Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (FULL)

Trên một con đường lớn rộng thênh thang, Diệp Viễn đang đi chậm rãi về phía trước.

Trên đường lớn, nhiều võ giả hoặc là tụ tập thành nhóm năm, nhóm ba, hoặc đi một mình tiến về phía trước.

Khí thế ở trên người của những người này đều không yếu, nhất định đều là cường giả cảnh giới Thần Quân!

Diệp Viễn biết rằng họ đều tới Ảnh Nguyệt tông tham gia kỳ kiểm tra tông môn, hắn cũng giống vậy.

Từ thức hải của Tư Không Tú, Diệp Viễn đã biết được Ảnh Nguyệt tông là tông môn cấp Chân Thần duy nhất hiện đang chiêu mộ đệ tử mới.

Từ giờ đến hội võ Hoàng Linh tiếp theo còn cách khoảng thời gian hơn hai trăm năm nữa.

Diệp Viễn cần phải nhanh chóng đột phá tới cảnh giới Thiên Thần trong hơn hai trăm năm ở đây.

Tham gia hội võ Hoàng Linh nhất định phải là thực lực cảnh giới Thiên Thần.

Mà khoảng cách của Diệp Viễn tới cảnh giới Thiên Thần còn một đoạn đường rất dài phải đi.

Những năm trước Diệp Viễn vẫn luôn đắm chìm trong đan đạo, võ đạo tiến không nhanh.

Khoảng thời gian hơn hai trăm năm này, Diệp Viễn dự định dốc hết sức tu luyện, tranh thủ đột phá cảnh giới Thiên Thần càng sớm càng tốt.

“Này, tiểu huynh đệ, huynh đến từ tông môn nào vậy, trông thật lạ mắt!”

Một người nam tử thô kệch có lẽ là cảm thấy buồn chán nên tiến đến bên cạnh Diệp Viễn cùng đi song song.

Diệp Viễn cười nói: “Ta đến từ một tông môn nhỏ cấp Thần Quân, cũng chẳng có danh tiếng gì nhiều.”

Người nam tử thô kệch cười nói: “Thì ra là như vậy, khó trách thực lực của huynh yếu như vậy. Thực lực này của huynh chỉ sợ rằng khó có thể vượt qua được kỳ kiểm tra đầu vào của Ảnh Nguyệt tông!”

Diệp Viễn cười thầm trong lòng, tính tình cái tên này cũng thật là thẳng thắn.

Chẳng qua hắn cũng có thể nhìn ra được, người nam tử này là kiểu người tính thẳng như ruột ngựa, có gì nói nấy, cơ bản là không đi qua não.

Diệp Viễn chỉ cười nói: “Ta chỉ là đến thử xem, dù sao thì tông môn lúc trước cũng đã không còn gì để cho ta có thể tiếp tục học tập nữa rồi.”

Người nam tử thô kệch nói: “Nói cũng đúng, huynh có thể tu luyện từ trong một tông môn nhỏ cấp Thần Quân đến cảnh giới hiện giờ quả thực cũng không dễ dàng gì. Chỉ có điều, thiên tài có thể tiến vào Ảnh Nguyệt tông đều là một trong một vạn. Huynh muốn vượt qua kỳ kiểm tra đầu vào e rằng phải mất mấy trăm năm nữa.”

Diệp Viễn gật đầu nói: “Ừm, nếu như không được thì ta sẽ làm một tên tạp dịch ở Ảnh Nguyệt tông, đợi có đủ thực lực thì lại tham gia kỳ kiểm tra đầu vào.”

Vùng Hoàng Linh Hư Giới bao la rộng lớn, tông môn mọc lên như nấm, hơn mười tông môn cấp Chân Thần này là những sinh vật khổng lồ.

Thế nhưng vẫn có rất nhiều những tông môn cấp bậc Thiên Thần và tông môn cấp bậc Thần Quân, sau khi những đệ tử thiên tài của các tông môn này học xong tất cả thì rất nhiều người sẽ chọn gia nhập vào một tông môn cấp cao hơn.

Thứ nhất, với họ mà nói thì tông môn của họ đã không còn không gian để cho họ phát triển nữa rồi, ở lại chỉ khiến họ lãng phí thời gian mà thôi.

Thứ hai, sau khi những đệ tử này gia nhập tông môn cấp Chân Thần, một khi đã học xong tất cả thì sẽ quan tâm nhiều hơn đến tông môn của mình.

Vậy nên hiện giờ người đi tham gia kỳ kiểm tra đầu vào của Ánh Nguyện tông phần lớn đều là đệ tử cấp bậc Chân Thần.

Đương nhiên cũng có một số đệ tử của các tông môn nhỏ, hầu hết đều là những cái tên không có tiếng tăm, cũng không có khả năng cao vượt qua kỳ kiểm tra.

Lời nói của người nam tử thô kệch cũng không phải là không có cơ sở.

Chỉ là hắn không biết được rằng sức chiến đấu của Diệp Viễn còn hơn xa so với võ giả cùng cấp.

Người nam tử thô kệch cười nói: “Ha ha, ta đến từ Lôi Vân tông, gọi là Hàn Dũng. Sau này ai dám bắt nạt huynh thì cứ nói tên của ta ra.”

Diệp Viễn cười nói: “Rất cảm ơn Hàn huynh, tại hạ là Diệp Viễn.”

Hai người đang trò chuyện thì bên cạnh phát ra một loạt lời chế giễu.

“Ha ha ha, Hàn Dũng, ngươi cũng không lấy gương ra mà soi lại mình xem, chỉ dựa vào ngươi mà cũng dám che chở cho người khác ư? Bây giờ ta bắt nạt hắn ta, ngươi dám che chở cho hắn ta không?”

Diệp Viễn liếc mắt nhìn lại thấy ba nam nhân mặc áo gấm đang cười như không cười mà nhìn Hàn Dũng với vẻ mặt châm biếm.

Trán của ba người này vô cùng giống nhau, vừa nhìn liền biết đây là ba huynh đệ.

Hàn Dũng nhìn thấy ba người này, sắc mặt liền thay đổi, trầm giọng nói: “Triệu Hy, ngươi khoe khoang cái gì mà khoe khoang? Có bản lĩnh thì một mình ngươi qua đây, ta bảo đảm sẽ không đánh chết ngươi!”

Hàn Dũng quay đầu nói nhỏ với Diệp Viễn: “Đây là ba huynh đệ Triệu Chiêu, Triệu Thự, Triệu Hy, họ đến từ Ma Tượng tông, là kẻ thù không đội trời chung với Lôi Vân tông chúng ta.”

Diệp Viễn nghe vậy, trong lòng liền hiểu rõ.

Triệu Hy nghe vậy liền khinh thường nói: “Chẳng qua ngươi chỉ mạnh hơn ta một chút, ngay cả nhị ca của ta ngươi cũng không phải là đối thủ, vậy mà cũng dám càn rỡ ở trước mặt ba huynh đệ ta ư? Lôi Vân tông của các người đúng là thứ rác rưởi mới phái đi một đồ vô dụng như ngươi đến đây, cũng chỉ có thể làm ra vẻ to đầu ở trước mặt mất tiểu môn tiểu phái mà thôi.”

Nghe một hồi, Hàn Dũng liền tức giận đến mức sắc mặt tái mét.

Tư chất của ba huynh đệ Triệu Hy cực cao, sức mạnh của ba người vẫn luôn ngang ngửa nhau.

Triệu Hy chỉ yếu hơn một chút mà cũng đã là Thần Quân Tầng bảy Đỉnh Phong rồi.

Hai người còn lại chính là Thần Quân tầng tám!

Thực ra tư chất của Hàn Dũng cũng rất tốt, cũng là Thần Quân tầng tám, chỉ có điều ở trước mặt của ba huynh đệ này thì vẫn kém hơn một chút.

“Triệu Hy, ngươi dám sỉ nhục Lôi Vân tông ta ư? Nếu có gan thì đấu tay đối với ta xem!” Hàn Dũng không dám thách thức ba người họ, chỉ có thể dùng lời nói kích Triệu Hy.

Triệu Hy lại cười nói: “Vào Ảnh Nguyệt tông có rất nhiều thời gian đấu tay đôi. Nhưng bây giờ… khà khà, không phải ngươi nói ngươi che chở cho tên tiểu tử này sao? Bây giờ ta muốn bắt nạt tên đó, trái lại ta muốn xem thử ngươi cầm cái gì đến để che chở cho tên tiểu tử đó. Ta muốn cho tất cả mọi người thấy được Lôi Vân tông các ngươi vô dụng đến nhường nào. Bản thân ngươi không có sức mạnh, không có suy nghĩ, ngay cả tông môn cũng chưa vào mà còn dám đi che chở người khác!”

Sắc mặt của Hàn Dũng thay đổi, hắn nói với Diệp Viễn: “Diệp Viễn, là do ta đã làm liên lụy huynh, huynh mau đi đi, ta sẽ tới ngăn hắn ta lại!”

Triệu Thự cười nói: “Bây giờ mới đi có phải đã quá muộn rồi hay không? Đối thủ của ngươi chính là ta!”

Triệu Thự vừa di chuyển người liền trực tiếp đối đầu với Hàn Dũng.

Sức mạnh của Hàn Dũng yếu hơn Triệu Thự một chút, lần đối đầu này chỉ có thể thụ động ứng chiến.

Nếu hắn muốn chạy thì dĩ nhiên có thể chạy thoát, nhưng nếu hắn chạy rồi thì một mình Diệp Viễn phải đối mặt với ba huynh đệ Triệu Thự, vậy thì hậu quả sẽ không thể nào tưởng tượng nổi.

Triệu Hy chậm rãi đi về phía Diệp Viễn, vẻ mặt đùa bỡn nói: “Tiểu tử, vậy mà ngươi còn không chạy, có phải bị dọa cho thành ngốc rồi không? Khà khà, đừng trách ta bắt nạt ngươi, muốn trách thì trách Hàn Dũng kia kìa, ai kêu hắn ta thích ra vẻ cơ chứ.”

Chính bản thân Diệp Viễn cũng cảm thấy ù ù cạc cạc không thể hiểu nổi, đi một đường tốt đẹp như vậy mà lại vẫn có thể gặp phải phiền toái như thế này.

Chỉ có điều, sức mạnh của Triệu Hy còn không lọt được vào mắt của hắn.

Hắn ta không chọc đến mình, đấu vài câu ngoài miệng với Hàn Dũng thì thôi đi, cố tình lại muốn đến khiêu khích mình.

Diệp Viễn chỉ có thể thở dài trong lòng: Không tự tìm đường chết thì sẽ không chết.

“Mọi người đều đến tham gia kỳ kiểm tra của Ảnh Nguyệt tông, sau này đều là đồng môn, hà cớ gì phải biến thành như thế này cơ chứ?” Vẻ mặt Diệp Viễn bất đắc dĩ nói.

Đối với loại tranh đấu nhàm chán này, hắn quả thực chẳng muốn tham dự vào.

Chỉ cần Triệu Hy thu tay lại thì hắn cũng sẽ không chấp nhặt với đối phương.

Triệu Hy nghe vậy liền cười ầm lên, nói: “Đồng môn? Ha ha ha, tiểu tử, ngươi nghĩ nhiều rồi! Chỉ bằng chút sức mạnh đó của ngươi mà cũng muốn vượt qua kỳ kiểm tra của Ảnh Nguyệt tông ư? Ngươi và ta mãi mãi không bảo giờ ở cùng một thế giới! Vậy nên chúng ta không thể nào trở thành đồng môn được!

Diệp Viễn nhún vai nói: “Sau đó thì sao?”

Triệu Hy cười lạnh nói: “Tiểu tử, ta không thể không khâm phục thần kinh của ngươi. Bây giờ, ta cho ngươi hai sự lựa chọn, thứ nhất là quỳ xuống hô ba lần ‘Lôi Vân tông rác rưởi’; thứ hai, ta sẽ phế bỏ tu vi của ngươi, đánh gãy hai chân ngươi, cho ngươi bò tới Ảnh Nguyệt tông.”

Trên một con đường lớn rộng thênh thang, Diệp Viễn đang đi chậm rãi về phía trước.

Trên đường lớn, nhiều võ giả hoặc là tụ tập thành nhóm năm, nhóm ba, hoặc đi một mình tiến về phía trước.

Khí thế ở trên người của những người này đều không yếu, nhất định đều là cường giả cảnh giới Thần Quân!

Diệp Viễn biết rằng họ đều tới Ảnh Nguyệt tông tham gia kỳ kiểm tra tông môn, hắn cũng giống vậy.

Từ thức hải của Tư Không Tú, Diệp Viễn đã biết được Ảnh Nguyệt tông là tông môn cấp Chân Thần duy nhất hiện đang chiêu mộ đệ tử mới.

Từ giờ đến hội võ Hoàng Linh tiếp theo còn cách khoảng thời gian hơn hai trăm năm nữa.

Diệp Viễn cần phải nhanh chóng đột phá tới cảnh giới Thiên Thần trong hơn hai trăm năm ở đây.

Tham gia hội võ Hoàng Linh nhất định phải là thực lực cảnh giới Thiên Thần.

Mà khoảng cách của Diệp Viễn tới cảnh giới Thiên Thần còn một đoạn đường rất dài phải đi.

Những năm trước Diệp Viễn vẫn luôn đắm chìm trong đan đạo, võ đạo tiến không nhanh.

Khoảng thời gian hơn hai trăm năm này, Diệp Viễn dự định dốc hết sức tu luyện, tranh thủ đột phá cảnh giới Thiên Thần càng sớm càng tốt.

“Này, tiểu huynh đệ, huynh đến từ tông môn nào vậy, trông thật lạ mắt!”

Một người nam tử thô kệch có lẽ là cảm thấy buồn chán nên tiến đến bên cạnh Diệp Viễn cùng đi song song.

Diệp Viễn cười nói: “Ta đến từ một tông môn nhỏ cấp Thần Quân, cũng chẳng có danh tiếng gì nhiều.”

Người nam tử thô kệch cười nói: “Thì ra là như vậy, khó trách thực lực của huynh yếu như vậy. Thực lực này của huynh chỉ sợ rằng khó có thể vượt qua được kỳ kiểm tra đầu vào của Ảnh Nguyệt tông!”

Diệp Viễn cười thầm trong lòng, tính tình cái tên này cũng thật là thẳng thắn.

Chẳng qua hắn cũng có thể nhìn ra được, người nam tử này là kiểu người tính thẳng như ruột ngựa, có gì nói nấy, cơ bản là không đi qua não.

Diệp Viễn chỉ cười nói: “Ta chỉ là đến thử xem, dù sao thì tông môn lúc trước cũng đã không còn gì để cho ta có thể tiếp tục học tập nữa rồi.”

Người nam tử thô kệch nói: “Nói cũng đúng, huynh có thể tu luyện từ trong một tông môn nhỏ cấp Thần Quân đến cảnh giới hiện giờ quả thực cũng không dễ dàng gì. Chỉ có điều, thiên tài có thể tiến vào Ảnh Nguyệt tông đều là một trong một vạn. Huynh muốn vượt qua kỳ kiểm tra đầu vào e rằng phải mất mấy trăm năm nữa.”

Diệp Viễn gật đầu nói: “Ừm, nếu như không được thì ta sẽ làm một tên tạp dịch ở Ảnh Nguyệt tông, đợi có đủ thực lực thì lại tham gia kỳ kiểm tra đầu vào.”

Vùng Hoàng Linh Hư Giới bao la rộng lớn, tông môn mọc lên như nấm, hơn mười tông môn cấp Chân Thần này là những sinh vật khổng lồ.

Thế nhưng vẫn có rất nhiều những tông môn cấp bậc Thiên Thần và tông môn cấp bậc Thần Quân, sau khi những đệ tử thiên tài của các tông môn này học xong tất cả thì rất nhiều người sẽ chọn gia nhập vào một tông môn cấp cao hơn.

Thứ nhất, với họ mà nói thì tông môn của họ đã không còn không gian để cho họ phát triển nữa rồi, ở lại chỉ khiến họ lãng phí thời gian mà thôi.

Thứ hai, sau khi những đệ tử này gia nhập tông môn cấp Chân Thần, một khi đã học xong tất cả thì sẽ quan tâm nhiều hơn đến tông môn của mình.

Vậy nên hiện giờ người đi tham gia kỳ kiểm tra đầu vào của Ánh Nguyện tông phần lớn đều là đệ tử cấp bậc Chân Thần.

Đương nhiên cũng có một số đệ tử của các tông môn nhỏ, hầu hết đều là những cái tên không có tiếng tăm, cũng không có khả năng cao vượt qua kỳ kiểm tra.

Lời nói của người nam tử thô kệch cũng không phải là không có cơ sở.

Chỉ là hắn không biết được rằng sức chiến đấu của Diệp Viễn còn hơn xa so với võ giả cùng cấp.

Người nam tử thô kệch cười nói: “Ha ha, ta đến từ Lôi Vân tông, gọi là Hàn Dũng. Sau này ai dám bắt nạt huynh thì cứ nói tên của ta ra.”

Diệp Viễn cười nói: “Rất cảm ơn Hàn huynh, tại hạ là Diệp Viễn.”

Hai người đang trò chuyện thì bên cạnh phát ra một loạt lời chế giễu.

“Ha ha ha, Hàn Dũng, ngươi cũng không lấy gương ra mà soi lại mình xem, chỉ dựa vào ngươi mà cũng dám che chở cho người khác ư? Bây giờ ta bắt nạt hắn ta, ngươi dám che chở cho hắn ta không?”

Diệp Viễn liếc mắt nhìn lại thấy ba nam nhân mặc áo gấm đang cười như không cười mà nhìn Hàn Dũng với vẻ mặt châm biếm.

Trán của ba người này vô cùng giống nhau, vừa nhìn liền biết đây là ba huynh đệ.

Hàn Dũng nhìn thấy ba người này, sắc mặt liền thay đổi, trầm giọng nói: “Triệu Hy, ngươi khoe khoang cái gì mà khoe khoang? Có bản lĩnh thì một mình ngươi qua đây, ta bảo đảm sẽ không đánh chết ngươi!”

Hàn Dũng quay đầu nói nhỏ với Diệp Viễn: “Đây là ba huynh đệ Triệu Chiêu, Triệu Thự, Triệu Hy, họ đến từ Ma Tượng tông, là kẻ thù không đội trời chung với Lôi Vân tông chúng ta.”

Diệp Viễn nghe vậy, trong lòng liền hiểu rõ.

Triệu Hy nghe vậy liền khinh thường nói: “Chẳng qua ngươi chỉ mạnh hơn ta một chút, ngay cả nhị ca của ta ngươi cũng không phải là đối thủ, vậy mà cũng dám càn rỡ ở trước mặt ba huynh đệ ta ư? Lôi Vân tông của các người đúng là thứ rác rưởi mới phái đi một đồ vô dụng như ngươi đến đây, cũng chỉ có thể làm ra vẻ to đầu ở trước mặt mất tiểu môn tiểu phái mà thôi.”

Nghe một hồi, Hàn Dũng liền tức giận đến mức sắc mặt tái mét.

Tư chất của ba huynh đệ Triệu Hy cực cao, sức mạnh của ba người vẫn luôn ngang ngửa nhau.

Triệu Hy chỉ yếu hơn một chút mà cũng đã là Thần Quân Tầng bảy Đỉnh Phong rồi.

Hai người còn lại chính là Thần Quân tầng tám!

Thực ra tư chất của Hàn Dũng cũng rất tốt, cũng là Thần Quân tầng tám, chỉ có điều ở trước mặt của ba huynh đệ này thì vẫn kém hơn một chút.

“Triệu Hy, ngươi dám sỉ nhục Lôi Vân tông ta ư? Nếu có gan thì đấu tay đối với ta xem!” Hàn Dũng không dám thách thức ba người họ, chỉ có thể dùng lời nói kích Triệu Hy.

Triệu Hy lại cười nói: “Vào Ảnh Nguyệt tông có rất nhiều thời gian đấu tay đôi. Nhưng bây giờ… khà khà, không phải ngươi nói ngươi che chở cho tên tiểu tử này sao? Bây giờ ta muốn bắt nạt tên đó, trái lại ta muốn xem thử ngươi cầm cái gì đến để che chở cho tên tiểu tử đó. Ta muốn cho tất cả mọi người thấy được Lôi Vân tông các ngươi vô dụng đến nhường nào. Bản thân ngươi không có sức mạnh, không có suy nghĩ, ngay cả tông môn cũng chưa vào mà còn dám đi che chở người khác!”

Sắc mặt của Hàn Dũng thay đổi, hắn nói với Diệp Viễn: “Diệp Viễn, là do ta đã làm liên lụy huynh, huynh mau đi đi, ta sẽ tới ngăn hắn ta lại!”

Triệu Thự cười nói: “Bây giờ mới đi có phải đã quá muộn rồi hay không? Đối thủ của ngươi chính là ta!”

Triệu Thự vừa di chuyển người liền trực tiếp đối đầu với Hàn Dũng.

Sức mạnh của Hàn Dũng yếu hơn Triệu Thự một chút, lần đối đầu này chỉ có thể thụ động ứng chiến.

Nếu hắn muốn chạy thì dĩ nhiên có thể chạy thoát, nhưng nếu hắn chạy rồi thì một mình Diệp Viễn phải đối mặt với ba huynh đệ Triệu Thự, vậy thì hậu quả sẽ không thể nào tưởng tượng nổi.

Triệu Hy chậm rãi đi về phía Diệp Viễn, vẻ mặt đùa bỡn nói: “Tiểu tử, vậy mà ngươi còn không chạy, có phải bị dọa cho thành ngốc rồi không? Khà khà, đừng trách ta bắt nạt ngươi, muốn trách thì trách Hàn Dũng kia kìa, ai kêu hắn ta thích ra vẻ cơ chứ.”

Chính bản thân Diệp Viễn cũng cảm thấy ù ù cạc cạc không thể hiểu nổi, đi một đường tốt đẹp như vậy mà lại vẫn có thể gặp phải phiền toái như thế này.

Chỉ có điều, sức mạnh của Triệu Hy còn không lọt được vào mắt của hắn.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!