muốn trở thành Đan Thần Ngũ Tinh hợp lệ thì đương nhiên là cần số lượng lớn linh dược để luyện tập.
Bây giờ có Bảo Trư rồi thì vấn đề này được giải quyết một cách dễ dàng.
Đúng lúc còn khoảng nửa tháng nữa là tới hội võ Hoàng Linh, Diệp Viễn sử dụng khoảng thời gian này để luyện thuần thục Ngũ Giai thần đan.
Ba ngày sau, một bóng dáng nhỏ nhắn, lén la lén lút chui vào Thượng Lâm Uyển.
Bóng dáng của nó lay động không ngừng, rất khó để nắm bắt được.
Trong nháy mắt đã lẻn vào phòng của Diệp Viễn.
Vừa nhìn thì nó đã thấy Bảo Trư đang ngủ đến chảy cả nước miếng trên giường, lập tức tức giận đến sùi bọt mép.
Đùng!
“Ai da!”
Tiểu Đồng vừa bước đến thì giống như đụng phải một bức tường vậy, đụng đến nỗi đầu mũi của nó đau đớn không thôi.
“Cái thằng này lại còn bố trí không gian cấm chế nữa chứ! Bảo Trư là của ta, tại sao hắn lại làm vậy chứ!” Tiểu Đồng tức giận nói.
Đợi ba ngày rồi mà Bảo Trư không hề có dấu hiệu quay về.
Cuối cùng Tiểu Đồng không nhịn được nữa, muốn lặng lẽ trộm Bảo Trư đi.
Nhưng rất rõ ràng là nó đã đánh giá thấp Diệp Viễn rồi.
Không gian pháp tắc của Diệp Viễn cực kỳ lợi hại, làm sao có thể để cho người khác đột nhập vào phòng được cơ chứ?
Chính vào lúc này, trong không gian có một lớp sóng lăn tăn, bóng dáng của Diệp Viễn xuất hiện.
Tiểu Đồng nhìn Diệp Viễn, hai mắt nổi lửa nói: “Cái tên này, ngươi có ý gì vậy? Bảo Trư là của ta!”
Diệp Viễn nhún nhún vai nói: “Chẳng phải ngươi muốn cắt đứt quan hệ với nó hay sao?”
Tiểu Đồng nghe vậy liền nghẹn họng, lạnh lùng hừ một tiếng nói: “Đó… đó chỉ là lời nói trong lúc tức giận mà thôi! Huống hồ, Bảo Trư chỉ là nhất thời cảm thấy mới mẻ nên mới đi theo ngươi mà thôi, đừng tưởng rằng ngươi tình cờ luyện chế ra được vài viên đan dược có phẩm chất không tồi thì đã có thể khiến cho Bảo Trư một lòng một dạ với ngươi. Ta nói cho ngươi biết, Bảo Trư rất kén ăn đó!”
“Ồ, vậy khi nào nó muốn quay về thì ta cho nó quay về. Ngươi yên tâm, ta sẽ không chiếm nó làm của riêng đâu.” Diệp Viễn hờ hững nói.
Quả thực là hắn không có ý muốn chiếm Bảo Trư làm của riêng, hắn không nuôi nổi con heo hồng này đâu, ngày nào cũng ăn đan dược, làm sao mà hắn nuôi nổi cơ chứ?
Nghe Diệp Viễn nói vậy, sắc mặt của Tiểu Đồng dịu xuống, giọng trẻ con nói: “Ngươi có thể luyện chế ra được loại đan dược khiến cho Bảo Trư hài lòng, quả thực là rất có tiềm năng. Thế này đi, ta bảo Đỗ Như Phong nhận ngươi làm đồ đệ, sau này ngươi cứ đi theo Đỗ Như Phong là được rồi.”
Diệp Viễn nghe vậy lắc đầu cười nói: “Bái sư ư? Ta không có hứng thú, lão ta không dạy được ta đâu.”
“Nhưng mà ta nghĩ không ra, tại sao Bảo Trư lại dính lấy ngươi vậy? Đây hẳn là lần đầu tiên ngươi và nó gặp nhau nhỉ!” Đột nhiên Hứa Ngôn nói.
Diệp Viễn cười nói: “E rằng nó dính lấy ta là vì đan dược trên người ta.”
Hứa Ngôn ngờ vực nói: “Đan dược trên người ngươi ư? Đỗ trưởng lão là Đan Thần Lục Tinh, chẳng lẽ đan dược mà lão ta luyện chế ra lại không bằng ngươi hay sao? Huống hồ, Luyện Dược sư của Thần Điện cũng không phải chỉ có mỗi Đỗ Như Phong, thậm chí thực lực của một vài người còn cao hơn cả lão ta nữa. Tại sao Bảo Trư này lại chọn ngươi vậy?”
Diệp Viễn nghe vậy liền cười lớn: “Hứa trưởng lão, ông nói xem ta làm sao mà trả lời câu hỏi này của ông đây?”
Hứa Ngôn nói: “Tất nhiên là trả lời đúng sự thật!”
Quả thực là lão ta rất tò mò, rốt cuộc trên người của Diệp Viễn có điểm đặc biệt gì mà có thể khiến cho Bảo Trư không ngại trở mặt với Tiểu Đồng.
Diệp Viễn không còn cách nào, chỉ đành nói: “Tất nhiên là bởi vì chất lượng đan dược của ta tốt hơn của bọn họ.”
Hứa Ngôn ngẩn ra, cười đùa nói: “Cái tên này, khoác lác cũng không thèm suy nghĩ! Làm sao mà ngươi tưởng tượng được thực lực của Đan Thần Lục Tinh chứ? Thôi đi thôi đi, có lẽ chuyện này chính là duyên phận.”
Diệp Viễn nhún vai cười, cũng không nói gì thêm nữa.
Năng suất làm việc của Sài Trăn rất hiệu quả, ngay ngày hôm đó đã đưa tất cả linh dược Ngũ Giai đến.
Diệp Viễn nhìn thấy linh dược rực rỡ đủ loại, cũng vui vẻ khôn xiết.
Hắn vẫn luôn lo lắng về vấn đề linh dược sau Ngũ Giai, muốn trở thành Đan Thần Ngũ Tinh hợp lệ thì đương nhiên là cần số lượng lớn linh dược để luyện tập.
Bây giờ có Bảo Trư rồi thì vấn đề này được giải quyết một cách dễ dàng.
Đúng lúc còn khoảng nửa tháng nữa là tới hội võ Hoàng Linh, Diệp Viễn sử dụng khoảng thời gian này để luyện thuần thục Ngũ Giai thần đan.
Ba ngày sau, một bóng dáng nhỏ nhắn, lén la lén lút chui vào Thượng Lâm Uyển.
Bóng dáng của nó lay động không ngừng, rất khó để nắm bắt được.
Trong nháy mắt đã lẻn vào phòng của Diệp Viễn.
Vừa nhìn thì nó đã thấy Bảo Trư đang ngủ đến chảy cả nước miếng trên giường, lập tức tức giận đến sùi bọt mép.
Đùng!
“Ai da!”
Tiểu Đồng vừa bước đến thì giống như đụng phải một bức tường vậy, đụng đến nỗi đầu mũi của nó đau đớn không thôi.
“Cái thằng này lại còn bố trí không gian cấm chế nữa chứ! Bảo Trư là của ta, tại sao hắn lại làm vậy chứ!” Tiểu Đồng tức giận nói.
Đợi ba ngày rồi mà Bảo Trư không hề có dấu hiệu quay về.
Cuối cùng Tiểu Đồng không nhịn được nữa, muốn lặng lẽ trộm Bảo Trư đi.
Nhưng rất rõ ràng là nó đã đánh giá thấp Diệp Viễn rồi.
Không gian pháp tắc của Diệp Viễn cực kỳ lợi hại, làm sao có thể để cho người khác đột nhập vào phòng được cơ chứ?
Chính vào lúc này, trong không gian có một lớp sóng lăn tăn, bóng dáng của Diệp Viễn xuất hiện.
Tiểu Đồng nhìn Diệp Viễn, hai mắt nổi lửa nói: “Cái tên này, ngươi có ý gì vậy? Bảo Trư là của ta!”
Diệp Viễn nhún nhún vai nói: “Chẳng phải ngươi muốn cắt đứt quan hệ với nó hay sao?”
Tiểu Đồng nghe vậy liền nghẹn họng, lạnh lùng hừ một tiếng nói: “Đó… đó chỉ là lời nói trong lúc tức giận mà thôi! Huống hồ, Bảo Trư chỉ là nhất thời cảm thấy mới mẻ nên mới đi theo ngươi mà thôi, đừng tưởng rằng ngươi tình cờ luyện chế ra được vài viên đan dược có phẩm chất không tồi thì đã có thể khiến cho Bảo Trư một lòng một dạ với ngươi. Ta nói cho ngươi biết, Bảo Trư rất kén ăn đó!”