"Không hay rồi, vũ khí của Diệp Viễn chịu rất nhiều thiệt hại!"
"Thiên Thần Huyền Bảo đấu với Thần Quân Huyền bảo, còn có hai người võ kỹ có thực lượng mạnh mẽ. Chính vì vậy, nên vũ khí của Diệp Viễn mới không chịu được!"
Nhìn Quân Dật kiếm nứt vỡ, làm cho mọi người lo lắng thay cho Diệp Viễn.
Nhất là Bách Lý Thanh Yên, gương mặt nàng đã trắng bệch đi.
"Ha ha ha, ta xem ngươi còn không chết nữa à!"
Thiên Diệp nhìn một màn trước mắt, trên mặt hắn nở ra nụ cười điên dại. Cây thương trong tay hắn ta cũng tăng lên vài phần lực đạo.
Trong lúc này, cây thương kia phiêu dật bay thẳng đến chỗ Diệp Viễn.
Khi mũi thương điên cuồng bay thẳng đến trước người của Diệp Viễn.
Diệp Viễn đã chịu áp lực vô cùng lớn, sắc mặt hắn xấu đi rất nhiều, nhưng hắn vẫn hừ lạnh, nói: "Ngươi vui mừng quá sớm rồi đấy!"
Khi đang nói chuyện, thì một cỗ kiếm ý mờ nhạt chậm rãi tràn ra trên người của Diệp Viễn.
Chỉ trong nháy mắt, những mảnh vỡ của Quân Dật kiếm đã bị đánh nứt dường như có năng lực sống dậy.
Ở giữa không trung, những mảnh vỡ kia như ngôi sao lan ra đầy trời, trông vô cùng lấp lánh.
"Kiếm Ý Như Ti!"
Giang Hoành và Tiều Phu trăm miệng một lời đồng loạt thốt lên, họ tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc.
Chính diễn biến trước mắt khiến cho người bên ngoài như bọn hắn không thể đoán được.
"Giết!"
Diệp Viễn quát với giọng đanh thép, sau đó vô số ngôi sao hóa thành ánh sáng bay thẳng tới giết Thiến Diệp.
Thiên Diệp biến sắc, thế của hắn chỉ dùng lực nên hắn không có cách nào ngăn những mảnh vỡ kia và bị trúng sát chiêu liên tục.
Trong lúc này, Thiên Diệp cảm giác được như hàng trăm hàng triệu thanh kiếm từ bốn phương tám hướng bay tới giết hắn.
Mặc dù, cây thương trong tay của hắn rất mạnh nhưng hắn đã đánh ra nên không còn cách nào thu lại nữa!
Thiên Diệp nghiến răng, quát qua kẽ răng: "Ngươi muốn giết ta, thì ngươi cũng phải chết! Á..."
Mọi chuyện đột nhiên thay đổi khiến cho mọi người không lường trước được, đương nhiên trong đó có cả Thiên Diệp.
Hắn biết không có cách nào ngăn được Thiên Diệp, nên có ý muốn đồng quy vu tận với Diệp Viễn.
Rầm!
Vèo vèo vụt...
Cây thương Thiên Diệp rung lên, rồi vỡ ra vô số mảnh. Nhưng có rất nhiều mảnh vỡ bảy thẳng đến đâm vào cơ thể của hắn, biến cơ thể của hắn đâm thành cái rổ.
Nhưng Diệp Viễn cũng không tốt hơn một chút nào, lực vỡ ra của cây thương quá mạnh. Nên Diệp Viễn vẫn không thể tránh hết được mảnh vỡ kia bắn trúng mình.
Trên người Diệp Viễn sáng lên ánh sáng vàng lập lòe và hoa văn màu xanh lơ lửng bao phủ xung quanh. Mỗi khi bị mảnh vỡ bắn tới, thì chúng lại chắn cho hắn, đẩy ngược những mảnh kia ra ngoài.
Trận chiến khốc liệt trôi qua, hai người đều ngã xuống đất không đứng dậy nổi, không biết còn sống hay đã chết.
"Kiếm Ý Như Ti, tiểu tử này thế mà đã đạt đến cảnh giới đó rồi!" Giang Hoành nhìn Diệp Viễn ngã trên mặt đất, trong mắt hắn ta bây giờ tràn sự khiếp sợ.
Kiếm Ý Như Ti thực sự không phải cảnh giới gì đặc biệt, mà chỉ là vận dụng Kiếm Ý bị vỡ tấn công kẻ địch mà thôi.
Sau khi kiếm đạo pháp tắc có thể đạt đến cấp xuất thần nhập hóa thì khi vũ khí vỡ cũng không phải là đường chết.
Khi võ giả dùng Kiếm Ý bị vỡ thì sẽ đạt được cảnh giới Kiếm Ý Như Ti.
Truyền thuyết nói nếu tu luyện đến mức cao nhất của kiếm đạo pháp tắc thì ngay cả cỏ cây họ cũng có thể làm kiếm được. Vì vậy họ không cần sử dụng Huyền Bảo làm gì.
Tất cả chỉ cần một cái phất tay thì nơi nào cũng có kiếm ý.
Mà Diệp Viễn đã đạt tới cảnh giới Kiếm Ý Như Ti, thì hắn đã mở ra một bước tiến vững chắc vào đại đạo kiếm pháp rồi.
Tiều Phu cũng hoảng sợ không thua gì Giang Hoành.
Hắn ta không ngờ đã hai trăm năm không thấy, Diệp Viễn đã có thực lực mạnh mẽ đến mức này rồi.
Với tài năng trời ban này, đúng là một người hiếm gặp mà!
Trên lôi đài, cả người Thiên Diệp run lẩy bẩy.
Trên người hắn đã thủng rất nhiều lỗ, nhưng Thiên Thần cảnh khá mạnh nên hắn sẽ không dễ dàng chết như thế.
Mà lúc này, ngón tay của Diệp Viễn cũng giật giật, rồi chậm rãi bò dậy, hắn chậm rãi đi tới Thiên Diệp.
Sắc mặt Giang Hoành thay đổi, Diệp Viễn đang muốn giết người à!
Thân hình Giang Hoành khẽ động, rồi rơi xuống ngăn trước mặt Diệp Viễn. Giọng trầm thấp nói: "Được rồi, hôm nay đã lấy hết danh tiếng rồi, dừng lại đi! Tội danh ngươi giết Chung Hàn Lâm, ta sẽ thay ngươi cầu tình tông môn. Ta tin với tài năng của ngươi thì tông môn cũng sẽ không bắt ngươi đâu."
Thiên Diệp đã là thiên tài đạt đỉnh cao nhất của Thiên Nhuế Phong, thậm chí tương lai hắn có thể đột phá được Chân Thần Cảnh. Nên hắn ta không thể để Thiên Diệp bị giết được.
Hôm nay đã chết một Chung Hàn Lâm rồi, nếu Thiên Diệp chết nữa thì người tài trẻ tuổi trong Thiên Nhuế Phong cũng sẽ không còn.
Tuy tài năng của Diệp Viễn khiến Giang Hoành vô cùng thèm muốn, nhưng Giang Hoành cũng biết muốn để Diệp Viễn quy phục dưới Thiên Nhuế Phong thì không thể được.
Nhưng nếu Diệp Viễn thực sự nguyện ý muốn đến thì đừng nói là Thiên Diệp, hoặc mười cái Thiên Diệp. Hắn ta cũng sẽ không chớp mắt.
Diệp Viễn đã bị thương khắp người, thậm chí giơ lên cánh tay cũng rất khó khăn.
Nhưng hắn vẫn kiên cường đứng thẳng, lạnh lùng nói: "Ta đã nói rồi, hôm nay tên đó phải chết!"
Giang Hoành nhướng mày, hừ lạnh khinh bỉ nói: "Tiểu tử nhà ngươi đừng vô lễ! Tính kiên nhẫn của bổn tọa cũng có hạn đấy!"
Nhưng Diệp Viễn càng không có chút yếu thế nào mà nhìn thẳng vào mắt của Giang Hoành, cười khinh trả lời: "Giang trưởng lão là truyền công trưởng lão. Vậy ông nói xem việc giết hại đồng môn trong cuộc khảo hạch thì phạt thế nào? Còn nữa, tên đó dùng thủ đoạn hèn hạ để lừa ta đến đỉnh Hỏa Vân nhận cái chết thì phải phạt ra sao?"
Sắc mặt của Giang Hoành đanh lại, hắn nhíu mày nói: "Nhưng bây giờ ngươi vẫn an toàn đứng ở đây đấy thôi! Hơn nữa, ngươi cũng đã giết chết Chung Hàn Lâm rồi, chuyện này... Xem như dừng tại đây đi!"
Diệp Viễn lắc đầu: "Chung Hàn Lâm chỉ là hàng tôm tép thôi! Nếu không phải do Thiên Diệp ngăn cản thì ta ở Ảnh Nguyệt Sơn Mạch đã giết chết hắn ta rồi. Kẻ cầm đầu của chuyện này là Thiên Diệp!"
"Đủ rồi! Hôm nay bổn tọa ở đây, chỉ bằng ngươi mà muốn giết người sao?" Giang Hoành cảm thấy Diệp Viễn có chút ngang ngược, nên tức giận quát.
Diệp Viễn cười yếu ớt, nói: "Nếu như không phải do thực lực của ta mạnh hơn, thì đã bị Thiên Diệp chơi đùa đến chết? Mạng của hắn là so với mạng người khác quý giá hơn à?"
Giang Hoành bình tĩnh nói: "Nếu không thì thế nào? Ở đây là thế giới cường giả đứng đầu, người không có thực lực chỉ có thể bị loại bỏ! Ngươi dừng tay lại đi, hôm nay ngươi không thể giết hắn ta đâu!"
Tiều Phu liếc Diệp Viễn rồi thở dài: "Thôi được rồi, Diệp Viễn à. Thiên Diệp là người quan trọng nhất của Thiên Nhuế Phong nên Giang Hoành sẽ không để ngươi giết hắn ta đâu."
Đương nhiên Tiều Phu cũng nhìn ra Giang Hoành quyết tâm bảo vệ Thiên Diệp.
Mặc dù hắn ta ra tay, cũng không làm gì được.
Huống hồ chuyện này, xem như đã làm náo loạn trong tông môn rồi. Tất cả đều do Diệp Viễn không đúng.
Diệp Viễn đã giết Chung Hàn Lâm rồi, giờ mà giết luôn Thiên Diệp thì hơi quá đáng.
Diệp Viễn nhìn Giang Hoành rồi bật cười.
Giang Hoành nhìn thấy nụ cười của Diệp Viễn trong lòng có dự cảm bất an.
"Ha ha, Diệp Viễn ta đây nói làm sẽ làm! Ta muốn hắn chết, thì hắn nhất định phải chết!" Diệp Viễn nói trong sát khí bừng bừng.
Giang Hoành nhíu mày lại, hắn ta cảm thấy không thể nói lý với Diệp Viễn được nữa.
Hắn ta phất tay áo, cơ thể Thiên Diệp bay về phía Đào Trưởng lão, rồi hắn ta lại bình tĩnh nói: "Đưa hắn ta đi chữa thương!"
Mọi người nhìn Diệp Viễn như thế lại hiện ra vẻ không đành lòng.
Diệp Viễn đã bỏ nhiều công sức như thế, lại không thể giết được Thiên Diệp.
Nhưng cũng không có cách nào khác, đã có cường giả Chân Thần ra tay thì Diệp Viễn có tức giận cũng phải nhịn lại, chứ không còn cách nào thay đổi được kết quả cả.
Giang Hoành nhìn Diệp Viễn hừ lạnh: "Ngươi nên bỏ ý định giết Thiên Diệp đi! Nhìn thái độ vô lễ của ngươi, nếu không phải Tiều Phu ở đây thì ngươi có tư chất cao đến mức nào, bổn tọa cũng sẽ giết ngươi!"
Bỗng nhiên ánh mắt của Diệp Viễn sắc bén, hắn lạnh giọng nói: "Ta nghe nói chỉ cần có người gõ trống Bắc Đẩu Thất Tinh thì sẽ yêu cầu tông môn làm một việc. Giang trưởng lão, không biết... có thể yêu cầu tông môn giết hắn ta không?"
"Không hay rồi, vũ khí của Diệp Viễn chịu rất nhiều thiệt hại!"
"Thiên Thần Huyền Bảo đấu với Thần Quân Huyền bảo, còn có hai người võ kỹ có thực lượng mạnh mẽ. Chính vì vậy, nên vũ khí của Diệp Viễn mới không chịu được!"
Nhìn Quân Dật kiếm nứt vỡ, làm cho mọi người lo lắng thay cho Diệp Viễn.
Nhất là Bách Lý Thanh Yên, gương mặt nàng đã trắng bệch đi.
"Ha ha ha, ta xem ngươi còn không chết nữa à!"
Thiên Diệp nhìn một màn trước mắt, trên mặt hắn nở ra nụ cười điên dại. Cây thương trong tay hắn ta cũng tăng lên vài phần lực đạo.
Trong lúc này, cây thương kia phiêu dật bay thẳng đến chỗ Diệp Viễn.
Khi mũi thương điên cuồng bay thẳng đến trước người của Diệp Viễn.
Diệp Viễn đã chịu áp lực vô cùng lớn, sắc mặt hắn xấu đi rất nhiều, nhưng hắn vẫn hừ lạnh, nói: "Ngươi vui mừng quá sớm rồi đấy!"
Khi đang nói chuyện, thì một cỗ kiếm ý mờ nhạt chậm rãi tràn ra trên người của Diệp Viễn.
Chỉ trong nháy mắt, những mảnh vỡ của Quân Dật kiếm đã bị đánh nứt dường như có năng lực sống dậy.
Ở giữa không trung, những mảnh vỡ kia như ngôi sao lan ra đầy trời, trông vô cùng lấp lánh.
"Kiếm Ý Như Ti!"
Giang Hoành và Tiều Phu trăm miệng một lời đồng loạt thốt lên, họ tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc.
Chính diễn biến trước mắt khiến cho người bên ngoài như bọn hắn không thể đoán được.
"Giết!"
Diệp Viễn quát với giọng đanh thép, sau đó vô số ngôi sao hóa thành ánh sáng bay thẳng tới giết Thiến Diệp.
Thiên Diệp biến sắc, thế của hắn chỉ dùng lực nên hắn không có cách nào ngăn những mảnh vỡ kia và bị trúng sát chiêu liên tục.
Trong lúc này, Thiên Diệp cảm giác được như hàng trăm hàng triệu thanh kiếm từ bốn phương tám hướng bay tới giết hắn.
Mặc dù, cây thương trong tay của hắn rất mạnh nhưng hắn đã đánh ra nên không còn cách nào thu lại nữa!
Thiên Diệp nghiến răng, quát qua kẽ răng: "Ngươi muốn giết ta, thì ngươi cũng phải chết! Á..."
Mọi chuyện đột nhiên thay đổi khiến cho mọi người không lường trước được, đương nhiên trong đó có cả Thiên Diệp.
Hắn biết không có cách nào ngăn được Thiên Diệp, nên có ý muốn đồng quy vu tận với Diệp Viễn.
Rầm!
Vèo vèo vụt...
Cây thương Thiên Diệp rung lên, rồi vỡ ra vô số mảnh. Nhưng có rất nhiều mảnh vỡ bảy thẳng đến đâm vào cơ thể của hắn, biến cơ thể của hắn đâm thành cái rổ.
Nhưng Diệp Viễn cũng không tốt hơn một chút nào, lực vỡ ra của cây thương quá mạnh. Nên Diệp Viễn vẫn không thể tránh hết được mảnh vỡ kia bắn trúng mình.
Trên người Diệp Viễn sáng lên ánh sáng vàng lập lòe và hoa văn màu xanh lơ lửng bao phủ xung quanh. Mỗi khi bị mảnh vỡ bắn tới, thì chúng lại chắn cho hắn, đẩy ngược những mảnh kia ra ngoài.
Trận chiến khốc liệt trôi qua, hai người đều ngã xuống đất không đứng dậy nổi, không biết còn sống hay đã chết.
"Kiếm Ý Như Ti, tiểu tử này thế mà đã đạt đến cảnh giới đó rồi!" Giang Hoành nhìn Diệp Viễn ngã trên mặt đất, trong mắt hắn ta bây giờ tràn sự khiếp sợ.
Kiếm Ý Như Ti thực sự không phải cảnh giới gì đặc biệt, mà chỉ là vận dụng Kiếm Ý bị vỡ tấn công kẻ địch mà thôi.
Sau khi kiếm đạo pháp tắc có thể đạt đến cấp xuất thần nhập hóa thì khi vũ khí vỡ cũng không phải là đường chết.
Khi võ giả dùng Kiếm Ý bị vỡ thì sẽ đạt được cảnh giới Kiếm Ý Như Ti.
Truyền thuyết nói nếu tu luyện đến mức cao nhất của kiếm đạo pháp tắc thì ngay cả cỏ cây họ cũng có thể làm kiếm được. Vì vậy họ không cần sử dụng Huyền Bảo làm gì.
Tất cả chỉ cần một cái phất tay thì nơi nào cũng có kiếm ý.
Mà Diệp Viễn đã đạt tới cảnh giới Kiếm Ý Như Ti, thì hắn đã mở ra một bước tiến vững chắc vào đại đạo kiếm pháp rồi.
Tiều Phu cũng hoảng sợ không thua gì Giang Hoành.
Hắn ta không ngờ đã hai trăm năm không thấy, Diệp Viễn đã có thực lực mạnh mẽ đến mức này rồi.
Với tài năng trời ban này, đúng là một người hiếm gặp mà!
Trên lôi đài, cả người Thiên Diệp run lẩy bẩy.
Trên người hắn đã thủng rất nhiều lỗ, nhưng Thiên Thần cảnh khá mạnh nên hắn sẽ không dễ dàng chết như thế.
Mà lúc này, ngón tay của Diệp Viễn cũng giật giật, rồi chậm rãi bò dậy, hắn chậm rãi đi tới Thiên Diệp.
Sắc mặt Giang Hoành thay đổi, Diệp Viễn đang muốn giết người à!
Thân hình Giang Hoành khẽ động, rồi rơi xuống ngăn trước mặt Diệp Viễn. Giọng trầm thấp nói: "Được rồi, hôm nay đã lấy hết danh tiếng rồi, dừng lại đi! Tội danh ngươi giết Chung Hàn Lâm, ta sẽ thay ngươi cầu tình tông môn. Ta tin với tài năng của ngươi thì tông môn cũng sẽ không bắt ngươi đâu."
Thiên Diệp đã là thiên tài đạt đỉnh cao nhất của Thiên Nhuế Phong, thậm chí tương lai hắn có thể đột phá được Chân Thần Cảnh. Nên hắn ta không thể để Thiên Diệp bị giết được.
Hôm nay đã chết một Chung Hàn Lâm rồi, nếu Thiên Diệp chết nữa thì người tài trẻ tuổi trong Thiên Nhuế Phong cũng sẽ không còn.
Tuy tài năng của Diệp Viễn khiến Giang Hoành vô cùng thèm muốn, nhưng Giang Hoành cũng biết muốn để Diệp Viễn quy phục dưới Thiên Nhuế Phong thì không thể được.
Nhưng nếu Diệp Viễn thực sự nguyện ý muốn đến thì đừng nói là Thiên Diệp, hoặc mười cái Thiên Diệp. Hắn ta cũng sẽ không chớp mắt.
Diệp Viễn đã bị thương khắp người, thậm chí giơ lên cánh tay cũng rất khó khăn.
Nhưng hắn vẫn kiên cường đứng thẳng, lạnh lùng nói: "Ta đã nói rồi, hôm nay tên đó phải chết!"
Giang Hoành nhướng mày, hừ lạnh khinh bỉ nói: "Tiểu tử nhà ngươi đừng vô lễ! Tính kiên nhẫn của bổn tọa cũng có hạn đấy!"
Nhưng Diệp Viễn càng không có chút yếu thế nào mà nhìn thẳng vào mắt của Giang Hoành, cười khinh trả lời: "Giang trưởng lão là truyền công trưởng lão. Vậy ông nói xem việc giết hại đồng môn trong cuộc khảo hạch thì phạt thế nào? Còn nữa, tên đó dùng thủ đoạn hèn hạ để lừa ta đến đỉnh Hỏa Vân nhận cái chết thì phải phạt ra sao?"
Sắc mặt của Giang Hoành đanh lại, hắn nhíu mày nói: "Nhưng bây giờ ngươi vẫn an toàn đứng ở đây đấy thôi! Hơn nữa, ngươi cũng đã giết chết Chung Hàn Lâm rồi, chuyện này... Xem như dừng tại đây đi!"
Diệp Viễn lắc đầu: "Chung Hàn Lâm chỉ là hàng tôm tép thôi! Nếu không phải do Thiên Diệp ngăn cản thì ta ở Ảnh Nguyệt Sơn Mạch đã giết chết hắn ta rồi. Kẻ cầm đầu của chuyện này là Thiên Diệp!"
"Đủ rồi! Hôm nay bổn tọa ở đây, chỉ bằng ngươi mà muốn giết người sao?" Giang Hoành cảm thấy Diệp Viễn có chút ngang ngược, nên tức giận quát.
Diệp Viễn cười yếu ớt, nói: "Nếu như không phải do thực lực của ta mạnh hơn, thì đã bị Thiên Diệp chơi đùa đến chết? Mạng của hắn là so với mạng người khác quý giá hơn à?"
Giang Hoành bình tĩnh nói: "Nếu không thì thế nào? Ở đây là thế giới cường giả đứng đầu, người không có thực lực chỉ có thể bị loại bỏ! Ngươi dừng tay lại đi, hôm nay ngươi không thể giết hắn ta đâu!"
Tiều Phu liếc Diệp Viễn rồi thở dài: "Thôi được rồi, Diệp Viễn à. Thiên Diệp là người quan trọng nhất của Thiên Nhuế Phong nên Giang Hoành sẽ không để ngươi giết hắn ta đâu."
Đương nhiên Tiều Phu cũng nhìn ra Giang Hoành quyết tâm bảo vệ Thiên Diệp.
Mặc dù hắn ta ra tay, cũng không làm gì được.
Huống hồ chuyện này, xem như đã làm náo loạn trong tông môn rồi. Tất cả đều do Diệp Viễn không đúng.
Diệp Viễn đã giết Chung Hàn Lâm rồi, giờ mà giết luôn Thiên Diệp thì hơi quá đáng.
Diệp Viễn nhìn Giang Hoành rồi bật cười.
Giang Hoành nhìn thấy nụ cười của Diệp Viễn trong lòng có dự cảm bất an.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!