Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (FULL)

“Các ngươi đều là một đám lợn sao? Việc nhỏ như vậy cũng xử lý không xong nữa! Lần này lại để cho cái đồ chó Đoạn Khinh Hồng kia chiếm lợi nữa rồi!”

Trong một căn phòng nhỏ ở đỉnh Thiên Nhuế, Chung Hàn Lâm đang gào thét với các đệ tử của Hệ Phi Hoa.

Rõ ràng là hắn ta rất bất mãn.

Trải qua hơn hai trăm năm tu luyện, Chung Hàn Lâm thiên phú hơn người đã đột phá đến nửa bước thiên thần rồi.

Chỉ còn cách một bước nữa là có thể đến được cảnh giới thiên thần.

Và hắn ta cũng đã danh chính ngôn thuận trở thành người ngoại môn đầu tiên của Hệ Phi Hoa.

Đoạn Khinh Hồng đã song hành với hắn ta và cũng trở thành người người ngoại môn đầu tiên của hệ Vân Kiếm

Hai người này cũng đã luôn bí mật cạnh tranh với nhau.

Chung Hàn Lâm đang mắng chửi các đệ tử thậm tệ thì đột nhiên có người đến báo rằng có người ở bên ngoài đang tìm hắn ta.

Hắn ta lạnh lùng “hừm” một tiếng, tức giận nói: “Các ngươi chờ đó cho ta, ta sẽ cho các ngươi đẹp mặt!”

Vừa ra khỏi cửa, Chung Hàn Lâm đã nhìn thấy Đỗ Tử Xuyên bị trầy da rách thịt.

Sắc mặt hắn ta sa sầm lại, rồi nói: “Đỗ Tử Xuyên, là ai đánh ngươi thành ra thế này?”

Mặc dù tên Đỗ Tử Xuyên này tố chất không cao gì mấy, nhưng rất được lòng người, làm việc cũng rất đàng hoàng, vì vậy Chung Hàn Lâm rất thích hắn.

Đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ đấy, Ảnh Nguyệt tông này vậy mà lại có người dám động đến người của Chung Hàn Lâm hắn ta ư.

“Là ta.”

Sau lưng Đỗ Tử Xuyên xuất hiện một bóng người.

Chung Hàn Lâm sắp phát điên lên rồi, đột nhiên nhảy dựng lên giống như vừa nhìn thấy ma vậy, lắp ba lắp bắp nói: “Ngươi, ngươi, ngươi... tại sao ngươi còn chưa chết?”

“Ngươi còn chưa chết thì làm sao ta dám chết được?”

Chát!

Chưa kịp dứt lời, Diệp Viễn đã vung tay tát nhanh như chớp.

Thanh thuý và lanh lảnh!

Chung Hàn Lâm trong tình huống không chuẩn bị trước đã trực tiếp bị Diệp Viễn tát đến mức răng rơi khắp mặt đất.

Tất nhiên, cho dù hắn ta có chuẩn bị sẵn sàng thì cũng không thể tránh được đòn tấn công này của Diệp Viễn.

Cảnh tượng này lập tức thu hút rất đông đệ tử đến xem xung quanh.

“Người này là ai thế, vậy mà lại dám đánh Chung Hàn Lâm, hắn ta không muốn sống nữa sao?”

“Chưa từng gặp qua! Đệ tử ngoại môn từ khi nào mà xuất hiện một người mạnh mẽ đến như vậy thế?”

“Vừa rồi là do đánh úp bất ngờ đúng không? Với thực lực của Chung Hàn Lâm thì một Thần Quân tầng chín như hắn ta không thể nào là đối thủ được.”

...

Chung Hàn Lâm bò dậy, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng một hồi, không thể tìm thấy đông tây nam bắc được nữa.

Sau khi chấn động một hồi lâu, hắn ta mới mơ mơ hồ hồ nhìn thấy bóng dáng của Diệp Viễn, rồi gầm lên: “Ngươi... ngươi vậy mà lại dám đánh ta? Ta cam đoan nói cho ngươi biết rằng... ngươi sẽ chết rất thảm!”

Diệp Viễn lắc lắc đầu, thở dài nói: “Lời này, cho dù có là ngươi, Thiên Diệp, hay là Khương Tuyết Diễm đều đã nói rất nhiều lần rồi. Nhưng mà bây giờ ta vẫn sống rất tốt đây.”

Khuôn mặt Chung Hàn Lâm chợt biến sắc, đồng tử trong mắt sôi lên ùng ục.

Hắn ta biết mình nhất định không phải đối thủ của Diệp Viễn, vì vậy căn bản là không hề có ý nghĩ phản kháng lại chút nào.

Năm đó khi Diệp Viễn là Thần Quân tầng sáu và hắn ta là Thần Quân tầng chín thì đã không phải là đối thủ rồi.

Diệp Viễn hiện tại đã bay vọt lên như cơn lốc, trực tiếp đột phá tới Thần Quân tầng chín, hắn ta mới được nửa bước thiên thần căn bản là không đủ!

Trong lòng Chung Hàn Lâm biết rất rõ điều này.

Việc mà hắn ta phải làm bây giờ là thông báo cho Thiên Diệp!

Lúc này, tất cả các đệ tử của Hệ Phi Hoa ở bên trong cũng đi ra ngoài, hắn ta lén ra hiệu cho một tên thân tín của mình ở trong đó.

Tên đệ tử đó hiểu ý liền quay người bỏ đi.

Cảnh tượng này làm sao có thể thoát khỏi ánh mắt của Diệp Viễn cho được?

Tuy nhiên, Diệp Viễn không hề ngăn cản mà để mặc cho hắn đi.

Hôm nay, Diệp Viễn đã hạ quyết tâm là phải làm lớn chuyện này lên rồi!

“Đi, khấu đầu nhận lỗi với huynh đệ của ta đi!” Diệp Viễn nhàn nhạt nói.

Chung Hàn Lâm sửng sốt, nhìn về hướng Diệp Viễn đang chỉ, vẻ mặt không khỏi thay đổi.

“Hàn Dũng? Ngươi muốn ta khấu đầu nhận lỗi với cái đồ phế vật này sao? Đừng có mà mơ! Có bản lĩnh thì ngươi cứ giết ta đi!”

Chung Hàn Lâm ngửa cổ lên, lộ ra dáng vẻ của một con lợn chết không sợ nước sôi bỏng.

Chỉ là lời nói của hắn ta khiến mọi người phải bất ngờ.

Xung quanh là các đệ tử ngoại môn, đương nhiên bọn họ biết được sự mạnh mẽ của Chung Hàn Lâm, cũng biết rằng hắn ta thường làm mưa làm gió quen rồi.

Hôm nay lại bị người ta tát cho một bạt tai, vậy mà lại không hề dám phản kháng một chút nào!

Mọi người đều nhìn Diệp Viễn với ánh mắt kinh ngạc vô cùng, cái tên lạ mặt chưa thấy bao giờ này rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy.

Chát!

Thêm một cái tát nữa!

Lần trước là bên mặt trái, lần này là bên mặt phải!

Hai cái tát, đánh rơi hết một nửa hàm răng của Chung Hàn Lâm.

Trên khuôn mặt hắn ta in rõ mười vết ngón tay.

“Không đi thì đánh cho tới khi nào ngươi đi mới thôi!” Diệp Viễn nhàn nhạt nói.

Chung Hàn Lâm nghiến răng nói: “Ta không đi! Có gì ghê gớm đâu chứ, ngươi thật sự cho rằng lão tử sợ ngươi sao?”

Diệp Viễn nhìn Chung Hàn Lâm cười, cười đến mức khiến cho hắn ta phải dựng tóc gáy và nói: “Nếu ngươi nghĩ rằng ngươi có thể tránh được thì cứ việc thử xem sao!”

Nói xong, Diệp Viễn lại thong thả giơ tay lên giáng thêm một cái tát nữa, Chung Hàn Lâm lập tức tập trung đề phòng.

Sau đó, Diệp Viễn lại ung dung tát thêm một bạt tai nữa.

Chung Hàn Lâm muốn tránh, thân pháp nhanh như tia chớp!

Lúc này, thực lực nửa bước thiên thần của hắn ta đã bộc lộ hết ra ngoài.

Tuy nhiên…

Chát!

Lại là một cái tát trong trẻo rõ ràng không gì sánh được khác vang lên, Chung Hàn Lâm bị tát bay ra ngoài.

“Đi hay không đi?” Diệp Viễn lại hỏi.

Cách đó không xa, Hàn Dũng đứng xem phải há hốc mồm.

Cho tới hôm nay, hắn mới biết thực lực của Diệp Viễn mạnh mẽ đến mức độ nào!

Chung Hàn Lâm người mạnh như cường giả thiên thần ở trước mặt hắn, vậy mà ở dưới tay Diệp Viễn lại không hề có một chút sức lực nào để phản kháng cả.

Ngay cả cái tát của Diệp Viễn hắn ta còn không thể tránh được!

Hai người này căn bản là không cùng một cấp độ.

Đây chính là nửa bước thiên thần mà!

Mặc dù nửa bước thiên thần không thật sự bằng với cường giả thiên thần, nhưng so với Thần Quân tầng chín mà nói thì hoàn toàn không phải là người cùng thế giới.

Tuy nhiên trước mặt Diệp Viễn vẫn chỉ như tờ giấy dán mà thôi.

“Không nói thì cứ coi như là ngươi không đi!”

Diệp Viễn dửng dưng nói, lại hung hăng tát thêm một cái nữa.

Chung Hàn Lâm bị tát đến mức mắt nổ đom đóm, cả đầu óc cũng bị choáng váng.

Diệp Viễn cũng không nói gì, cứ tát hết cái này đến cái khác.

Cuối cùng, Chung Hàn Lâm không thể chịu đựng được nữa.

Hắn ta đã không phân biệt được đông tây nam bắc nữa rồi, liền nhanh chóng hét lớn lên: “Đi! Ta đi!”

Chung Hàn Lâm biết rằng hắn ta căn bản là không thể chống đỡ nổi cho tới khi Thiên Diệp đến rồi.

Bây giờ, chỉ còn cách là kéo dài thời gian mà thôi.

Khi Thiên Diệp đến, hắn ta sẽ trả lại cho Diệp Viễn gấp trăm lần gấp nghìn lần!

Sau khi bị Diệp Viễn tát bốn cái, mặt của Chung Hàn Lâm đã sưng vù lên thành cái đầu lợn luôn rồi.

Chỉ nhìn thấy hắn ta đang lay lắt từng bước từng bước một gần như là đang di chuyển đến trước mặt Hàn Dũng.

Ánh mắt Diệp Viễn sắc bén, lạnh giọng nói: “Quỳ xuống!”

Chung Hàn Lâm bị Diệp Viễn đánh đến phát sợ rồi, nghe xong câu này cũng không chống đỡ được nữa, liền quỳ “bụp” xuống một cái.

“Nên làm gì thì cũng không cần ta phải dạy ngươi nữa đúng chứ?” Diệp Viễn lạnh lùng nói.

Chung Hàn Lâm nhanh chóng nói: “Không cần, không cần! Hàn Dũng, xin... xin lỗi!”

Nói rồi, Chung Hàn Lâm vừa xin lỗi vừa khấu đầu.

Diệp Viễn lạnh lùng nói: “Ta không cho ngươi dừng lại, thì không được phép ngừng! Tiếp tục khấu đầu cho đến khi huynh đệ của ta vừa lòng mới thôi!”

Chung Hàn Lâm đâu dám dừng lại, cứ vừa khấu đầu vừa xin lỗi như thế mãi.

Khi mọi người nhìn thấy cảnh tượng này, ai nấy cũng đều há hốc mồm, ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc vô bờ.

Chung Hàn Lâm đã nhập môn được hai trăm năm, từ xưa đến nay đều là hắn ta trừng trị người khác, từ khi nào mà đến lượt người khác làm nhục hắn ta đến thế này đây?

Nhưng bọn họ cũng âm thầm đổ mồ hôi thay cho Diệp Viễn, đây là đang đắc tội đến chết với người của Hệ Phi Hoa rồi!

“Các ngươi đều là một đám lợn sao? Việc nhỏ như vậy cũng xử lý không xong nữa! Lần này lại để cho cái đồ chó Đoạn Khinh Hồng kia chiếm lợi nữa rồi!”

Trong một căn phòng nhỏ ở đỉnh Thiên Nhuế, Chung Hàn Lâm đang gào thét với các đệ tử của Hệ Phi Hoa.

Rõ ràng là hắn ta rất bất mãn.

Trải qua hơn hai trăm năm tu luyện, Chung Hàn Lâm thiên phú hơn người đã đột phá đến nửa bước thiên thần rồi.

Chỉ còn cách một bước nữa là có thể đến được cảnh giới thiên thần.

Và hắn ta cũng đã danh chính ngôn thuận trở thành người ngoại môn đầu tiên của Hệ Phi Hoa.

Đoạn Khinh Hồng đã song hành với hắn ta và cũng trở thành người người ngoại môn đầu tiên của hệ Vân Kiếm

Hai người này cũng đã luôn bí mật cạnh tranh với nhau.

Chung Hàn Lâm đang mắng chửi các đệ tử thậm tệ thì đột nhiên có người đến báo rằng có người ở bên ngoài đang tìm hắn ta.

Hắn ta lạnh lùng “hừm” một tiếng, tức giận nói: “Các ngươi chờ đó cho ta, ta sẽ cho các ngươi đẹp mặt!”

Vừa ra khỏi cửa, Chung Hàn Lâm đã nhìn thấy Đỗ Tử Xuyên bị trầy da rách thịt.

Sắc mặt hắn ta sa sầm lại, rồi nói: “Đỗ Tử Xuyên, là ai đánh ngươi thành ra thế này?”

Mặc dù tên Đỗ Tử Xuyên này tố chất không cao gì mấy, nhưng rất được lòng người, làm việc cũng rất đàng hoàng, vì vậy Chung Hàn Lâm rất thích hắn.

Đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ đấy, Ảnh Nguyệt tông này vậy mà lại có người dám động đến người của Chung Hàn Lâm hắn ta ư.

“Là ta.”

Sau lưng Đỗ Tử Xuyên xuất hiện một bóng người.

Chung Hàn Lâm sắp phát điên lên rồi, đột nhiên nhảy dựng lên giống như vừa nhìn thấy ma vậy, lắp ba lắp bắp nói: “Ngươi, ngươi, ngươi... tại sao ngươi còn chưa chết?”

“Ngươi còn chưa chết thì làm sao ta dám chết được?”

Chát!

Chưa kịp dứt lời, Diệp Viễn đã vung tay tát nhanh như chớp.

Thanh thuý và lanh lảnh!

Chung Hàn Lâm trong tình huống không chuẩn bị trước đã trực tiếp bị Diệp Viễn tát đến mức răng rơi khắp mặt đất.

Tất nhiên, cho dù hắn ta có chuẩn bị sẵn sàng thì cũng không thể tránh được đòn tấn công này của Diệp Viễn.

Cảnh tượng này lập tức thu hút rất đông đệ tử đến xem xung quanh.

“Người này là ai thế, vậy mà lại dám đánh Chung Hàn Lâm, hắn ta không muốn sống nữa sao?”

“Chưa từng gặp qua! Đệ tử ngoại môn từ khi nào mà xuất hiện một người mạnh mẽ đến như vậy thế?”

“Vừa rồi là do đánh úp bất ngờ đúng không? Với thực lực của Chung Hàn Lâm thì một Thần Quân tầng chín như hắn ta không thể nào là đối thủ được.”

...

Chung Hàn Lâm bò dậy, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng một hồi, không thể tìm thấy đông tây nam bắc được nữa.

Sau khi chấn động một hồi lâu, hắn ta mới mơ mơ hồ hồ nhìn thấy bóng dáng của Diệp Viễn, rồi gầm lên: “Ngươi... ngươi vậy mà lại dám đánh ta? Ta cam đoan nói cho ngươi biết rằng... ngươi sẽ chết rất thảm!”

Diệp Viễn lắc lắc đầu, thở dài nói: “Lời này, cho dù có là ngươi, Thiên Diệp, hay là Khương Tuyết Diễm đều đã nói rất nhiều lần rồi. Nhưng mà bây giờ ta vẫn sống rất tốt đây.”

Khuôn mặt Chung Hàn Lâm chợt biến sắc, đồng tử trong mắt sôi lên ùng ục.

Hắn ta biết mình nhất định không phải đối thủ của Diệp Viễn, vì vậy căn bản là không hề có ý nghĩ phản kháng lại chút nào.

Năm đó khi Diệp Viễn là Thần Quân tầng sáu và hắn ta là Thần Quân tầng chín thì đã không phải là đối thủ rồi.

Diệp Viễn hiện tại đã bay vọt lên như cơn lốc, trực tiếp đột phá tới Thần Quân tầng chín, hắn ta mới được nửa bước thiên thần căn bản là không đủ!

Trong lòng Chung Hàn Lâm biết rất rõ điều này.

Việc mà hắn ta phải làm bây giờ là thông báo cho Thiên Diệp!

Lúc này, tất cả các đệ tử của Hệ Phi Hoa ở bên trong cũng đi ra ngoài, hắn ta lén ra hiệu cho một tên thân tín của mình ở trong đó.

Tên đệ tử đó hiểu ý liền quay người bỏ đi.

Cảnh tượng này làm sao có thể thoát khỏi ánh mắt của Diệp Viễn cho được?

Tuy nhiên, Diệp Viễn không hề ngăn cản mà để mặc cho hắn đi.

Hôm nay, Diệp Viễn đã hạ quyết tâm là phải làm lớn chuyện này lên rồi!

“Đi, khấu đầu nhận lỗi với huynh đệ của ta đi!” Diệp Viễn nhàn nhạt nói.

Chung Hàn Lâm sửng sốt, nhìn về hướng Diệp Viễn đang chỉ, vẻ mặt không khỏi thay đổi.

“Hàn Dũng? Ngươi muốn ta khấu đầu nhận lỗi với cái đồ phế vật này sao? Đừng có mà mơ! Có bản lĩnh thì ngươi cứ giết ta đi!”

Chung Hàn Lâm ngửa cổ lên, lộ ra dáng vẻ của một con lợn chết không sợ nước sôi bỏng.

Chỉ là lời nói của hắn ta khiến mọi người phải bất ngờ.

Xung quanh là các đệ tử ngoại môn, đương nhiên bọn họ biết được sự mạnh mẽ của Chung Hàn Lâm, cũng biết rằng hắn ta thường làm mưa làm gió quen rồi.

Hôm nay lại bị người ta tát cho một bạt tai, vậy mà lại không hề dám phản kháng một chút nào!

Mọi người đều nhìn Diệp Viễn với ánh mắt kinh ngạc vô cùng, cái tên lạ mặt chưa thấy bao giờ này rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy.

Chát!

Thêm một cái tát nữa!

Lần trước là bên mặt trái, lần này là bên mặt phải!

Hai cái tát, đánh rơi hết một nửa hàm răng của Chung Hàn Lâm.

Trên khuôn mặt hắn ta in rõ mười vết ngón tay.

“Không đi thì đánh cho tới khi nào ngươi đi mới thôi!” Diệp Viễn nhàn nhạt nói.

Chung Hàn Lâm nghiến răng nói: “Ta không đi! Có gì ghê gớm đâu chứ, ngươi thật sự cho rằng lão tử sợ ngươi sao?”

Diệp Viễn nhìn Chung Hàn Lâm cười, cười đến mức khiến cho hắn ta phải dựng tóc gáy và nói: “Nếu ngươi nghĩ rằng ngươi có thể tránh được thì cứ việc thử xem sao!”

Nói xong, Diệp Viễn lại thong thả giơ tay lên giáng thêm một cái tát nữa, Chung Hàn Lâm lập tức tập trung đề phòng.

Sau đó, Diệp Viễn lại ung dung tát thêm một bạt tai nữa.

Chung Hàn Lâm muốn tránh, thân pháp nhanh như tia chớp!

Lúc này, thực lực nửa bước thiên thần của hắn ta đã bộc lộ hết ra ngoài.

Tuy nhiên…

Chát!

Lại là một cái tát trong trẻo rõ ràng không gì sánh được khác vang lên, Chung Hàn Lâm bị tát bay ra ngoài.

“Đi hay không đi?” Diệp Viễn lại hỏi.

Cách đó không xa, Hàn Dũng đứng xem phải há hốc mồm.

Cho tới hôm nay, hắn mới biết thực lực của Diệp Viễn mạnh mẽ đến mức độ nào!

Chung Hàn Lâm người mạnh như cường giả thiên thần ở trước mặt hắn, vậy mà ở dưới tay Diệp Viễn lại không hề có một chút sức lực nào để phản kháng cả.

Ngay cả cái tát của Diệp Viễn hắn ta còn không thể tránh được!

Hai người này căn bản là không cùng một cấp độ.

Đây chính là nửa bước thiên thần mà!

Mặc dù nửa bước thiên thần không thật sự bằng với cường giả thiên thần, nhưng so với Thần Quân tầng chín mà nói thì hoàn toàn không phải là người cùng thế giới.

Tuy nhiên trước mặt Diệp Viễn vẫn chỉ như tờ giấy dán mà thôi.

“Không nói thì cứ coi như là ngươi không đi!”

Diệp Viễn dửng dưng nói, lại hung hăng tát thêm một cái nữa.

Chung Hàn Lâm bị tát đến mức mắt nổ đom đóm, cả đầu óc cũng bị choáng váng.

Diệp Viễn cũng không nói gì, cứ tát hết cái này đến cái khác.

Cuối cùng, Chung Hàn Lâm không thể chịu đựng được nữa.

Hắn ta đã không phân biệt được đông tây nam bắc nữa rồi, liền nhanh chóng hét lớn lên: “Đi! Ta đi!”

Chung Hàn Lâm biết rằng hắn ta căn bản là không thể chống đỡ nổi cho tới khi Thiên Diệp đến rồi.

Bây giờ, chỉ còn cách là kéo dài thời gian mà thôi.

Khi Thiên Diệp đến, hắn ta sẽ trả lại cho Diệp Viễn gấp trăm lần gấp nghìn lần!

Sau khi bị Diệp Viễn tát bốn cái, mặt của Chung Hàn Lâm đã sưng vù lên thành cái đầu lợn luôn rồi.

Chỉ nhìn thấy hắn ta đang lay lắt từng bước từng bước một gần như là đang di chuyển đến trước mặt Hàn Dũng.

Ánh mắt Diệp Viễn sắc bén, lạnh giọng nói: “Quỳ xuống!”

Chung Hàn Lâm bị Diệp Viễn đánh đến phát sợ rồi, nghe xong câu này cũng không chống đỡ được nữa, liền quỳ “bụp” xuống một cái.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!