Tròng mắt Diệp Viễn bỗng nhiên co lại!
Trong hàng trăm hung thú có một con cực kỳ hung hãn, đúng là đã đạt đến tứ giai hậu kỳ đỉnh phong!
Thực lực như vậy có thể so với Thần Quân tầng chín.
Diệp Viễn hiện tại đã là Thần Toàn tầng năm, cho dù đối phương có là cường giả Thần Quân Tầng tám thì hắn cũng không chút e sợ.
Trong những hung thú đó có một thương lôi huyễn ngưu thú, có ngoại hình giống Mãng Ngưu, khí tức lại có thể so với Thần Quân tầng chín.
Với thân pháp của Diệp Viễn, nếu muốn thoát khỏi đây thì thương lôi huyễn ngưu thú này chưa chắc đã đuổi kịp.
Nhưng hiện tại Hổ Tâm đang trong giai đoạn đột phá, nếu như hắn rời đi thì hung thú khác nhất định sẽ tiến lên ăn hắn ta sạch sẽ không còn chút cặn.
Đổi lại là người khác, ý nghĩ đầu tiên lúc này sẽ là chạy trốn.
Nhưng, hắn là Diệp Viễn!
Dường như cảm nhận được uy áp mạnh mẽ xung quanh của hung thú, khí tức của Hổ Tâm trở nên hỗn loạn.
Hắn ta đã đến giai đoạn đột phá quan trọng nhất, nếu lúc này có chuyện không may xảy ra, nhẹ thì cảnh giới hạ xuống một bậc, nặng thì tổn hại căn cơ, hơn nữa còn khó khôi phục như cũ.
"Bây giờ ngươi đừng suy nghĩ gì cả, chuyên tâm đột phá, những chuyện khác giao cho ta! Ngươi sớm đột phá thành công, chúng ta càng sớm thoát khỏi nguy hiểm."
Diệp Viễn truyền lời cho Hổ Tâm, rất nhanh khí tức của hắn ta đã trở nên ổn định hơn trước.
Diệp Viễn nhìn từng hung thú như lang như hổ, thở dài nói: "Xem ra chỉ có thể đánh một trận, chờ Hổ Tâm đột phá thành công!"
Đột nhiên có một thân ảnh xuất hiện bên cạnh Diệp Viễn, chính là Ninh Thiên Bình.
Thực lực của Diệp Viễn ngày càng tăng lên, những lúc Ninh Thiên Bình có thể giúp Diệp Viễn đã không còn nhiều.
Những năm gần đây hắn luôn bế quan tu luyện trong Tử Cực Điện.
Dưới sự chỉ bảo của Mạc Lệ Phi, lại thêm sự trợ giúp của đan dược Diệp Viễn đưa, hắn đã đột phá thành công bình cảnh, thành công bước vào Thần Quân tầng bảy.
"Đại nhân, chuyện này..."
Ninh Thiên Bình vừa đến liền nhìn thấy cảnh tượng chấn động như vậy, nhịn không được biến sắc.
Diệp Viễn thản nhiên nói: "Ngươi bảo vệ tiểu tử này cho tốt, đừng cho hung thú đến gần. Chuyện khác cứ giao cho ta!"
Ninh Thiên Bình biến sắc nói: "Nhưng đại nhân, hung thú kia quá mạnh!"
Diệp Viễn vẫn bình thản nói: "Ta cũng không phải liều mạng với nó, sợ cái gì?"
"Vâng, đại nhân!" Ninh Thiên Bình cắn răng.
Đối diện với trận thế nguy hiểm như vậy mà hắn lại chỉ có thể ở một bên phối hợp tác chiến, thật không cam lòng mà!
Trường kiếm của Diệp Viễn rung động, thân hình bắn ra nhanh như điện, bóng dáng lấp loáng trong không trung.
Vừa ra tay chính là tuyệt chiêu của Linh Ẩn Kiếm!
"Phốc phốc!"
Con sói đen đầu đàn trực tiếp bị một kiếm của Diệp Viễn chém làm đôi, chết ngay lập tức.
Một kiếm này của hắn thành công khơi dậy dã tính của tất cả hung thú.
Gào gào gào!
Hàng trăm hung thú điên cuồng gào thét ở nơi hoang tàn này khiến cảnh tượng cực kỳ kinh khủng.
Diệp Viễn lập tức hấp dẫn tất cả hung thú.
Trong bầy thú, thân ảnh Diệp Viễn thoắt ẩn thoắt hiện, di chuyển nhanh như cắt ở những khoảng trống bên trong.
Vừa ra tay chính là một hung thú mất mạng.
Nhưng đúng lúc này hung thú tứ giai hậu kỳ đỉnh phong ra tay!
Phốc!
Chỉ thấy thương lôi huyễn ngưu thú kia gào thét một tiếng, xung quanh lập tức trở thành một biển sấm sét.
Diệp Viễn biến sắc, lôi điện này quá mạnh, hơn nữa lại có tác dụng đóng băng không gian, khiến không gian pháp tắc của hắn không thể thi triển thuận lợi được.
Phải biết thế mạnh lớn nhất của Diệp Viễn chính là không gian pháp tắc.
Nếu như thân pháp bị hạn chế, hắn chỉ có một con đường chết.
Thương lôi huyễn ngưu thú này chắc chắn không có đơn giản như vậy.
Gào!
Lại một tiếng gào, thương lôi huyễn ngưu thú kia lấy đà thật mạnh, thân hình hóa thành một tia ánh sáng đánh về phía Diệp Viễn.
Tốc độ của hung thú này vô cùng nhanh, trong chớp mắt đã đến trước mặt Diệp Viễn.
"Phốc phốc!"
Sừng trâu sắc bén kia trực tiếp đâm thủng một hung thú tứ giai hậu kỳ.
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc này Diệp Viễn nhanh chóng thoát khỏi trói buộc của sấm sét, trốn vào hư không.
Ninh Thiên Bình ở xa thấy một màn vừa rồi, bị dọa đến mặt mày trắng bệch.
Nhìn thấy Diệp Viễn thành công tránh được một đòn tấn công kinh khủng này mới dám thở ra một hơi dài.
"Phốc!"
Diệp Viễn phun ra một ngụm máu lớn, rõ ràng là lúc nãy hắn vẫn bị pháp tắc chi lực làm bị thương.
Diệp Viễn không dám dừng lại, lại quay lại trận chiến, tránh đi khu vực có sấm sét.
hắn tin rằng sức mạnh sấm sét khủng bố như vậy không thể phát ra từ thương lôi huyễn ngưu thú kia được.
Sắc mặt Ninh Thiên Bình trắng bệch như tờ giấy, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Đã lâu lắm rồi hắn ta không nhìn thấy Diệp Viễn ra tay, đã nhiều năm như vậy, thực lực của Diệp Viễn càng kinh khủng.
Có thể giết nhiều hung thú như vậy, hơn nữa còn đánh lại cảnh giới Thần Quân, chỉ sợ không tìm được người thứ hai có thể làm như vậy đi?
Bỗng nhiên sắc mặt hắn ta thay đổi, một nhóm nhỏ hung thú đang phi tới chỗ Hổ Tâm.
Ninh Thiên Bình nắm chắc trường kiếm trong tay, bảo vệ xung quanh Hổ Tâm.
May mắn đại bộ phận hung thú đều đặt chú ý lên Diệp Viễn, những hung thú chạy tới chỗ này cũng chỉ là những con có thực lực yếu.
Hiện tại dưới sự dạy dỗ của Mạc Lệ Phi, thực lực của Ninh Thiên Bình ngày càng tăng.
Bị hơn mười hung thú bao vây lại nhưng hắn ta cũng không chút sợ hãi.
Mặc dù không thể một kiếm chém chết hung thú như Diệp Viễn nhưng những hung thú bình thường cũng không thể tới gần được.
Diệp Viễn ở bên kia đếm không biết bao nhiêu hung thú đã ngã xuống.
Những hung thú hắn một kiếm giết chết đều là những con có thực lực yếu.
Những hung thú có thực lực qua tứ giai hậu kỳ không thể giết chết một cách đơn giản như vậy được.
Nhưng dù như vậy thì cũng có đến bảy tám hung thú tứ giai hậu kỳ ngã trên mặt đất.
Về phần những hung thú yếu hơn thì càng nhiều hơn.
Rơi vào lớp lớp vòng vây như vậy khiến Diệp Viễn cảm nhận được áp lực chưa từng có.
Đột nhiên Diệp Viễn phát hiện ra có hai hung thú tứ giai hậu kỳ bị Ninh Thiên Bình giết chết.
Hoắn không khỏi kinh ngạc, dựa vào thực lực hiện giờ của Ninh Thiên Bình, tuyệt đối không thể ngăn cản công kích của hai hung thú tứ giai hậu kỳ.
Hơn nữa hiện tại hắn ta cũng đã cố gắng hết sức.
Vút!
Hai đạo kiếm đáng sợ xé gió mà đến, hai hung thú ngã xuống đất.
Nhưng đúng vào lúc này, thương lôi huyễn ngưu thú kia phun ra một quả cầu điện.
Diệp Viễn vì giết hai hung thú kia nên khoảng trống mở rộng, muốn tránh nhưng không kịp.
Nhưng Diệp Viễn đã sớm nghĩ đến chuyện này.
Ánh sáng xanh trên người hắn lấp lóe, ánh sáng chiếu ra khắp nơi.
Bùm!
Diệp Viễn nhận một quả cầu điện này, toàn thân như có sấm sét, máu tươi phun ra, bay ra xa mấy trăm trượng.
Đúng lúc này, Hổ Tâm cuối cùng cũng đột phá thành công!
Nhìn những thi thể hung thú ngổn ngang trên mặt đất, Hổ Tâm cực kỳ chấn động.
"Cái này... Đây đều do Diệp Viễn đại sư làm sao? Thực lực của hắn thật đáng sợ!"
Hổ Tâm chưa từng nghĩ rằng thực lực của một con người bình thường lại có thể mạnh đến mức này.
Đối đầu với hung thú tứ giai hậu kỳ đỉnh phong cùng với một nhóm lớn hung thú bao vây mà vẫn có thể phản kích mạnh mẽ như vậy.
Thực lực của Diệp Viễn đại sư thật sự quá kinh khủng.
Phải biết hắn mới là Thần Quân tầng năm!
"Con hổ ngu xuẩn này, còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đi cứu đại nhân!"
Ninh Thiên Bình thấy Diệp Viễn bị thương, khóe mắt cũng muốn nứt ra rồi.
Thấy Hổ Tâm đang đứng đó ngây người, hắn ta không nhịn được mà hét lớn.
Tròng mắt Diệp Viễn bỗng nhiên co lại!
Trong hàng trăm hung thú có một con cực kỳ hung hãn, đúng là đã đạt đến tứ giai hậu kỳ đỉnh phong!
Thực lực như vậy có thể so với Thần Quân tầng chín.
Diệp Viễn hiện tại đã là Thần Toàn tầng năm, cho dù đối phương có là cường giả Thần Quân Tầng tám thì hắn cũng không chút e sợ.
Trong những hung thú đó có một thương lôi huyễn ngưu thú, có ngoại hình giống Mãng Ngưu, khí tức lại có thể so với Thần Quân tầng chín.
Với thân pháp của Diệp Viễn, nếu muốn thoát khỏi đây thì thương lôi huyễn ngưu thú này chưa chắc đã đuổi kịp.
Nhưng hiện tại Hổ Tâm đang trong giai đoạn đột phá, nếu như hắn rời đi thì hung thú khác nhất định sẽ tiến lên ăn hắn ta sạch sẽ không còn chút cặn.
Đổi lại là người khác, ý nghĩ đầu tiên lúc này sẽ là chạy trốn.
Nhưng, hắn là Diệp Viễn!
Dường như cảm nhận được uy áp mạnh mẽ xung quanh của hung thú, khí tức của Hổ Tâm trở nên hỗn loạn.
Hắn ta đã đến giai đoạn đột phá quan trọng nhất, nếu lúc này có chuyện không may xảy ra, nhẹ thì cảnh giới hạ xuống một bậc, nặng thì tổn hại căn cơ, hơn nữa còn khó khôi phục như cũ.
"Bây giờ ngươi đừng suy nghĩ gì cả, chuyên tâm đột phá, những chuyện khác giao cho ta! Ngươi sớm đột phá thành công, chúng ta càng sớm thoát khỏi nguy hiểm."
Diệp Viễn truyền lời cho Hổ Tâm, rất nhanh khí tức của hắn ta đã trở nên ổn định hơn trước.
Diệp Viễn nhìn từng hung thú như lang như hổ, thở dài nói: "Xem ra chỉ có thể đánh một trận, chờ Hổ Tâm đột phá thành công!"
Đột nhiên có một thân ảnh xuất hiện bên cạnh Diệp Viễn, chính là Ninh Thiên Bình.
Thực lực của Diệp Viễn ngày càng tăng lên, những lúc Ninh Thiên Bình có thể giúp Diệp Viễn đã không còn nhiều.
Những năm gần đây hắn luôn bế quan tu luyện trong Tử Cực Điện.
Dưới sự chỉ bảo của Mạc Lệ Phi, lại thêm sự trợ giúp của đan dược Diệp Viễn đưa, hắn đã đột phá thành công bình cảnh, thành công bước vào Thần Quân tầng bảy.
"Đại nhân, chuyện này..."
Ninh Thiên Bình vừa đến liền nhìn thấy cảnh tượng chấn động như vậy, nhịn không được biến sắc.
Diệp Viễn thản nhiên nói: "Ngươi bảo vệ tiểu tử này cho tốt, đừng cho hung thú đến gần. Chuyện khác cứ giao cho ta!"
Ninh Thiên Bình biến sắc nói: "Nhưng đại nhân, hung thú kia quá mạnh!"
Diệp Viễn vẫn bình thản nói: "Ta cũng không phải liều mạng với nó, sợ cái gì?"
"Vâng, đại nhân!" Ninh Thiên Bình cắn răng.
Đối diện với trận thế nguy hiểm như vậy mà hắn lại chỉ có thể ở một bên phối hợp tác chiến, thật không cam lòng mà!
Trường kiếm của Diệp Viễn rung động, thân hình bắn ra nhanh như điện, bóng dáng lấp loáng trong không trung.
Vừa ra tay chính là tuyệt chiêu của Linh Ẩn Kiếm!
"Phốc phốc!"
Con sói đen đầu đàn trực tiếp bị một kiếm của Diệp Viễn chém làm đôi, chết ngay lập tức.
Một kiếm này của hắn thành công khơi dậy dã tính của tất cả hung thú.
Gào gào gào!
Hàng trăm hung thú điên cuồng gào thét ở nơi hoang tàn này khiến cảnh tượng cực kỳ kinh khủng.
Diệp Viễn lập tức hấp dẫn tất cả hung thú.
Trong bầy thú, thân ảnh Diệp Viễn thoắt ẩn thoắt hiện, di chuyển nhanh như cắt ở những khoảng trống bên trong.
Vừa ra tay chính là một hung thú mất mạng.
Nhưng đúng lúc này hung thú tứ giai hậu kỳ đỉnh phong ra tay!
Phốc!
Chỉ thấy thương lôi huyễn ngưu thú kia gào thét một tiếng, xung quanh lập tức trở thành một biển sấm sét.
Diệp Viễn biến sắc, lôi điện này quá mạnh, hơn nữa lại có tác dụng đóng băng không gian, khiến không gian pháp tắc của hắn không thể thi triển thuận lợi được.
Phải biết thế mạnh lớn nhất của Diệp Viễn chính là không gian pháp tắc.
Nếu như thân pháp bị hạn chế, hắn chỉ có một con đường chết.
Thương lôi huyễn ngưu thú này chắc chắn không có đơn giản như vậy.
Gào!
Lại một tiếng gào, thương lôi huyễn ngưu thú kia lấy đà thật mạnh, thân hình hóa thành một tia ánh sáng đánh về phía Diệp Viễn.
Tốc độ của hung thú này vô cùng nhanh, trong chớp mắt đã đến trước mặt Diệp Viễn.
"Phốc phốc!"
Sừng trâu sắc bén kia trực tiếp đâm thủng một hung thú tứ giai hậu kỳ.
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc này Diệp Viễn nhanh chóng thoát khỏi trói buộc của sấm sét, trốn vào hư không.
Ninh Thiên Bình ở xa thấy một màn vừa rồi, bị dọa đến mặt mày trắng bệch.
Nhìn thấy Diệp Viễn thành công tránh được một đòn tấn công kinh khủng này mới dám thở ra một hơi dài.
"Phốc!"
Diệp Viễn phun ra một ngụm máu lớn, rõ ràng là lúc nãy hắn vẫn bị pháp tắc chi lực làm bị thương.
Diệp Viễn không dám dừng lại, lại quay lại trận chiến, tránh đi khu vực có sấm sét.
hắn tin rằng sức mạnh sấm sét khủng bố như vậy không thể phát ra từ thương lôi huyễn ngưu thú kia được.
Sắc mặt Ninh Thiên Bình trắng bệch như tờ giấy, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Đã lâu lắm rồi hắn ta không nhìn thấy Diệp Viễn ra tay, đã nhiều năm như vậy, thực lực của Diệp Viễn càng kinh khủng.
Có thể giết nhiều hung thú như vậy, hơn nữa còn đánh lại cảnh giới Thần Quân, chỉ sợ không tìm được người thứ hai có thể làm như vậy đi?
Bỗng nhiên sắc mặt hắn ta thay đổi, một nhóm nhỏ hung thú đang phi tới chỗ Hổ Tâm.
Ninh Thiên Bình nắm chắc trường kiếm trong tay, bảo vệ xung quanh Hổ Tâm.
May mắn đại bộ phận hung thú đều đặt chú ý lên Diệp Viễn, những hung thú chạy tới chỗ này cũng chỉ là những con có thực lực yếu.
Hiện tại dưới sự dạy dỗ của Mạc Lệ Phi, thực lực của Ninh Thiên Bình ngày càng tăng.
Bị hơn mười hung thú bao vây lại nhưng hắn ta cũng không chút sợ hãi.
Mặc dù không thể một kiếm chém chết hung thú như Diệp Viễn nhưng những hung thú bình thường cũng không thể tới gần được.
Diệp Viễn ở bên kia đếm không biết bao nhiêu hung thú đã ngã xuống.
Những hung thú hắn một kiếm giết chết đều là những con có thực lực yếu.
Những hung thú có thực lực qua tứ giai hậu kỳ không thể giết chết một cách đơn giản như vậy được.
Nhưng dù như vậy thì cũng có đến bảy tám hung thú tứ giai hậu kỳ ngã trên mặt đất.
Về phần những hung thú yếu hơn thì càng nhiều hơn.
Rơi vào lớp lớp vòng vây như vậy khiến Diệp Viễn cảm nhận được áp lực chưa từng có.
Đột nhiên Diệp Viễn phát hiện ra có hai hung thú tứ giai hậu kỳ bị Ninh Thiên Bình giết chết.
Hoắn không khỏi kinh ngạc, dựa vào thực lực hiện giờ của Ninh Thiên Bình, tuyệt đối không thể ngăn cản công kích của hai hung thú tứ giai hậu kỳ.
Hơn nữa hiện tại hắn ta cũng đã cố gắng hết sức.
Vút!
Hai đạo kiếm đáng sợ xé gió mà đến, hai hung thú ngã xuống đất.
Nhưng đúng vào lúc này, thương lôi huyễn ngưu thú kia phun ra một quả cầu điện.
Diệp Viễn vì giết hai hung thú kia nên khoảng trống mở rộng, muốn tránh nhưng không kịp.
Nhưng Diệp Viễn đã sớm nghĩ đến chuyện này.
Ánh sáng xanh trên người hắn lấp lóe, ánh sáng chiếu ra khắp nơi.
Bùm!
Diệp Viễn nhận một quả cầu điện này, toàn thân như có sấm sét, máu tươi phun ra, bay ra xa mấy trăm trượng.
Đúng lúc này, Hổ Tâm cuối cùng cũng đột phá thành công!
Nhìn những thi thể hung thú ngổn ngang trên mặt đất, Hổ Tâm cực kỳ chấn động.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!