Nói xong tên tiểu hài tử này đem mông nhỏ dẩu lên, dáng vẻ cơ hồ đáng yêu muốn chết người.
Mặt Đỗ Như Phong vô cùng âm trầm, cởi quần tiểu Đồng rồi liền phát hiện trên mông tiểu hài tử là một mảnh đỏ bừng.
Hắn ta cắn răng nói: “Tên tiểu tử nhà ngươi, xuống tay cũng thật tàn nhẫn mà! Xem ra, ngươi thật sự không muốn sống nữa!”
Đỗ Như Phong ngẩng đầu, hơi thở cảnh giới Chân Thần bỗng nhiên buông ra, sắc mặt tất cả mọi người đều đại biến.
Chỉ là khi Đỗ Như Phong nhìn lại Diệp Viễn lần nữa, Đỗ Như Phong phát hiện hắn ta vậy mà đang ngồi xổm ở nơi đó, không chỉ thế mà Bảo Trư còn đang vô cùng vui sướng nhào vào trong lòng bàn tay của Diệp Viễn cọ cọ.
Ngao ô, ngao ô…
Bảo Trư vui sướng đến phát ra tiếng kêu, làm cho vẻ mặt Đỗ Như Phong đầy sự ngạc nhiên, khí thế cường đại cũng bỗng chốc tan thành mây khói.
“Tiểu Đồng, này…” Đỗ Như Phong với vẻ mặt giật mình nhìn về phía tiểu Đồng nói.
Tiểu Đồng cũng đã ngưng khóc thút thít, nhìn về phía Diệp Viễn với ánh mắt tràn ngập sự khiếp sợ.
Nghe được giọng nói của Đỗ Như Phong, tiểu hài tử mới gật gật đầu, trầm giọng nói: “Bảo Trư, chưa từng kêu lên một cách vui sướng như vậy bao giờ! Tiểu tử này, sao bây giờ lại có thể như thế chứ?”
“Phì phò... Phì phò…”
Gương mặt phấn nộn của Bảo Trư hiện lên dáng vẻ hạnh phúc, rốt cuộc sau khi ăn xong đan dược trong tay Diệp Viễn, Bảo Trư ngoẹo cổ, ngã xuống trên mặt đất, hạnh phúc mà chìm vào giấc ngủ.
Diệp Viễn bế Bảo Trư lên, trả nó lại cho tiểu Đồng, nhàn nhạt nói: “Tiểu hài tử, ngươi không nên cứ một tí là đòi đánh đòi giết. Rõ ràng tiểu trư này của ngươi đang đói bụng, không phải ngươi chỉ cần cho nó ăn no là được rồi sao?”
“Ngươi… Ngươi vừa rồi ngươi đã cho nó ăn cái gì?” Đỗ Như Phong vẻ mặt kinh ngạc hỏi.
Con Bảo Trư này có tiếng là khó hầu hạ.
Trong khoảng thời gian này, hắn ta đã ra sức suy nghĩ cũng không có biện pháp nào làm cho Bảo Trư vừa lòng.
Vừa rồi vì luyện đan, lại có thể làm nổ lò, ngay cả nóc nhà cũng bị thổi bay.
Chỉ là ai lại có thể ngờ đến một tên tiểu tử không biết tới từ nơi nào lại tùy tiện đút cho Bảo Trư ăn, không những thế còn có thể khiến cho Bảo Trư thỏa mãn bày ra dáng vẻ này.
Diệp Viễn cảm thấy không còn lời gì để nói: “Đương nhiên là cho ăn đan dược rồi, không phải vừa rồi tên tiểu hài tử này đã nói tiểu trư thích ăn đan dược hay sao? Trùng hợp là trên tay có một ít đan dược trước kia bản thân luyện chế ra, thế là thuận tay đút cho nó ăn.”
Nghe được lời tiểu Đồng nói, trong lòng Diệp Viễn có một ít suy đoán.
Có lẽ do Bảo Trư này ngửi được hương vị đan dược trên người mình nên mới có thể liều mạng mà chui vào trong lòng ngực của mình.
Thế nên hắn ta đã thử một lần, quả nhiên là như thế.
Bất quá Diệp Viễn cũng vô cùng kinh ngạc, Bảo Trư này có cái mũi cũng quá nhanh nhạy.
Xem bộ dáng của nó, cũng không phải là sau khi nhìn thấy mình mới có thể ngửi được hương vị trên người mình, mà là ở nơi rất xa đã có thể ngửi được rồi.
Con lợn nhỏ màu hồng này, quả thật không bình thường!
“Hừ! Đừng tưởng rằng ngươi cho Bảo Trư ăn no là đã có thể tránh được một kiếp! Đỗ… Gia gia, giết hắn ta cho ta! Tiểu tử này, hắn ta vậy mà lại dám đánh mông ta! Ai da!” Tiểu Đồng chỉ vào Diệp Viễn, cả giận nói.
Vẻ mặt Đỗ Như Phong trầm xuống, đồng thời sát khí tỏa ra bốn phía.
Hứa Ngôn thấy thế liền biến sắc, tức khắc cảm thấy đau đầu.
Phải nói là thực lực của Đỗ Như Phong trưởng lão này trên hắn ta một khoảng xa.
Hơn nữa cho dù Đỗ Như Phong trưởng lão có không bằng chính mình, lấy thân phận Đỗ Như Phong trưởng lão, hắn ta cũng không dám ra tay động thủ.
Tên tiểu tử Diệp Viễn này, đúng là biết cách tìm đường chết!
Nói xong tên tiểu hài tử này đem mông nhỏ dẩu lên, dáng vẻ cơ hồ đáng yêu muốn chết người.
Mặt Đỗ Như Phong vô cùng âm trầm, cởi quần tiểu Đồng rồi liền phát hiện trên mông tiểu hài tử là một mảnh đỏ bừng.
Hắn ta cắn răng nói: “Tên tiểu tử nhà ngươi, xuống tay cũng thật tàn nhẫn mà! Xem ra, ngươi thật sự không muốn sống nữa!”
Đỗ Như Phong ngẩng đầu, hơi thở cảnh giới Chân Thần bỗng nhiên buông ra, sắc mặt tất cả mọi người đều đại biến.
Chỉ là khi Đỗ Như Phong nhìn lại Diệp Viễn lần nữa, Đỗ Như Phong phát hiện hắn ta vậy mà đang ngồi xổm ở nơi đó, không chỉ thế mà Bảo Trư còn đang vô cùng vui sướng nhào vào trong lòng bàn tay của Diệp Viễn cọ cọ.
Ngao ô, ngao ô…
Bảo Trư vui sướng đến phát ra tiếng kêu, làm cho vẻ mặt Đỗ Như Phong đầy sự ngạc nhiên, khí thế cường đại cũng bỗng chốc tan thành mây khói.
“Tiểu Đồng, này…” Đỗ Như Phong với vẻ mặt giật mình nhìn về phía tiểu Đồng nói.
Tiểu Đồng cũng đã ngưng khóc thút thít, nhìn về phía Diệp Viễn với ánh mắt tràn ngập sự khiếp sợ.
Nghe được giọng nói của Đỗ Như Phong, tiểu hài tử mới gật gật đầu, trầm giọng nói: “Bảo Trư, chưa từng kêu lên một cách vui sướng như vậy bao giờ! Tiểu tử này, sao bây giờ lại có thể như thế chứ?”
“Phì phò... Phì phò…”
Gương mặt phấn nộn của Bảo Trư hiện lên dáng vẻ hạnh phúc, rốt cuộc sau khi ăn xong đan dược trong tay Diệp Viễn, Bảo Trư ngoẹo cổ, ngã xuống trên mặt đất, hạnh phúc mà chìm vào giấc ngủ.
Diệp Viễn bế Bảo Trư lên, trả nó lại cho tiểu Đồng, nhàn nhạt nói: “Tiểu hài tử, ngươi không nên cứ một tí là đòi đánh đòi giết. Rõ ràng tiểu trư này của ngươi đang đói bụng, không phải ngươi chỉ cần cho nó ăn no là được rồi sao?”
“Ngươi… Ngươi vừa rồi ngươi đã cho nó ăn cái gì?” Đỗ Như Phong vẻ mặt kinh ngạc hỏi.
Con Bảo Trư này có tiếng là khó hầu hạ.
Trong khoảng thời gian này, hắn ta đã ra sức suy nghĩ cũng không có biện pháp nào làm cho Bảo Trư vừa lòng.
Vừa rồi vì luyện đan, lại có thể làm nổ lò, ngay cả nóc nhà cũng bị thổi bay.
Chỉ là ai lại có thể ngờ đến một tên tiểu tử không biết tới từ nơi nào lại tùy tiện đút cho Bảo Trư ăn, không những thế còn có thể khiến cho Bảo Trư thỏa mãn bày ra dáng vẻ này.
Diệp Viễn cảm thấy không còn lời gì để nói: “Đương nhiên là cho ăn đan dược rồi, không phải vừa rồi tên tiểu hài tử này đã nói tiểu trư thích ăn đan dược hay sao? Trùng hợp là trên tay có một ít đan dược trước kia bản thân luyện chế ra, thế là thuận tay đút cho nó ăn.”
Nghe được lời tiểu Đồng nói, trong lòng Diệp Viễn có một ít suy đoán.
Có lẽ do Bảo Trư này ngửi được hương vị đan dược trên người mình nên mới có thể liều mạng mà chui vào trong lòng ngực của mình.
Thế nên hắn ta đã thử một lần, quả nhiên là như thế.
Bất quá Diệp Viễn cũng vô cùng kinh ngạc, Bảo Trư này có cái mũi cũng quá nhanh nhạy.
Xem bộ dáng của nó, cũng không phải là sau khi nhìn thấy mình mới có thể ngửi được hương vị trên người mình, mà là ở nơi rất xa đã có thể ngửi được rồi.
Con lợn nhỏ màu hồng này, quả thật không bình thường!
“Hừ! Đừng tưởng rằng ngươi cho Bảo Trư ăn no là đã có thể tránh được một kiếp! Đỗ… Gia gia, giết hắn ta cho ta! Tiểu tử này, hắn ta vậy mà lại dám đánh mông ta! Ai da!” Tiểu Đồng chỉ vào Diệp Viễn, cả giận nói.
Vẻ mặt Đỗ Như Phong trầm xuống, đồng thời sát khí tỏa ra bốn phía.