Đùng!
Tiếng trống vang lên như muốn phá vỡ bầu trời, làm mọi người đau nhức hết cả màng nhĩ.
Trước đó mọi người còn đang cười nhạo, sau khi nghe thấy tiếng trống này, sắc mặt ai cũng biến đổi.
Chỉ cần không phải kẻ đần đều nghe thấy, đến tận bây giờ, tiếng trống này là tiếng vang to nhất!
Tất cả mọi người đều trợn tròn hai mắt nhìn, không ai đoán trước nổi, tự nhiên Hàn Dũng lại đánh trống Dao Quang vang lên một tiếng như vậy.
“Á! ’’
Hàn Dũng hét lên một tiếng, đứng không vững mà ngã từ trên không trung xuống.
Nhưng hắn ta không cảm nhận được đau đớn, rên rỉ một tiếng rồi đứng dậy, trên mặt hơi đỏ vì phấn khích.
Hắn ta chạy nhanh tới trước mặt Diệp Viễn, vẻ mặt hào hứng nói: “Thế mà có tác dụng! Ngươi không lừa ta! ’’
Diệp Viễn nghe thế thì mắng một câu: “Hóa ra là ngươi nghĩ ta lừa ngươi! ’’
Hàn Dũng cứng họng, lúng túng nói: “Ta đâu có nghĩ thế. ’’
“Ha ha, nghi ngờ cũng là chuyện bình thường, dù sao cách này khó nghĩ ra. ’’ Diệp Viễn cười nhẹ nói.
Bên cạnh, Dương Phan vẫn kinh hãi đến tận giờ đều không nói được gì, ánh mắt hắn ta nhìn Diệp Viễn như không thể tin nổi.
Người này chỉ cách, thật sự hữu dụng!
Hồng chấp sự ngạc nhiên nhìn cảnh này, lần đầu tiên lão ta thấy, có người dùng cách kinh thiên động địa, khiếp quỷ thần này để qua sát khảo.
“Cấp năm, Hàn Dũng! Qua khảo hạch! ’’
Mấy chữ này như chiếc búa tạ đập vào lòng Triệu Chiêu.
Hắn ta nghiến răng hét to: “Hồng chấp sự, ta… ta không phục! Hắn ta như thế mà cũng được coi là qua khảo hạch? ’’
Sắc mặt Hồng chấp sự đen xuống, giọng nói lạnh lẽo: “Ngươi đang chất vấn lão phu à? ’’
Trong lòng Triệu Chiêu kinh hoàng nhưng vẫn cãi chày cãi cối nói: “Hồng chấp sự, nếu thả một cái rắm là có thể qua sát hạch, chẳng phải Ảnh Nguyệt Tông ta trở thành trò cười cho thiên hạ? ’’
Hồng chấp sự nhăn mặt nói: “Qua là qua, trống Dao Quang không lừa người! Còn lải nhải nữa thì ngươi sẽ bị hủy bỏ tư cách thi! ’’
Sắc mặt Triệu Chiêu thay đổi, nào dám nói thêm gì nữa.
Hàn Dũng thì được ý nói: “Triệu Chiêu, chẳng phải vừa rồi ngươi rất đắc ý đó sao? Không phải nói ta không thể vượt nổi ngươi? Ha ha, bây giờ chịu thua đi! ’’
Sắc mặt Triệu Chiêu tối sầm xuống, nghiến răng nói: “Ngươi dùng thủ đoạn đánh trống vô lý như thế mà không biết xấu hổ còn nói? ’’
Hàn Dũng đã nghĩ đến thái độ của hắn ta từ trước rồi, cười khinh thường nói: “Ngay cả Hồng chấp sự cũng đã xác nhận chuyện đó rồi, chưa tới phiên ngươi chõ mồm vào nói! Ta có qua sát hạch hay không, hiển nhiên lá cờ nhỏ biết! Vì vậy, bây giờ có phải ngươi định nuốt lời? ’’
Triệu Chiêu bị đẩy lên trên vách núi.
Xung quanh có khá nhiều người cùng dõi mắt nhìn Triệu Chiêu, ánh mắt lộ rõ sự khinh thường.
Hai người bọn họ đánh cược, những người này là minh chứng chứng kiến tất cả.
Bây giờ, Triệu Chiêu định nuốt lời.
Triệu Chiêu nghiến răng ken két, tức giận nói: “Ta nuốt lời đó, ngươi làm gì được ta? ’’
Hàn Dũng tươi cười nói: “Ta có thể làm gì ngươi? Ha ha, mọi người đều thấy đó, người ra từ Ma Tượng hệ nói không giữ lời, không có năng lực mà còn đánh cược với ta, thua lại không nhận nợ! Tông môn như vậy thật đúng là trò cười! ’’
“Không ngờ Triệu Chiêu này lại mặt dày như vậy! ’’
“Mặt mũi Ma Tượng hệ bị hắn ta vứt sạch rồi. ’’
“Hừ, thua không nhận, sau này có ai dám lại gần người như vậy? ’’
…
Hàn Dũng vừa nói xong, hàng loạt tiếng chỉ trích vang lên.
Sắc mặt Triệu Chiêu xấu đến cực đỉnh, bây giờ hắn ta đâm lao đành phải theo lao, có thừa nhận hay không thì danh tiếng tông môn đều bị hắn ta hủy hoại.
Trong lúc hắn ta không biết nên làm thế nào, đột nhiên có một bóng người vụt tới.
“Bốp! ’’
Một cái tát vang dội rơi trọn vẹn vào mặt Triệu Chiêu.
Vẻ mặt Tống Đinh đen sì nhìn Triệu Chiêu, tức giận quát: “Cái tên ngu xuẩn này, ngươi điên à? Sao lại dám đồng ý mà cược như thế! ’’
Trong lòng Triệu Chiêu rất oan uổng, hắn ta đâu ngờ được, Hàn Dũng lại dùng một cái rắm vượt qua hắn ta?
“Ta…’’
Triệu Chiêu định giải thích thì bị giọng nói lạnh như băng của Tống Đinh cắt ngang: “Ta cái gì mà ta? Từ giờ trở đi, ngươi không còn là người ở Ma Tượng hệ ta nữa! ’’
Sắc mặt Triệu Chiêu kinh hoảng, vội vàng nói: “Chuyện này… sao thế được? ’’
Nếu bị Ma Tượng hệ vứt bỏ, sau này hắn ta ở Ảnh Nguyệt sẽ không còn ai giúp đỡ nữa.
Trong tông môn có người tài nhiều như mây này, hắn ta vất vả từng bước mới vào được.
Tống Đinh cười khinh thường: “Nếu không thì thế nào, ngươi muốn xử lý chuyện này ra sao? ’’
Triệu Chiêu nghe vậy thì cứng họng, có lẽ đó là cách giải quyết ổn thỏa nhất.
Sắc mặt Triệu Chiêu vàng như màu đất, đột nhiên hắn ta nhận ra, sau này tiền đồ hắn ta trở nên rất tối tăm.
Mà nguyên nhân gây ra là do một lần đánh cược!
Ban đầu hắn ta nắm chắc phần thắng đến chín phần mười, thế nhưng cuối cùng lại thua!
Hàn Dũng đứng bên cạnh xem kịch, nhìn mà vui muốn chết.
Nhiều năm qua, Triệu Chiêu luôn đè đầu cưỡi cổ hắn ta, làm hắn ta gần như không thở nổi.
Ai ngờ hắn ta dùng đúng một cơ hội duy nhất này đã hủy hoại hoàn toàn người này.
Không có Ma Tượng hệ đứng sau giúp đỡ, ba huynh đệ Triệu Chiêu sẽ chết rất khó coi.
Giống như lời mà Khương Tuyết Diễm đã nói khi cảnh cáo Diệp Viễn, ngay cả người có thiên phú như Diệp Viễn cũng không thể đứng vững gót chân, huống chi là một Triệu Chiêu nho nhỏ.
Lúc này trong lòng Hàn Dũng rất vui vẻ, ánh mắt nhìn về phía Diệp Viễn cũng tràn đầy cảm kích.
Kỳ thật, những gì Diệp Viễn dạy hắn rất đơn giản, chính là bảo hắn liên tục dùng sức mạnh của thế giới chi lực vận chuyển chu thiên trong cơ thể, cuối cùng đưa vào đan điền.
Đợi đến khi tích lũy đến cực hạn của thân thể thì thả ra hết một lúc.
Tuy rằng Hàn Dũng không rõ vì sao, nhưng là hiển nhiên hắn làm được rồi.
Nghĩ lại khi trước hoài nghi Diệp Viễn, hắn chợt cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
Diệp Viễn có ý giúp hắn xử lý Triệu Chiêu, hắn lại có ý hoài nghi Diệp Viễn.
“Diệp Viễn, ta xin lỗi ngươi.” Dương Phan bỗng nhiên mở miệng nói với Diệp Viễn.
Diệp Viễn liếc hắn một cái, cười nói: “Ngươi là lo lắng cho huynh đệ mình nên mới như thế, sao ta có thể không rõ phải trái được? Lời xin lỗi này không cần thiết...”
Dương Phan kinh ngạc nhìn về phía Diệp Viễn, trong lòng kinh ngạc.
Tiểu tử này đúng là tâm như gương sáng.
“Diệp Viễn, ta phát hiện trước đó khi Triệu Chiêu nói chuyện với ngươi, dường như rất sợ ngươi?”
Khi nãy Dương Phan cảm thấy rất kỳ lạ, khi Triệu Chiêu đối mặt với Diệp Viễn với trước đó cứ như hai người, giống như Diệp Viễn là thú dữ vậy.
Cảm giác này làm cho hắn cảm thấy rất hoang đường.
Tuy rằng Diệp Viễn đột phá rồi, nhưng Triệu Chiêu cũng không đến mức phải sợ chứ?
“Tên kia bị ta và Bách Lý Thanh Yên dạy cho một bài học ở Ảnh Nguyệt Sơn nên mới như thế.” Diệp Viễn đáp qua loa.
Dương Phan giật mình, nhưng lời của Diệp Viễn càng khiến hắn nghi ngờ.
Chẳng lẽ Diệp Viễn và Bách Lý Thanh Yên, thật sự có quan hệ không rõ ràng?
Kỳ khảo sát tiếp tục, nhưng người còn lại đều là kẻ mạnh, xuất hiện không ít nhân vật cấp ba cấp bốn.
Nhưng không có ai cấp năm cả.
Cho đến khi Đoàn Khinh Hồng ra tay, mới vững vàng lấy được cấp năm.
Chung Hàn Lâm và Đoàn Khinh Hồng cũng tương đương nhau, cùng là tiêu chuẩn cấp năm.
Như vậy cho tới bây giờ, Hàn Dũng hiển nhiên là xếp hạng ba, đây là điều tất cả mọi người đều không ngờ tới.
“Người tiếp theo, Diệp Viễn!”
Đến lượt Diệp Viễn, nhưng hắn không di chuyển mà chắp tay nói với Hồng chấp sự: “Hồng chấp sự, đệ tử có thể xin sát hạch cuối cùng không?”
Đùng!
Tiếng trống vang lên như muốn phá vỡ bầu trời, làm mọi người đau nhức hết cả màng nhĩ.
Trước đó mọi người còn đang cười nhạo, sau khi nghe thấy tiếng trống này, sắc mặt ai cũng biến đổi.
Chỉ cần không phải kẻ đần đều nghe thấy, đến tận bây giờ, tiếng trống này là tiếng vang to nhất!
Tất cả mọi người đều trợn tròn hai mắt nhìn, không ai đoán trước nổi, tự nhiên Hàn Dũng lại đánh trống Dao Quang vang lên một tiếng như vậy.
“Á! ’’
Hàn Dũng hét lên một tiếng, đứng không vững mà ngã từ trên không trung xuống.
Nhưng hắn ta không cảm nhận được đau đớn, rên rỉ một tiếng rồi đứng dậy, trên mặt hơi đỏ vì phấn khích.
Hắn ta chạy nhanh tới trước mặt Diệp Viễn, vẻ mặt hào hứng nói: “Thế mà có tác dụng! Ngươi không lừa ta! ’’
Diệp Viễn nghe thế thì mắng một câu: “Hóa ra là ngươi nghĩ ta lừa ngươi! ’’
Hàn Dũng cứng họng, lúng túng nói: “Ta đâu có nghĩ thế. ’’
“Ha ha, nghi ngờ cũng là chuyện bình thường, dù sao cách này khó nghĩ ra. ’’ Diệp Viễn cười nhẹ nói.
Bên cạnh, Dương Phan vẫn kinh hãi đến tận giờ đều không nói được gì, ánh mắt hắn ta nhìn Diệp Viễn như không thể tin nổi.
Người này chỉ cách, thật sự hữu dụng!
Hồng chấp sự ngạc nhiên nhìn cảnh này, lần đầu tiên lão ta thấy, có người dùng cách kinh thiên động địa, khiếp quỷ thần này để qua sát khảo.
“Cấp năm, Hàn Dũng! Qua khảo hạch! ’’
Mấy chữ này như chiếc búa tạ đập vào lòng Triệu Chiêu.
Hắn ta nghiến răng hét to: “Hồng chấp sự, ta… ta không phục! Hắn ta như thế mà cũng được coi là qua khảo hạch? ’’
Sắc mặt Hồng chấp sự đen xuống, giọng nói lạnh lẽo: “Ngươi đang chất vấn lão phu à? ’’
Trong lòng Triệu Chiêu kinh hoàng nhưng vẫn cãi chày cãi cối nói: “Hồng chấp sự, nếu thả một cái rắm là có thể qua sát hạch, chẳng phải Ảnh Nguyệt Tông ta trở thành trò cười cho thiên hạ? ’’
Hồng chấp sự nhăn mặt nói: “Qua là qua, trống Dao Quang không lừa người! Còn lải nhải nữa thì ngươi sẽ bị hủy bỏ tư cách thi! ’’
Sắc mặt Triệu Chiêu thay đổi, nào dám nói thêm gì nữa.
Hàn Dũng thì được ý nói: “Triệu Chiêu, chẳng phải vừa rồi ngươi rất đắc ý đó sao? Không phải nói ta không thể vượt nổi ngươi? Ha ha, bây giờ chịu thua đi! ’’
Sắc mặt Triệu Chiêu tối sầm xuống, nghiến răng nói: “Ngươi dùng thủ đoạn đánh trống vô lý như thế mà không biết xấu hổ còn nói? ’’
Hàn Dũng đã nghĩ đến thái độ của hắn ta từ trước rồi, cười khinh thường nói: “Ngay cả Hồng chấp sự cũng đã xác nhận chuyện đó rồi, chưa tới phiên ngươi chõ mồm vào nói! Ta có qua sát hạch hay không, hiển nhiên lá cờ nhỏ biết! Vì vậy, bây giờ có phải ngươi định nuốt lời? ’’
Triệu Chiêu bị đẩy lên trên vách núi.
Xung quanh có khá nhiều người cùng dõi mắt nhìn Triệu Chiêu, ánh mắt lộ rõ sự khinh thường.
Hai người bọn họ đánh cược, những người này là minh chứng chứng kiến tất cả.
Bây giờ, Triệu Chiêu định nuốt lời.
Triệu Chiêu nghiến răng ken két, tức giận nói: “Ta nuốt lời đó, ngươi làm gì được ta? ’’
Hàn Dũng tươi cười nói: “Ta có thể làm gì ngươi? Ha ha, mọi người đều thấy đó, người ra từ Ma Tượng hệ nói không giữ lời, không có năng lực mà còn đánh cược với ta, thua lại không nhận nợ! Tông môn như vậy thật đúng là trò cười! ’’
“Không ngờ Triệu Chiêu này lại mặt dày như vậy! ’’
“Mặt mũi Ma Tượng hệ bị hắn ta vứt sạch rồi. ’’
“Hừ, thua không nhận, sau này có ai dám lại gần người như vậy? ’’
…
Hàn Dũng vừa nói xong, hàng loạt tiếng chỉ trích vang lên.
Sắc mặt Triệu Chiêu xấu đến cực đỉnh, bây giờ hắn ta đâm lao đành phải theo lao, có thừa nhận hay không thì danh tiếng tông môn đều bị hắn ta hủy hoại.
Trong lúc hắn ta không biết nên làm thế nào, đột nhiên có một bóng người vụt tới.
“Bốp! ’’
Một cái tát vang dội rơi trọn vẹn vào mặt Triệu Chiêu.
Vẻ mặt Tống Đinh đen sì nhìn Triệu Chiêu, tức giận quát: “Cái tên ngu xuẩn này, ngươi điên à? Sao lại dám đồng ý mà cược như thế! ’’
Trong lòng Triệu Chiêu rất oan uổng, hắn ta đâu ngờ được, Hàn Dũng lại dùng một cái rắm vượt qua hắn ta?
“Ta…’’
Triệu Chiêu định giải thích thì bị giọng nói lạnh như băng của Tống Đinh cắt ngang: “Ta cái gì mà ta? Từ giờ trở đi, ngươi không còn là người ở Ma Tượng hệ ta nữa! ’’
Sắc mặt Triệu Chiêu kinh hoảng, vội vàng nói: “Chuyện này… sao thế được? ’’
Nếu bị Ma Tượng hệ vứt bỏ, sau này hắn ta ở Ảnh Nguyệt sẽ không còn ai giúp đỡ nữa.
Trong tông môn có người tài nhiều như mây này, hắn ta vất vả từng bước mới vào được.
Tống Đinh cười khinh thường: “Nếu không thì thế nào, ngươi muốn xử lý chuyện này ra sao? ’’
Triệu Chiêu nghe vậy thì cứng họng, có lẽ đó là cách giải quyết ổn thỏa nhất.
Sắc mặt Triệu Chiêu vàng như màu đất, đột nhiên hắn ta nhận ra, sau này tiền đồ hắn ta trở nên rất tối tăm.
Mà nguyên nhân gây ra là do một lần đánh cược!
Ban đầu hắn ta nắm chắc phần thắng đến chín phần mười, thế nhưng cuối cùng lại thua!
Hàn Dũng đứng bên cạnh xem kịch, nhìn mà vui muốn chết.
Nhiều năm qua, Triệu Chiêu luôn đè đầu cưỡi cổ hắn ta, làm hắn ta gần như không thở nổi.
Ai ngờ hắn ta dùng đúng một cơ hội duy nhất này đã hủy hoại hoàn toàn người này.
Không có Ma Tượng hệ đứng sau giúp đỡ, ba huynh đệ Triệu Chiêu sẽ chết rất khó coi.
Giống như lời mà Khương Tuyết Diễm đã nói khi cảnh cáo Diệp Viễn, ngay cả người có thiên phú như Diệp Viễn cũng không thể đứng vững gót chân, huống chi là một Triệu Chiêu nho nhỏ.
Lúc này trong lòng Hàn Dũng rất vui vẻ, ánh mắt nhìn về phía Diệp Viễn cũng tràn đầy cảm kích.
Kỳ thật, những gì Diệp Viễn dạy hắn rất đơn giản, chính là bảo hắn liên tục dùng sức mạnh của thế giới chi lực vận chuyển chu thiên trong cơ thể, cuối cùng đưa vào đan điền.
Đợi đến khi tích lũy đến cực hạn của thân thể thì thả ra hết một lúc.
Tuy rằng Hàn Dũng không rõ vì sao, nhưng là hiển nhiên hắn làm được rồi.
Nghĩ lại khi trước hoài nghi Diệp Viễn, hắn chợt cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
Diệp Viễn có ý giúp hắn xử lý Triệu Chiêu, hắn lại có ý hoài nghi Diệp Viễn.
“Diệp Viễn, ta xin lỗi ngươi.” Dương Phan bỗng nhiên mở miệng nói với Diệp Viễn.
Diệp Viễn liếc hắn một cái, cười nói: “Ngươi là lo lắng cho huynh đệ mình nên mới như thế, sao ta có thể không rõ phải trái được? Lời xin lỗi này không cần thiết...”
Dương Phan kinh ngạc nhìn về phía Diệp Viễn, trong lòng kinh ngạc.
Tiểu tử này đúng là tâm như gương sáng.
“Diệp Viễn, ta phát hiện trước đó khi Triệu Chiêu nói chuyện với ngươi, dường như rất sợ ngươi?”
Khi nãy Dương Phan cảm thấy rất kỳ lạ, khi Triệu Chiêu đối mặt với Diệp Viễn với trước đó cứ như hai người, giống như Diệp Viễn là thú dữ vậy.
Cảm giác này làm cho hắn cảm thấy rất hoang đường.
Tuy rằng Diệp Viễn đột phá rồi, nhưng Triệu Chiêu cũng không đến mức phải sợ chứ?
“Tên kia bị ta và Bách Lý Thanh Yên dạy cho một bài học ở Ảnh Nguyệt Sơn nên mới như thế.” Diệp Viễn đáp qua loa.
Dương Phan giật mình, nhưng lời của Diệp Viễn càng khiến hắn nghi ngờ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!