Sắc mặt Thiên Diệp trắng bệch, xụi lơ trên đất, trong ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Đối với người khác thì tiếng trống có rất nhiều lợi ích.
Nhưng mà đối với hắn mà nói, như chuông báo tử cuối cùng cũng bị gõ.
"Đào... Đào trưởng lão, cứu... Mau cứu ta!"
Thiên Diệp kéo cánh tay Đào trưởng lão, trên mặt đầy sự tuyệt vọng.
Ngay vừa nãy, tất cả mọi người đều còn đang chờ xem Diệp Viễn mà cười nhạo, không có ai coi sự cố chấp của Diệp Viễn là sự thật.
Ai biết được vừa đảo mắt, tiếng trống Thất Tinh Bắc Đẩu liền vang vọng trên bầu trời Ảnh Nguyệt tông.
Lúc này Đào trưởng lão vẫn đang ở trong sự hoảng sợ như cũ, rất lâu mà chưa có lấy lại tinh thần.
Thiên Diệp lay động mãi, lão ta mới đột ngột phục hồi tinh thần lại.
"Ngươi nói gì?" Đào trưởng lão như mới tỉnh dậy từ trong mộng, hỏi.
Thiên Diệp trực tiếp quỳ rạp xuống trước mặt Đào trưởng lão, khóc kể lể: "Cứu... Mau cứu ta! Đào trưởng lão, ta không muốn chết!"
Khi tiếng trống thứ bảy vang lên, cả người hắn đã sụp đổ.
Bây giờ trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ, đó là phải sống tiếp.
Đột nhiên sắc mặt Đào trưởng lão trầm xuống, đạp hắn lộn mèo trên đất, lạnh lùng nói: "Tên ngu xuẩn như ngươi, rốt cuộc là loại gây phiền phức nào vậy!"
Nước mắt Thiên Diệp rơi đầy mặt, khóc kể lể: "Ta... Ta nào biết... Hắn lại có thể gõ trống Thất Tinh Bắc Đẩu chứ?"
Hiện tại hắn hối hận đến xanh ruột, sớm biết như thế thì ban đầu đánh chết hắn thì hắn sẽ không đi mạo phạm loại người này.
Cãi nhau với Diệp Viễn không chỉ có Thiên Diệp hắn mà còn có hệ Vân Kiếm và hệ Dao Trì.
Nhưng mà chỉ có hắn làm chim đầu đàn, ba lần bốn lượt muốn giết Diệp Viễn.
Nhất là lần đầu tiên đánh lén, chỉ thiếu chút xíu nữa đã giết được Diệp Viễn.
Mà vì thế nên hoàn toàn chọc giận Diệp Viễn.
Dĩ nhiên Thiên Diệp không cho rằng Diệp Viễn có thể làm gì mình, chỉ là một Thần Quân tầng sáu mà thôi, coi như là thiên tài, muốn lớn mạnh thì không biết phải mất bao lâu.
Nhưng mà hắn nào nghĩ tới rằng Diệp chỉ dùng hai trăm năm liền có thực lực giết chết hắn.
Vào giờ phút nguy hiểm đó, sau khi Giang Hoành ra tay, Diệp Viễn vẫn cố chấp muốn gõ trống Thất Tinh Bắc Đẩu.
Kết quả hắn thành công...
Hắn lại thành công!
Lúc này Đào trưởng lão nào còn thái độ cưng chiều như vậy nữa, trên mặt đều là sự tức giận.
Ông ta chỉ vào mũi của Thiên Diệp, nổi giận mắng: "Đầu heo nhà ngươi! Ngươi đây là cho Hệ Phi Hoa trêu chọc một quái vật khổng lồ! Ngươi biết khi trống Thất Tinh Bắc Đẩu bị gõ thì có ý nghĩa như thế nào không? Có nghĩa là hắn là đệ nhất thiên tài từ ngàn đời xưa của Ảnh Nguyệt Tông! Có nghĩa rằng hắn sẽ áp đảo tất cả mọi người! Muốn giết ngươi, chẳng qua chỉ là một câu nói khi thuận miệng! Lúc này thì ai dám bao che cho ngươi? Hả? Ai dám bao che cho ngươi?"
Tâm trạng của Đào trưởng lão đã hoàn toàn khác với trước đó.
Chẳng qua trước đó lão ta thấy Diệp Viễn cứng đầu, làm ra chuyện cười, chờ coi kịch vui.
Mà bây giờ Diệp Viễn đã chứng minh thiên phú đáng sợ của mình, đây coi như là kẻ địch mạnh mà Hệ Phi Hoa không thể động vào.
Sau này ở trong tông môn, rất có thể Hệ Phi Hoa sẽ bị chèn ép vì như thế này.
Cục diện ba hệ đối đầu sẽ nhanh chóng bị phá vỡ.
Vốn hệ Dao Trì có Bách Lý Thanh Yên cũng đã gây nên áp lực như núi cho Hệ Phi Hoa.
Ngược lại bây giờ càng tốt hơn khi Hệ Phi Hoa liên tiếp gặp tai nạn.
Thiên Diệp gào lên rồi tê liệt té xuống đất, cả người giống như bị rút cạn vậy.
Đào trưởng lão thương hại nhìn hắn, bỗng nhiên giọng nói hòa hoãn lại, nhàn nhạt nói: "Yên tâm đi, cám dỗ khi gõ trống Thất Tinh Bắc Đẩu quá lớn, đó là ân huệ trên dưới toàn tông môn thiếu hắn. Dùng ân huệ lớn như vậy mà tới giết ngươi, chắc chắn tiểu tử kia sẽ không ngu xuẩn như vậy."
...
Sau khi bảy tiếng trống vang lên nhưng chưa có lập tức biến mất, mà là vang vọng trên bầu trời Ảnh Nguyệt tông, kéo dài không ngừng.
Dưới tiếng trống này hầu như đệ tử Ảnh Nguyệt tông đệ tử ở nơi này đều tiến vào trong trạng thái tu luyện.
Tiếng trống ẩn chứa đại đạo hỗ trợ công pháp của họ, có lợi ích cực kỳ lớn với họ.
Phải biết rằng không biết đã qua biết bao nhiêu vạn năm khi Ảnh Nguyệt tông lập tông thì đây là lần đầu tiên trống Thất Tinh Bắc Đẩu vang lên.
Sau khi qua thôn này, không còn quán nào nữa.
Lúc này ngay cả chín đại Truyền Công trưởng lão cũng từng người tiến vào trạng thái cảm ngộ.
Trống Thất Tinh Bắc Đẩu là linh bảo Thiên Tôn, bên trong ẩn chứa đại đạo, đối với họ mà nói thì nó có thể gọi là báu vật quý nhất.
Ngược lại vào lúc này thì Diệp Viễn có vẻ điêu đứng khôn cùng.
Cả người hắn đã bị mồ hôi làm ướt, gõ trống không phải là chuyện dễ dàng như thế.
Linh bảo Thiên Tôn, ngay cả khi cường giả Chân Thần gõ vẫn bất động, nếu như không phải do trên người Diệp Viễn phụ Tiểu Thông Thiên Sơn tuyệt không thể gõ vang.
Cho là dù vậy nhưng Diệp Viễn đã hao tốn tâm tư và linh lực cực lớn mới có thể gõ trống Thất Tinh Bắc Đẩu.
Ngược lại sau khi khôi phục thì Diệp Viễn thấy vô cùng buồn chán.
hắn dự đoán bây giờ toàn bộ người ở Ảnh Nguyệt tông đều trong lúc giác ngộ, căn bản không có người có phản ứng với hắn.
Về phần Thiên Diệp thì hắn không lo lắng.
Hắn biết, hiện tại dưới tình huống này, cho dù người Hệ Phi Hoa có ngu ngốc đi chăng nữa thì vẫn không dám đem thả Thiên Diệp chạy.
Vì vậy hắn dứt khoát tu luyện tại chỗ.
Tiếng trống này vừa vang lên, chính là vang suốt một tháng.
Trong một tháng này, trên dưới Ảnh Nguyệt tông vô cùng vui mừng.
Không có ít người sau khi nghe tiếng trống trực tiếp đột phá cảnh giới.
Rốt cuộc tiếng trống dần dần tiêu tan, các Truyền Công trưởng lão cũng từng người tỉnh lại từ trong nhập định.
Ánh mắt họ nhìn Diệp Viễn đã hoàn toàn khác trước.
Họ biết trên dưới toàn bộ Ảnh Nguyệt tông nợ Diệp Viễn một ân huệ lớn như trời.
Phần ân huệ này không phải là vì tổ tiên răng dạy.
Tiếng trống này có ý nghĩa rất lớn với Ảnh Nguyệt tông!
Bỗng nhiên ánh mắt Giang Hoành dừng lại, hoảng sợ hô to: "Tiều phu, ngươi lại giác ngộ sao?"
Mọi người nghe thấy lời lão ta nói liền nhìn qua tiều phu, cả đám hoảng sợ vô cùng.
Khí tức của tiều phu mạnh hơn rất nhiều so với một tháng trước.
Hiển nhiên hắn ta lấy được lợi ích trong tiếng trống ở nơi này, so với người thì rất khác biệt.
Phải biết khi họ đến cảnh giới hiện tại này, cho dù có tiến bộ, một chút xíu thì đều cực kỳ khó mà có được.
Tiều phu cười haha, nói: "Cơ duyên lớn như vậy, sao lão tử lại có thể tùy tiện bỏ qua chứ? So về thiên phú thì lão tử thua Diệp Viễn, nhưng so với mấy người các ngươi vẫn dư dả."
Những người khác nghe được lời nói phách lối này, sắc mặt của từng người đen thành đáy nồi.
Ngay lúc này một lão giả mặc áo đạo sĩ màu xanh chậm rãi đi ra từ trong hư không.
Thấy người này chín đại Truyền Công trưởng lão lập tức sửa sang lại quần áo để nghênh đón.
"Ra mắt tông chủ!" Chín người nói cùng lúc.
Người nam tử trung niên chậm rãi gật đầu nói: "Ừ, mấy người các ngươi đã vất vả rồi!"
Chín người vội vàng nói: "Không dám!"
Ánh mắt người nam tử trung niên vượt qua chín người, nhìn Diệp Viễn ở xa xa.
Diệp Viễn cung kính hành lễ nói: "Diệp Viễn ra mắt tông chủ!"
Diệp Viễn có thể cảm nhận được khí tức của người đàn ông trung niên này còn sâu không lường được so với chín đại Truyền Công trưởng lão.
Xem ra bên trong Ảnh Nguyệt tông thật sự rất thâm hậu!
Người nam tử trung niên khẽ mỉm cười nói: "Từ khi thành lập Ảnh Nguyệt tông cho tới nay, người muốn gõ trống Thất Tinh Bắc Đẩu không đếm xuể, nhưng mà chưa bao giờ có người thành công. Thật sự chưa từng nghĩ tới, nó lại bị một người trẻ tuổi có cảnh giới Thần Quân gõ. Diệp Viễn, mệnh lệnh của lão tổ tông chúng ta không dám chống lại, bây giờ ngươi có thể nói ra nguyện vọng của ngươi. Dĩ nhiên nếu như ngươi vẫn chưa nghĩ ra thì về sau có thể nói."
Diệp Viễn cười một tiếng nói: "Không cần, ta đã sớm suy nghĩ xong. Diệp Viễn không có yêu cầu khác, chỉ cần giết Thiên Diệp là được!"
Sắc mặt Thiên Diệp trắng bệch, xụi lơ trên đất, trong ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Đối với người khác thì tiếng trống có rất nhiều lợi ích.
Nhưng mà đối với hắn mà nói, như chuông báo tử cuối cùng cũng bị gõ.
"Đào... Đào trưởng lão, cứu... Mau cứu ta!"
Thiên Diệp kéo cánh tay Đào trưởng lão, trên mặt đầy sự tuyệt vọng.
Ngay vừa nãy, tất cả mọi người đều còn đang chờ xem Diệp Viễn mà cười nhạo, không có ai coi sự cố chấp của Diệp Viễn là sự thật.
Ai biết được vừa đảo mắt, tiếng trống Thất Tinh Bắc Đẩu liền vang vọng trên bầu trời Ảnh Nguyệt tông.
Lúc này Đào trưởng lão vẫn đang ở trong sự hoảng sợ như cũ, rất lâu mà chưa có lấy lại tinh thần.
Thiên Diệp lay động mãi, lão ta mới đột ngột phục hồi tinh thần lại.
"Ngươi nói gì?" Đào trưởng lão như mới tỉnh dậy từ trong mộng, hỏi.
Thiên Diệp trực tiếp quỳ rạp xuống trước mặt Đào trưởng lão, khóc kể lể: "Cứu... Mau cứu ta! Đào trưởng lão, ta không muốn chết!"
Khi tiếng trống thứ bảy vang lên, cả người hắn đã sụp đổ.
Bây giờ trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ, đó là phải sống tiếp.
Đột nhiên sắc mặt Đào trưởng lão trầm xuống, đạp hắn lộn mèo trên đất, lạnh lùng nói: "Tên ngu xuẩn như ngươi, rốt cuộc là loại gây phiền phức nào vậy!"
Nước mắt Thiên Diệp rơi đầy mặt, khóc kể lể: "Ta... Ta nào biết... Hắn lại có thể gõ trống Thất Tinh Bắc Đẩu chứ?"
Hiện tại hắn hối hận đến xanh ruột, sớm biết như thế thì ban đầu đánh chết hắn thì hắn sẽ không đi mạo phạm loại người này.
Cãi nhau với Diệp Viễn không chỉ có Thiên Diệp hắn mà còn có hệ Vân Kiếm và hệ Dao Trì.
Nhưng mà chỉ có hắn làm chim đầu đàn, ba lần bốn lượt muốn giết Diệp Viễn.
Nhất là lần đầu tiên đánh lén, chỉ thiếu chút xíu nữa đã giết được Diệp Viễn.
Mà vì thế nên hoàn toàn chọc giận Diệp Viễn.
Dĩ nhiên Thiên Diệp không cho rằng Diệp Viễn có thể làm gì mình, chỉ là một Thần Quân tầng sáu mà thôi, coi như là thiên tài, muốn lớn mạnh thì không biết phải mất bao lâu.
Nhưng mà hắn nào nghĩ tới rằng Diệp chỉ dùng hai trăm năm liền có thực lực giết chết hắn.
Vào giờ phút nguy hiểm đó, sau khi Giang Hoành ra tay, Diệp Viễn vẫn cố chấp muốn gõ trống Thất Tinh Bắc Đẩu.
Kết quả hắn thành công...
Hắn lại thành công!
Lúc này Đào trưởng lão nào còn thái độ cưng chiều như vậy nữa, trên mặt đều là sự tức giận.
Ông ta chỉ vào mũi của Thiên Diệp, nổi giận mắng: "Đầu heo nhà ngươi! Ngươi đây là cho Hệ Phi Hoa trêu chọc một quái vật khổng lồ! Ngươi biết khi trống Thất Tinh Bắc Đẩu bị gõ thì có ý nghĩa như thế nào không? Có nghĩa là hắn là đệ nhất thiên tài từ ngàn đời xưa của Ảnh Nguyệt Tông! Có nghĩa rằng hắn sẽ áp đảo tất cả mọi người! Muốn giết ngươi, chẳng qua chỉ là một câu nói khi thuận miệng! Lúc này thì ai dám bao che cho ngươi? Hả? Ai dám bao che cho ngươi?"
Tâm trạng của Đào trưởng lão đã hoàn toàn khác với trước đó.
Chẳng qua trước đó lão ta thấy Diệp Viễn cứng đầu, làm ra chuyện cười, chờ coi kịch vui.
Mà bây giờ Diệp Viễn đã chứng minh thiên phú đáng sợ của mình, đây coi như là kẻ địch mạnh mà Hệ Phi Hoa không thể động vào.
Sau này ở trong tông môn, rất có thể Hệ Phi Hoa sẽ bị chèn ép vì như thế này.
Cục diện ba hệ đối đầu sẽ nhanh chóng bị phá vỡ.
Vốn hệ Dao Trì có Bách Lý Thanh Yên cũng đã gây nên áp lực như núi cho Hệ Phi Hoa.
Ngược lại bây giờ càng tốt hơn khi Hệ Phi Hoa liên tiếp gặp tai nạn.
Thiên Diệp gào lên rồi tê liệt té xuống đất, cả người giống như bị rút cạn vậy.
Đào trưởng lão thương hại nhìn hắn, bỗng nhiên giọng nói hòa hoãn lại, nhàn nhạt nói: "Yên tâm đi, cám dỗ khi gõ trống Thất Tinh Bắc Đẩu quá lớn, đó là ân huệ trên dưới toàn tông môn thiếu hắn. Dùng ân huệ lớn như vậy mà tới giết ngươi, chắc chắn tiểu tử kia sẽ không ngu xuẩn như vậy."
...
Sau khi bảy tiếng trống vang lên nhưng chưa có lập tức biến mất, mà là vang vọng trên bầu trời Ảnh Nguyệt tông, kéo dài không ngừng.
Dưới tiếng trống này hầu như đệ tử Ảnh Nguyệt tông đệ tử ở nơi này đều tiến vào trong trạng thái tu luyện.
Tiếng trống ẩn chứa đại đạo hỗ trợ công pháp của họ, có lợi ích cực kỳ lớn với họ.
Phải biết rằng không biết đã qua biết bao nhiêu vạn năm khi Ảnh Nguyệt tông lập tông thì đây là lần đầu tiên trống Thất Tinh Bắc Đẩu vang lên.
Sau khi qua thôn này, không còn quán nào nữa.
Lúc này ngay cả chín đại Truyền Công trưởng lão cũng từng người tiến vào trạng thái cảm ngộ.
Trống Thất Tinh Bắc Đẩu là linh bảo Thiên Tôn, bên trong ẩn chứa đại đạo, đối với họ mà nói thì nó có thể gọi là báu vật quý nhất.
Ngược lại vào lúc này thì Diệp Viễn có vẻ điêu đứng khôn cùng.
Cả người hắn đã bị mồ hôi làm ướt, gõ trống không phải là chuyện dễ dàng như thế.
Linh bảo Thiên Tôn, ngay cả khi cường giả Chân Thần gõ vẫn bất động, nếu như không phải do trên người Diệp Viễn phụ Tiểu Thông Thiên Sơn tuyệt không thể gõ vang.
Cho là dù vậy nhưng Diệp Viễn đã hao tốn tâm tư và linh lực cực lớn mới có thể gõ trống Thất Tinh Bắc Đẩu.
Ngược lại sau khi khôi phục thì Diệp Viễn thấy vô cùng buồn chán.
hắn dự đoán bây giờ toàn bộ người ở Ảnh Nguyệt tông đều trong lúc giác ngộ, căn bản không có người có phản ứng với hắn.
Về phần Thiên Diệp thì hắn không lo lắng.
Hắn biết, hiện tại dưới tình huống này, cho dù người Hệ Phi Hoa có ngu ngốc đi chăng nữa thì vẫn không dám đem thả Thiên Diệp chạy.
Vì vậy hắn dứt khoát tu luyện tại chỗ.
Tiếng trống này vừa vang lên, chính là vang suốt một tháng.
Trong một tháng này, trên dưới Ảnh Nguyệt tông vô cùng vui mừng.
Không có ít người sau khi nghe tiếng trống trực tiếp đột phá cảnh giới.
Rốt cuộc tiếng trống dần dần tiêu tan, các Truyền Công trưởng lão cũng từng người tỉnh lại từ trong nhập định.
Ánh mắt họ nhìn Diệp Viễn đã hoàn toàn khác trước.
Họ biết trên dưới toàn bộ Ảnh Nguyệt tông nợ Diệp Viễn một ân huệ lớn như trời.
Phần ân huệ này không phải là vì tổ tiên răng dạy.
Tiếng trống này có ý nghĩa rất lớn với Ảnh Nguyệt tông!
Bỗng nhiên ánh mắt Giang Hoành dừng lại, hoảng sợ hô to: "Tiều phu, ngươi lại giác ngộ sao?"
Mọi người nghe thấy lời lão ta nói liền nhìn qua tiều phu, cả đám hoảng sợ vô cùng.
Khí tức của tiều phu mạnh hơn rất nhiều so với một tháng trước.
Hiển nhiên hắn ta lấy được lợi ích trong tiếng trống ở nơi này, so với người thì rất khác biệt.
Phải biết khi họ đến cảnh giới hiện tại này, cho dù có tiến bộ, một chút xíu thì đều cực kỳ khó mà có được.
Tiều phu cười haha, nói: "Cơ duyên lớn như vậy, sao lão tử lại có thể tùy tiện bỏ qua chứ? So về thiên phú thì lão tử thua Diệp Viễn, nhưng so với mấy người các ngươi vẫn dư dả."
Những người khác nghe được lời nói phách lối này, sắc mặt của từng người đen thành đáy nồi.
Ngay lúc này một lão giả mặc áo đạo sĩ màu xanh chậm rãi đi ra từ trong hư không.
Thấy người này chín đại Truyền Công trưởng lão lập tức sửa sang lại quần áo để nghênh đón.
"Ra mắt tông chủ!" Chín người nói cùng lúc.