Cầm theo danh sách của Diệp Viễn đưa, Chúc Vấn đi thẳng tới điện Linh Dược.
Quả nhiên, vừa nhìn thấy tờ danh sách, vị sư huynh ngồi bên trong đã khiếp sợ, vội vàng đuổi Chúc Vấn ra ngoài.
“Tống sư huynh à, số linh dược này cũng đâu phải do ta đòi hỏi đâu! Trưởng lão Đỗ Như Phong kêu ta cử người của Ảnh Nguyệt Tông tới Thượng Lâm Uyển, còn yêu cầu ta phải chăm sóc hắn đàng hoàng tử tế, nói là hắn muốn gì cũng phải đáp ứng. Kết quả thì đấy, mới vào bọn chúng đã đưa cho ta cái danh sách này, cứ một hai bắt ta phải đi lấy đủ số nguyên liệu ghi trong đây, ta cũng đâu còn cách nào khác đâu, đành phải tới đây thôi!" Chúc Vấn nói với nét mặt buồn rười rượi.
Còn vị Tống sư huynh kia, khi nghe mấy lời Chúc Vấn giải thích, hắn ta bắt đầu cảm thấy khó hiểu.
“Trưởng lão Đỗ Như Phong sao? Ảnh Nguyệt Tông? Này... Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Chúc Vấn cười khổ đáp: "Ta đâu có biết chuyện gì, ta cũng chẳng biết tại sao lại như thế này? Mệnh lệnh của trưởng lão Đỗ đệ tử như bọn ta sao dám làm trái được đây? Tống sư huynh à, hay là... Ngươi hãy báo chuyện này cho Sài trưởng lão đi, để ngài ấy quyết định xem sao?"
Vẻ mặt Tống sư huynh nghiêm lại, hắn ta thấy lời nói của Chúc Vấn rất có lý.
Chuyện giữa các Đại lão, bọn họ là người đứng giữa, nên cẩn thận chút vẫn hơn.
Vì thế, hắn ta cùng Chúc Vấn đi tìm trưởng lão Sài.
Chúc Vấn thuật lại lời mình vừa nói với Tống sư huynh thêm lần nữa, lần này hắn ta còn thêm mắm thêm muối: "Cái tên tiểu tử tên Diệp Viễn gì đó, thái độ thì ngạo mạn vô cùng, hắn ta ỷ có Đỗ trưởng lão miệng vàng lời ngọc nên không hề kiêng nể Thần Điện chúng ta chút nào cả. Chưa hết, vừa mới vào đây hắn ta còn nói với đệ tử là nếu không lấy được số linh dược này về cho hắn, thì hắn sẽ khiến đệ tự cút khỏi Thần Điện này. Đệ tử..."
Quả nhiên, Sài trưởng lão nghe xong thì giận tím mặt, lão ta nói: "Đúng là đồ láo xược mà! Từ khi nào mà người của Ảnh Nguyệt Tông lại trở nên điên cuồng như vậy hả, dám hỗn láo với cả Thần Điện ta sao? Dẫn đường đi! Ta thật sự muốn xem thử, Ảnh Nguyệt Tông dựa vào cái thá gì mà đòi ở lại Thượng Lâm Uyển. Cả cái lão già Đỗ Như Phong hồ đồ kia nữa, có phải lão ta già rồi hóa lẩm cẩm không vậy?"
Sự giận dữ đó của Sài trưởng lão khiến Chúc Vấn cảm thấy đắc ý vô cùng.
Hắn ta muốn xem thử coi lần này còn ai giúp Diệp Viễn được nữa!
…
“Diệp Viễn là tên nào, cút ra đây cho ta xem!"
Sài Trưởng lão lớn tiếng hô, chớp mắt, giọng nói oanh tạc đó đã truyền đi khắp Thượng Lâm Uyển, kinh động đến không ít người, khiến họ vây lại xem.
Hứa Ngôn là người phản ứng nhanh nhất, vừa ra tới nơi đã thấy Sài trưởng lão nổi giận đùng đùng đứng ở đó khiến hắn ta biến sắc, chắp tay nói: "Thì ra là Sài Trăn huynh! Thật không biết Diệp Viễn đã phạm lỗi gì mà khiến Sài Trăn huynh bực bội như vậy?"
Sau Hứa Ngôn là sự xuất hiện của những người khác, trong số những người lần lượt ra xem có cả Bách Lý Thanh Yên nhìn cảnh tượng này, cả đám người nào người nấy cũng trừng mắt nhìn.
“Đây chẳng phải là Hứa Ngôn của Ảnh Nguyệt Tông sao? Sao Ảnh Nguyệt Tông họ lại tới Thượng Lâm Uyển này vậy?"
“Tôi nghe nói Thượng Lâm Uyển là nơi chuyên chiêu đãi những trưởng lão từ trong đảo, bọn ta cũng chưa từng được ở lại đây nha!"
“Theo ta đoán thì có lẽ bọn họ đã tự mình dọn đến ở trong Thượng Lâm Uyển nên mới chọc giận Sài Trăn trưởng lão, chúng ta có trò hay để xem rồi."
…
Những người này đều là những người tới để tham gia hội võ Hoàng Linh, khi nhìn thấy đám người của Ảnh Nguyệt Tông ở trong Thượng Lâm Uyển tự nhiên như vậy khiến cả đám giật mình.
Ở trong tông môn Chân Thần cấp, Ảnh Nguyệt Tông chỉ đạt cấp độ từ trung bình trở xuống, vậy thì lấy đâu ra tư cách mà ở lại Thượng Lâm Uyển chứ?
Nên chắc có lẽ là do bọn họ tự ý dọn vào đây ở, bị Sài Trăn phát hiện nên mới nổi trận lôi đình như bây giờ.
Sài Trăn vốn nổi tiếng là người có tình tình nóng nảy, cho nên những người đứng vây xem đều ôm tâm trạng như đang xem kịch vậy.
Bốp!
Sài Trăn ném thẳng tờ danh sách lên mặt Hứa Ngôn, lão ta thậm chí không chừa cho Hứa Ngôn chút thể diện nào của một trưởng lão Chân Thần cảnh giới, thấp giọng nói: "Phạm lỗi gì sao? Muốn biết thì tự xem đi! Tiểu tử tên Diệp Viễn đó xem người của Thần Điện như đám Ảnh Nguyệt Tông các người ngươi còn không biết sao? Mở miệng là đòi hỏi đến trăm loại ngũ giai linh dược, thật chẳng khác nào con cóc kêu to, khẩu khí cũng lớn thật đó! Còn nữa, các ngươi nghĩ mình là cái thứ gì mà dám ở trong Thượng Lâm Uyển hả? Ngay bây giờ! Ngay lập tức! Cút khỏi đây cho ta!"
Hứa Ngôn cầm tờ danh sách trên tay, miệng hắn ta há to hết cỡ, một lúc sau vẫn không khép lại được.
Hắn ta cứ tưởng Diệp Viễn chỉ muốn một vài cái linh dược thôi, thật sự không ngờ vừa mở miệng đã đòi tới cả mấy trăm loại như này.
Cầm theo danh sách của Diệp Viễn đưa, Chúc Vấn đi thẳng tới điện Linh Dược.
Quả nhiên, vừa nhìn thấy tờ danh sách, vị sư huynh ngồi bên trong đã khiếp sợ, vội vàng đuổi Chúc Vấn ra ngoài.
“Tống sư huynh à, số linh dược này cũng đâu phải do ta đòi hỏi đâu! Trưởng lão Đỗ Như Phong kêu ta cử người của Ảnh Nguyệt Tông tới Thượng Lâm Uyển, còn yêu cầu ta phải chăm sóc hắn đàng hoàng tử tế, nói là hắn muốn gì cũng phải đáp ứng. Kết quả thì đấy, mới vào bọn chúng đã đưa cho ta cái danh sách này, cứ một hai bắt ta phải đi lấy đủ số nguyên liệu ghi trong đây, ta cũng đâu còn cách nào khác đâu, đành phải tới đây thôi!" Chúc Vấn nói với nét mặt buồn rười rượi.
Còn vị Tống sư huynh kia, khi nghe mấy lời Chúc Vấn giải thích, hắn ta bắt đầu cảm thấy khó hiểu.
“Trưởng lão Đỗ Như Phong sao? Ảnh Nguyệt Tông? Này... Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Chúc Vấn cười khổ đáp: "Ta đâu có biết chuyện gì, ta cũng chẳng biết tại sao lại như thế này? Mệnh lệnh của trưởng lão Đỗ đệ tử như bọn ta sao dám làm trái được đây? Tống sư huynh à, hay là... Ngươi hãy báo chuyện này cho Sài trưởng lão đi, để ngài ấy quyết định xem sao?"
Vẻ mặt Tống sư huynh nghiêm lại, hắn ta thấy lời nói của Chúc Vấn rất có lý.
Chuyện giữa các Đại lão, bọn họ là người đứng giữa, nên cẩn thận chút vẫn hơn.
Vì thế, hắn ta cùng Chúc Vấn đi tìm trưởng lão Sài.
Chúc Vấn thuật lại lời mình vừa nói với Tống sư huynh thêm lần nữa, lần này hắn ta còn thêm mắm thêm muối: "Cái tên tiểu tử tên Diệp Viễn gì đó, thái độ thì ngạo mạn vô cùng, hắn ta ỷ có Đỗ trưởng lão miệng vàng lời ngọc nên không hề kiêng nể Thần Điện chúng ta chút nào cả. Chưa hết, vừa mới vào đây hắn ta còn nói với đệ tử là nếu không lấy được số linh dược này về cho hắn, thì hắn sẽ khiến đệ tự cút khỏi Thần Điện này. Đệ tử..."
Quả nhiên, Sài trưởng lão nghe xong thì giận tím mặt, lão ta nói: "Đúng là đồ láo xược mà! Từ khi nào mà người của Ảnh Nguyệt Tông lại trở nên điên cuồng như vậy hả, dám hỗn láo với cả Thần Điện ta sao? Dẫn đường đi! Ta thật sự muốn xem thử, Ảnh Nguyệt Tông dựa vào cái thá gì mà đòi ở lại Thượng Lâm Uyển. Cả cái lão già Đỗ Như Phong hồ đồ kia nữa, có phải lão ta già rồi hóa lẩm cẩm không vậy?"
Sự giận dữ đó của Sài trưởng lão khiến Chúc Vấn cảm thấy đắc ý vô cùng.
Hắn ta muốn xem thử coi lần này còn ai giúp Diệp Viễn được nữa!
…
“Diệp Viễn là tên nào, cút ra đây cho ta xem!"
Sài Trưởng lão lớn tiếng hô, chớp mắt, giọng nói oanh tạc đó đã truyền đi khắp Thượng Lâm Uyển, kinh động đến không ít người, khiến họ vây lại xem.
Hứa Ngôn là người phản ứng nhanh nhất, vừa ra tới nơi đã thấy Sài trưởng lão nổi giận đùng đùng đứng ở đó khiến hắn ta biến sắc, chắp tay nói: "Thì ra là Sài Trăn huynh! Thật không biết Diệp Viễn đã phạm lỗi gì mà khiến Sài Trăn huynh bực bội như vậy?"
Sau Hứa Ngôn là sự xuất hiện của những người khác, trong số những người lần lượt ra xem có cả Bách Lý Thanh Yên nhìn cảnh tượng này, cả đám người nào người nấy cũng trừng mắt nhìn.
“Đây chẳng phải là Hứa Ngôn của Ảnh Nguyệt Tông sao? Sao Ảnh Nguyệt Tông họ lại tới Thượng Lâm Uyển này vậy?"
“Tôi nghe nói Thượng Lâm Uyển là nơi chuyên chiêu đãi những trưởng lão từ trong đảo, bọn ta cũng chưa từng được ở lại đây nha!"
“Theo ta đoán thì có lẽ bọn họ đã tự mình dọn đến ở trong Thượng Lâm Uyển nên mới chọc giận Sài Trăn trưởng lão, chúng ta có trò hay để xem rồi."
…
Những người này đều là những người tới để tham gia hội võ Hoàng Linh, khi nhìn thấy đám người của Ảnh Nguyệt Tông ở trong Thượng Lâm Uyển tự nhiên như vậy khiến cả đám giật mình.
Ở trong tông môn Chân Thần cấp, Ảnh Nguyệt Tông chỉ đạt cấp độ từ trung bình trở xuống, vậy thì lấy đâu ra tư cách mà ở lại Thượng Lâm Uyển chứ?
Nên chắc có lẽ là do bọn họ tự ý dọn vào đây ở, bị Sài Trăn phát hiện nên mới nổi trận lôi đình như bây giờ.
Sài Trăn vốn nổi tiếng là người có tình tình nóng nảy, cho nên những người đứng vây xem đều ôm tâm trạng như đang xem kịch vậy.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!