"Thật hay là giả, vậy mà Bách Lý Thanh Yên lại chủ động mời tổ đội với người khác?"
"Thực lực của tiểu tử kia cũng quá yếu mà?"
"Vì sao nàng không tìm tổ đội của ta ? Ta hâm mộ muốn chết!"
...
Hành động của Bách Lý Thanh Yên làm cho tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
Nhất đại thiên kiêu, vậy mà lại chủ động muốn chung tổ đội cùng với một tên mới là Thần Quân tầng năm, thật là khiến cho người ta được mở rộng tầm mắt.
Nhất là Đoàn Khinh Hồng cùng Chung Hàn Lâm, ánh mắt của hai người kia gần như là muốn giết chết Diệp Viễn.
Không riêng gì bọn họ, ngay cả chính Diệp Viễn, cũng vô cùng kinh ngạc, rất lâu còn chưa lấy lại được tính thần.
Nhưng mà chờ lúc hắn lấy lại tinh thần, lại nói thêm một câu làm cho tất cả mọi người càng thêm kinh ngạc.
"Thật xin lỗi, ta dự định lên núi một mình, Bách Lý cô nương vẫn là mời cao nhân khác đi." Diệp Viễn cười nhạt nói.
Oà!
Xung quanh lập tức như vỡ tổ!
Vừa rồi ánh mắt của mọi người hận không thể giết chết Diệp Viễn.
Nhưng mà bây giờ, tất cả mọi người lại dùng loại ánh mắt chỉ tiếc sắt rèn không thành thép để nhìn về phía hắn.
Cái tên này, đầu óc có bệnh sao?
Hắn không thấy được ngay cả Đoàn Khinh Hồng và Chung Hàn Lâm thì Bách Lý Thanh Yên cũng đều từ chối sao?
Có thể ở chung trong núi cùng mỹ nữ xinh đẹp tuyệt trần như thế trong một tháng là việc mà tất cả mọi người đều mơ ước tha thiết đấy.
Ngay cả chết thì chuyện đấy cũng đáng giá.
Tên đần này, vậy mà lại từ chối!
Lần này, đến lượt Bách Lý Thanh Yên vô cùng ngạc nhiên, trên mặt bỗng hiện lên một chút ửng đỏ.
Hắn… Vậy mà hắn lại từ chối mình!
Sở dĩ Bách Lý Thanh Yên tìm đến Diệp Viễn cũng là bởi vì nàng ta chắc chắn Diệp Viễn sẽ không cự tuyệt.
Trên thực tế, nàng ta cơ bản không có nghĩ tới Diệp Viễn sẽ cự tuyệt.
Nhưng là bây giờ, nàng ta… vô cùng xấu hổ!
"Có thể nói chuyện riêng một chút được không?" Suy nghĩ một lát, Bách Lý Thanh Yên nói.
Đâm lao phải theo lao, lúc này đối với Bách Lý Thanh Yên mà nói, được cũng phải được, không được cũng phải được.
Diệp Viễn gật đầu, đi theo Bách Lý Thanh Yên đến một chỗ vắng vẻ.
"Vì sao ngươi lại từ chối ta?"
Vẻ mặt của Bách Lý Thanh Yên mờ mịt, trong lời nói mang theo thẹn thùng, tràn đầy vẻ không thể hiểu được.
Dưới cái nhìn của nàng ta thì bất kỳ người nam tử nào đều không thể cự tuyệt sự quyến rũ của nàng ta mới đúng
Diệp Viễn tâm như gương sáng, lại cười nói: "Bách Lý cô nương, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, ngươi cảm thấy thực lực của ta thấp, muốn lợi dụng ta để thoát khỏi sự dây dưa của hai người kia. Ngươi cảm thấy ta sẽ thèm nhỏ dãi sắc đẹp của ngươi, sẽ không nói hai lời mà đồng ý với ngươi. Hoặc là ta có thể qua vòng thứ nhất của kỳ kiểm tra dưới sự che chở của ngươi. Nhưng mà, ta không thể không nói, ngươi tính toán sai rồi!"
Nếu là những người khác, khẳng định là sẽ đồng ý không chút nghĩ ngợi.
Nhưng mà suy nghĩ của Diệp Viễn lại khác biệt rất nhiều so với những người khác.
Những thứ mà Bách Lý Thanh Yên ỷ vào thì ở trước mặt hắn không đáng một xu.
Hắn không cần sắc đẹp, càng không cần Bách Lý Thanh Yên phải bảo vệ giúp đỡ.
Cho nên, hắn không có dục vọng thì tất nhiên không cần gì.
Bách Lý Thanh Yên đẹp thì đẹp vậy, nhưng mà ý nghĩ của nàng ta, đối với Diệp Viễn mà nói cũng không nhiều sức hấp dẫn.
Cho nên, nàng ta tính lầm.
Bách Lý Thanh Yên chợt phát hiện, đầu óc của Diệp Viễn thanh tỉnh đến mức không tưởng.
Nàng ta biết rõ, đây là Diệp Viễn đang bàn điều kiện với nàng ta.
"Lấy thực lực của ngươi, nếu như Tống Đinh khăng khăng đối phó ngươi, ngươi tuyệt đối không thể nào sống được. Ngươi đi theo ta, có thể qua vòng thứ nhất của kỳ thi một cách rất nhẹ nhàng."
Bách Lý Thanh Yên nghi hoặc vô cùng, nàng ta cảm thấy, Diệp Viễn cơ bản là không có lý do gì để từ chối điều kiện của nàng ta.
Vừa rồi Tống Đinh uy hiếp, Bách Lý Thanh Yên đều nhìn thấy hết.
Nàng ta cảm thấy, dưới áp lực lớn như vậy, tất nhiên là Diệp Viễn cần tìm kiếm sự che chở.
Mà lại, thực lực của Diệp Viễn thấp, nàng ta ở trong cùng tổ đội với Diệp Viễn, bất cứ ai cũng có thể nhìn ra nàng ta chỉ là vì thoát khỏi hai người Đoàn Khinh Hồng Âmà thôi.
Đối với Diệp Viễn mà nói, sự gia nhập của nàng ta càng có thể làm cho Diệp Viễn qua vòng này một cách nhẹ nhàng.
Nói một cách khác, chỉ cần đi theo nàng ta, Diệp Viễn nằm cũng có thể thắng.
Gần như không cần lo lắng chút nào cũng qua vòng thứ nhất của kỳ kiểm tra.
Thế nhưng mà, Diệp Viễn lại vẫn cứ từ chối
Diệp Viễn cười nhạt nói: "Kia là việc của chính ta! Huống hồ, Bách Lý cô nương quá mức tự tin, qua vòng thứ nhất của kỳ kiểm tra cũng không quá khó như trong tưởng tượng của ngươi."
Trong lòng Bách Lý Thanh Yên cười lạnh không thôi!
Vòng thứ nhất không khó hả?
Đấy là đối với Bách Lý Thanh Yên nàng!
Bách Lý Thanh Yên vô cùng thông minh, rất nhanh nàng ta đã hiểu được suy nghĩ của Diệp Viễn.
Rõ ràng là Diệp Viễn nhìn thấu ý nghĩ của nàng ta, dùng cái này áp chế để bàn điều kiện với nàng ta!
Bách Lý Thanh Yên hít sâu một hơi, giọng nói lạnh lùng xuống, nói: "Lời đã ra khỏi miệng, ta không cách nào để rút lại. Ngươi nói đi, chỉ cần chung tổ đội với ta, ngươi có thể nói ra điều kiện của ngươi."
Diệp Viễn không còn gì để nói, bản thân Bách Lý Thanh Yên quá tự luyến.
Hắn thật sự không muốn cùng trong một tổ đội với nàng ta, thế nhưng mà Bách Lý Thanh Yên lại cho rằng Diệp Viễn nhờ vào đó để áp chế nàng ta.
Vừa nghĩ đến đây, Diệp Viễn thở dài nói: "Ta không có điều kiện gì, nếu như Bách Lý cô nương nhất định phải cùng tổ đội với ta, vậy không bằng đánh một khúc đàn cho ta, cùng trò chuyện để giải tịch mịch buồn chán trong núi."
Đối với Diệp Viễn mà nói, Bách Lý Thanh Yên có gia nhập hay không thì cũng chỉ là râu ria thôi
Nhưng mà giai nhân đã hạ thấp tư thái như thế, hắn thật sự là không có cách nào từ chối.
Cho nên, hắn mới lấy cớ kiểu này để đồng ý với Bách Lý Thanh Yên.
Nhờ miệng của Hàn Dũng mà hắn biết được tài nghệ đánh đàn của Bách Lý Thanh Yên có một không hai, chỉ là người có thể nghe được tiếng đàn của nàng ta thì lại lác đác không có mấy. Cho nên, Diệp Viễn mới nói đến chuyện này.
Bách Lý Thanh Yên hơi sững sờ, trên gương mặt ửng đỏ càng đậm, buồn bực e thẹn nói: "Ngươi… Tiểu nhân hèn hạ!"
Diệp Viễn khoát khoát tay, không để ý nói: "Nếu ngay cả chút yêu cầu ấy cũng không thể thỏa mãn, vậy thì đừng nói nữa."
Bách Lý Thanh Yên bất đắc dĩ, cả giận: "Được rồi, xem như ta thua ở trong tay ngươi! Chuyện ngày hôm nay, Bách Lý nhớ kỹ!"
Trong lòng Diệp Viễn có chút buồn bực, chỉ là đánh đàn một khúc mà thôi, có đến mức đó sao?
Khi hai người trở về, ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên người Diệp Viễn.
"Tên này thật không biết xấu hổ, xem ra là hắn đồng ý rồi!"
"Vậy vừa rồi chắc là thích chết rồi còn làm ra vẻ hả?"
"Tên này đúng thật là hèn hạ vô sỉ!"
...
Diệp Viễn cùng Bách Lý Thanh Yên đứng chung một chỗ, trong lòng mọi người lập tức hiểu rõ.
Đối với độ mặt dày vô sỉ của Diệp Viễn, bọn họ cảm thấy vừa tức giận lại vừa tiếc.
Giống như đang nhìn một đóa hoa tươi cắm vào trên bãi phân trâu.
Mặc dù bọn họ cũng đều biết, đây chẳng qua là Bách Lý Thanh Yên đang lợi dụng Diệp Viễn mà thôi.
Không bao lâu, một cường giải Thiên Thần đạp không trung bước ra, nói với đám người: "Các ngươi muốn gia nhập Ảnh Nguyệt Tông chúng ta thì cần phải qua hai vòng của kỳ thi. Cái vòng thứ nhất này, là đi săn hung thú bên trong dãy núi Ảnh Nguyệt. Hiện tại, các ngươi có thể tự do chọn tổ đội, nhưng mà mỗi tiểu đội không thể có quá ba người! Tổ đội giết chết hung thú, chỉ có một người giết chết một nửa. Trận đi săn này, không hạn chế giết chóc! Các ngươi chỉ cần có thực lực thì có thể cướp đoạt hung thú từ trong tay của những người khác. Được rồi, hiện tại vòng thứ nhất của kỳ thi, bắt đầu!"
Cường giả Thiên Thần kia ra lệnh một tiếng, đám võ giả lập tức nối đuôi nhau tiến vào trong dãy núi Ảnh Nguyệt.
Mọi người thấy Diệp Viễn cùng Bách Lý Thanh Yên ở cùng một chỗ, không khỏi cảm thấy cực kỳ hâm mộ.
Mà trong đám người, Tống Đinh thấy cảnh này, ánh mắt hung ác nham hiểm vô cùng.
"Tiểu tử này, ngươi cho rằng trốn ở sau lưng nữ nhân thì có thể thoát khỏi cái chết? Ha ha, ngươi suy nghĩ nhiều rồi! Cho dù là dạng thiên tài như Bách Lý Thanh Yên, cũng không có cách nào ngăn cản lòng muốn giết người của Ma Tượng Tông chúng ta!"
"Thật hay là giả, vậy mà Bách Lý Thanh Yên lại chủ động mời tổ đội với người khác?"
"Thực lực của tiểu tử kia cũng quá yếu mà?"
"Vì sao nàng không tìm tổ đội của ta ? Ta hâm mộ muốn chết!"
...
Hành động của Bách Lý Thanh Yên làm cho tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
Nhất đại thiên kiêu, vậy mà lại chủ động muốn chung tổ đội cùng với một tên mới là Thần Quân tầng năm, thật là khiến cho người ta được mở rộng tầm mắt.
Nhất là Đoàn Khinh Hồng cùng Chung Hàn Lâm, ánh mắt của hai người kia gần như là muốn giết chết Diệp Viễn.
Không riêng gì bọn họ, ngay cả chính Diệp Viễn, cũng vô cùng kinh ngạc, rất lâu còn chưa lấy lại được tính thần.
Nhưng mà chờ lúc hắn lấy lại tinh thần, lại nói thêm một câu làm cho tất cả mọi người càng thêm kinh ngạc.
"Thật xin lỗi, ta dự định lên núi một mình, Bách Lý cô nương vẫn là mời cao nhân khác đi." Diệp Viễn cười nhạt nói.
Oà!
Xung quanh lập tức như vỡ tổ!
Vừa rồi ánh mắt của mọi người hận không thể giết chết Diệp Viễn.
Nhưng mà bây giờ, tất cả mọi người lại dùng loại ánh mắt chỉ tiếc sắt rèn không thành thép để nhìn về phía hắn.
Cái tên này, đầu óc có bệnh sao?
Hắn không thấy được ngay cả Đoàn Khinh Hồng và Chung Hàn Lâm thì Bách Lý Thanh Yên cũng đều từ chối sao?
Có thể ở chung trong núi cùng mỹ nữ xinh đẹp tuyệt trần như thế trong một tháng là việc mà tất cả mọi người đều mơ ước tha thiết đấy.
Ngay cả chết thì chuyện đấy cũng đáng giá.
Tên đần này, vậy mà lại từ chối!
Lần này, đến lượt Bách Lý Thanh Yên vô cùng ngạc nhiên, trên mặt bỗng hiện lên một chút ửng đỏ.
Hắn… Vậy mà hắn lại từ chối mình!
Sở dĩ Bách Lý Thanh Yên tìm đến Diệp Viễn cũng là bởi vì nàng ta chắc chắn Diệp Viễn sẽ không cự tuyệt.
Trên thực tế, nàng ta cơ bản không có nghĩ tới Diệp Viễn sẽ cự tuyệt.
Nhưng là bây giờ, nàng ta… vô cùng xấu hổ!
"Có thể nói chuyện riêng một chút được không?" Suy nghĩ một lát, Bách Lý Thanh Yên nói.
Đâm lao phải theo lao, lúc này đối với Bách Lý Thanh Yên mà nói, được cũng phải được, không được cũng phải được.
Diệp Viễn gật đầu, đi theo Bách Lý Thanh Yên đến một chỗ vắng vẻ.
"Vì sao ngươi lại từ chối ta?"
Vẻ mặt của Bách Lý Thanh Yên mờ mịt, trong lời nói mang theo thẹn thùng, tràn đầy vẻ không thể hiểu được.
Dưới cái nhìn của nàng ta thì bất kỳ người nam tử nào đều không thể cự tuyệt sự quyến rũ của nàng ta mới đúng
Diệp Viễn tâm như gương sáng, lại cười nói: "Bách Lý cô nương, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, ngươi cảm thấy thực lực của ta thấp, muốn lợi dụng ta để thoát khỏi sự dây dưa của hai người kia. Ngươi cảm thấy ta sẽ thèm nhỏ dãi sắc đẹp của ngươi, sẽ không nói hai lời mà đồng ý với ngươi. Hoặc là ta có thể qua vòng thứ nhất của kỳ kiểm tra dưới sự che chở của ngươi. Nhưng mà, ta không thể không nói, ngươi tính toán sai rồi!"
Nếu là những người khác, khẳng định là sẽ đồng ý không chút nghĩ ngợi.
Nhưng mà suy nghĩ của Diệp Viễn lại khác biệt rất nhiều so với những người khác.
Những thứ mà Bách Lý Thanh Yên ỷ vào thì ở trước mặt hắn không đáng một xu.
Hắn không cần sắc đẹp, càng không cần Bách Lý Thanh Yên phải bảo vệ giúp đỡ.
Cho nên, hắn không có dục vọng thì tất nhiên không cần gì.
Bách Lý Thanh Yên đẹp thì đẹp vậy, nhưng mà ý nghĩ của nàng ta, đối với Diệp Viễn mà nói cũng không nhiều sức hấp dẫn.
Cho nên, nàng ta tính lầm.
Bách Lý Thanh Yên chợt phát hiện, đầu óc của Diệp Viễn thanh tỉnh đến mức không tưởng.
Nàng ta biết rõ, đây là Diệp Viễn đang bàn điều kiện với nàng ta.
"Lấy thực lực của ngươi, nếu như Tống Đinh khăng khăng đối phó ngươi, ngươi tuyệt đối không thể nào sống được. Ngươi đi theo ta, có thể qua vòng thứ nhất của kỳ thi một cách rất nhẹ nhàng."
Bách Lý Thanh Yên nghi hoặc vô cùng, nàng ta cảm thấy, Diệp Viễn cơ bản là không có lý do gì để từ chối điều kiện của nàng ta.
Vừa rồi Tống Đinh uy hiếp, Bách Lý Thanh Yên đều nhìn thấy hết.
Nàng ta cảm thấy, dưới áp lực lớn như vậy, tất nhiên là Diệp Viễn cần tìm kiếm sự che chở.
Mà lại, thực lực của Diệp Viễn thấp, nàng ta ở trong cùng tổ đội với Diệp Viễn, bất cứ ai cũng có thể nhìn ra nàng ta chỉ là vì thoát khỏi hai người Đoàn Khinh Hồng Âmà thôi.
Đối với Diệp Viễn mà nói, sự gia nhập của nàng ta càng có thể làm cho Diệp Viễn qua vòng này một cách nhẹ nhàng.
Nói một cách khác, chỉ cần đi theo nàng ta, Diệp Viễn nằm cũng có thể thắng.
Gần như không cần lo lắng chút nào cũng qua vòng thứ nhất của kỳ kiểm tra.
Thế nhưng mà, Diệp Viễn lại vẫn cứ từ chối
Diệp Viễn cười nhạt nói: "Kia là việc của chính ta! Huống hồ, Bách Lý cô nương quá mức tự tin, qua vòng thứ nhất của kỳ kiểm tra cũng không quá khó như trong tưởng tượng của ngươi."
Trong lòng Bách Lý Thanh Yên cười lạnh không thôi!
Vòng thứ nhất không khó hả?
Đấy là đối với Bách Lý Thanh Yên nàng!
Bách Lý Thanh Yên vô cùng thông minh, rất nhanh nàng ta đã hiểu được suy nghĩ của Diệp Viễn.
Rõ ràng là Diệp Viễn nhìn thấu ý nghĩ của nàng ta, dùng cái này áp chế để bàn điều kiện với nàng ta!
Bách Lý Thanh Yên hít sâu một hơi, giọng nói lạnh lùng xuống, nói: "Lời đã ra khỏi miệng, ta không cách nào để rút lại. Ngươi nói đi, chỉ cần chung tổ đội với ta, ngươi có thể nói ra điều kiện của ngươi."
Diệp Viễn không còn gì để nói, bản thân Bách Lý Thanh Yên quá tự luyến.
Hắn thật sự không muốn cùng trong một tổ đội với nàng ta, thế nhưng mà Bách Lý Thanh Yên lại cho rằng Diệp Viễn nhờ vào đó để áp chế nàng ta.
Vừa nghĩ đến đây, Diệp Viễn thở dài nói: "Ta không có điều kiện gì, nếu như Bách Lý cô nương nhất định phải cùng tổ đội với ta, vậy không bằng đánh một khúc đàn cho ta, cùng trò chuyện để giải tịch mịch buồn chán trong núi."
Đối với Diệp Viễn mà nói, Bách Lý Thanh Yên có gia nhập hay không thì cũng chỉ là râu ria thôi
Nhưng mà giai nhân đã hạ thấp tư thái như thế, hắn thật sự là không có cách nào từ chối.
Cho nên, hắn mới lấy cớ kiểu này để đồng ý với Bách Lý Thanh Yên.
Nhờ miệng của Hàn Dũng mà hắn biết được tài nghệ đánh đàn của Bách Lý Thanh Yên có một không hai, chỉ là người có thể nghe được tiếng đàn của nàng ta thì lại lác đác không có mấy. Cho nên, Diệp Viễn mới nói đến chuyện này.
Bách Lý Thanh Yên hơi sững sờ, trên gương mặt ửng đỏ càng đậm, buồn bực e thẹn nói: "Ngươi… Tiểu nhân hèn hạ!"
Diệp Viễn khoát khoát tay, không để ý nói: "Nếu ngay cả chút yêu cầu ấy cũng không thể thỏa mãn, vậy thì đừng nói nữa."
Bách Lý Thanh Yên bất đắc dĩ, cả giận: "Được rồi, xem như ta thua ở trong tay ngươi! Chuyện ngày hôm nay, Bách Lý nhớ kỹ!"
Trong lòng Diệp Viễn có chút buồn bực, chỉ là đánh đàn một khúc mà thôi, có đến mức đó sao?
Khi hai người trở về, ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên người Diệp Viễn.
"Tên này thật không biết xấu hổ, xem ra là hắn đồng ý rồi!"
"Vậy vừa rồi chắc là thích chết rồi còn làm ra vẻ hả?"
"Tên này đúng thật là hèn hạ vô sỉ!"
...
Diệp Viễn cùng Bách Lý Thanh Yên đứng chung một chỗ, trong lòng mọi người lập tức hiểu rõ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!