Mặt Thiên Hổ Vương hiện lên vẻ vô cùng thống khổ, hiện tại hắn ta đang cảm thấy vô cùng hối hận.
Nếu như sớm biết sẽ có ngày hôm nay, vì cái gì mà hắn ta lại không thể chậm lại một chút cơ chứ?
Nếu như thế thì ít nhất Hổ Tâm cũng không bị chết, không phải sao?
Vừa bước vào Ma Nhãn Động Thiên thì căn bản không có khả năng sống sót mà đi ra.
Nghe nói, cho dù ngay cả Vân Lĩnh Thiên Tôn cũng không dám thâm nhập vào trong đó!
“Phụ thân, người hãy để cho ta đi đi!” Đúng vào lúc này, Hổ Tâm đột nhiên mở miệng nói.
Thiên Hổ Vương nghe xong lại chấn động nhìn về phía Hổ Tâm, sau đó mới lại nói: “Nếu như lần này ngươi đi, rất có thể sẽ không bước ra ngoài được nữa!”
Hổ Tâm nghe thế cũng chỉ thở dài nói: “Phụ thân, Hổ Tâm có thể tái thế trở lại làm người đã vô cùng cảm động rồi! Chuyện này xảy ra vốn dĩ là do chúng ta tổn thương đến người vô tội, là lỗi lầm mà chúng ta phạm phải trước đây. Diệp Viễn đại sư có thể vì nghĩa diệt thân, ngài ấy có thể vì huynh đệ mà không tiếc thân mình tiến vào Ma Nhãn Động Thiên, thế thì Hổ Tâm ta lại phải sợ gì chứ? Nếu như đại sư thật sự chết ở bên trong thì ta sẽ cùng đi theo với hắn! Bởi vì đây vốn dĩ là thứ mà phụ tử chúng ta thiếu ngài ấy!”
Trong nháy mắt, mọi người ở trong động đều bày ra dáng vẻ dường như trước đây bọn họ không hề quen biết Hổ Tâm.
Trước kia Hổ Tâm là một người vô cùng ương ngạnh, tự cao tự đại, hắn ta cứ như một tên tiểu hài tử mãi mãi không chịu lớn.
Chỉ là khi phải trải qua lần sinh tử này, dường như cả người hắn ta đều đã lột xác.
Diệp Viễn thấy thế cũng bày ra vẻ mặt ngoài ý muốn nhìn thoáng qua Hổ Tâm, ngay cả hắn ta cũng không nghĩ tới Hổ Tâm có thể chủ động nói ra yêu cầu đi vào cùng với mình.
Bất quá, chỉ trong thoáng chốc, hắn ta đã trở lại dáng vẻ như bình thường.
Chỉ khi nào đứng giữa ranh giới sinh tử thì mới có thể triệt để ngộ ra được.
Hiện tại Hổ Tâm dường như có chút giống với hắn ta lúc trước.
Lần này tiến vào Ma Nhãn Động Thiên, nếu như có thể may mắn đại nạn qua khỏi, không chết thì tương lai Hổ Tâm nhất định sẽ trở thành cường giả.
Vẻ mặt Thiên Hổ Vương mang theo sự rối rắm, cuối cùng Thiên Hổ Vương cũng chỉ có thể thở ra một hơi thật dài rồi nặng nề nói: “Thôi được rồi, ngươi cứ đi chung với hắn ta đi!”
…
Đứng ở trước Ma Nhãn Động Thiên, Diệp Viễn đã mơ hồ nhìn thấy một con cự thú Hồng Hoang, nó đang mở to mồm như bồn máu, muốn một ngụm đem tất cả sơn dã này cắn nuốt vào bụng.
Rõ ràng bên ngoài có ánh sáng vô cùng tốt, hơn nữa đây còn là một cái sơn động lớn như thế, vậy mà ngay cả cửa động cũng không thể nhìn thấy!
Ở bên trong chính là bóng đêm vô tận.
“Nơi đây chính là Ma Nhãn Động Thiên, từ trước đến nay chưa có ai biết bên trong đó ẩn chứa cái gì, cũng chưa từng có người nào dám đi vào trong đó.” Thiên Hổ Vương nhìn về phía cửa động kia, vẻ mặt khó nén được sự sợ hãi.
Hiển nhiên, hắn ta cũng có thể cảm nhận được sự đáng sợ từ Ma Nhãn Động Thiên này.
Diệp Viễn chỉ gật đầu một chút, sau đó hắn ta chậm rãi đi về phía Ma Nhãn Động Thiên.
Hổ Tâm nhìn Thiên Hổ Vương rồi căn dặn: “Khi hài nhi đi rồi, phụ thân nhớ phải bảo trọng!”
Nói xong lời này, Hổ Tâm chạy chậm đi theo phía sau Diệp Viễn.
Một bước bước vào Ma Nhãn Động Thiên, thân hình của một người một hổ giống như đã bị một cái miệng khổng lồ cắn nuốt, thân ảnh cả hai đều cứ thế mà biến mất không thấy tung tích.
Diệp Viễn chỉ cảm thấy hoa mắt, khi hắn ta quay đầu lại nơi này còn có bóng dáng của Thiên Yêu sơn mạch nữa đâu.
“Đại sư, hình như... chúng ta đã đi tới một không gian khác rồi!” Hổ Tâm âm thầm suy đoán rồi nói.
Diệp Viễn quay đầu lại một chút cũng nói: “Nhìn dáng vẻ này, đây hẳn là nơi được gọi là Ma Nhãn Động Thiên, là một mảnh không gian để đi vào nơi khác. Hơn nữa, lối vào này lại là một chiều, e rằng chúng ta đã không thể trở về được nữa.”
Hổ Tâm nghe vậy không khỏi cảm thấy vui mừng mà nói: “Nếu đại sư đã nói như vậy, phải chăng nơi này cũng không phải là tuyệt địa, như thế có phải Bạch Quang huynh đệ rất có khả năng vẫn còn sống đúng không?”
Thế nhưng trên mặt Diệp Viễn lại không hề có một chút vui mừng nào, hiển nhiên, hắn ta cũng không có suy nghĩ lạc quan như Hổ Tâm.
“Nơi này cũng không phải là một chỗ tốt lành gì, thế nhưng vẫn sẽ luôn có một tia hy vọng, chỉ mong có thể tìm được Bạch Quang mà thôi. Ngươi mau đem nó ăn vào, nó hẳn là có thể giúp ngươi đột phá đến tứ giai hậu kỳ. Chờ sau khi ngươi đã đột phá, chúng ta lại tiếp tục xuất phát.”
Khi nói chuyện, Diệp Viễn ném cho Hổ Tâm một viên đan dược.
Hổ Tâm kinh hãi mà thốt lên: “Đây… Đây không phải chính là Hư Linh thần phẩm Liệt Dương Thiên Viêm Đan hay sao! Đan dược này chẳng lẽ là do đại sư luyện chế ra thật sao?”
Diệp Viễn nghe xong trợn trắng cả mắt mà nói: “Thật ngại quá, nếu như ta không có bản lĩnh này, còn thể cứu sống được ngươi đấy à?”
Hổ Tâm nghe xong chỉ có thể ngượng ngùng nói: “Ha ha, đại sư nói thế cũng đúng. Bất quá, đại sư chẳng lẽ không trách ta đã hại huynh đệ Bạch Quang hay sao?”
Diệp Viễn nhàn nhạt nói: “Việc này cũng không phải là do ý của ngươi, nếu như ta giận, thì ta chỉ giận phụ thân ngươi không phân biệt được rõ phải trái đúng sai, oan uổng cho người vô tội. Huống hồ, chuyện này oan có đầu nợ có chủ, cũng không thể đẩy đến trên đầu ngươi được.”
Hổ Tâm vừa nghe xong lại nhịn không được mà nói: “Kỳ thật phụ thân ta, người ấy…”
Diệp Viễn xua xua tay, ngắt lời Hổ Tâm đang muốn nói: “Ngươi không cần phải giải thích làm gì, nếu như Bạch Quang thật sự không có việc gì, đương nhiên hết thảy đều cho qua đi.”
Hổ Tâm không dám không tuân theo, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện cho Bạch Quang không có việc gì.
Hắn ta nuốt yêu thần đan mà Diệp Viễn đưa cho rồi nhanh chóng bắt đầu bế quan đột phá.
Đối với Yêu tộc mà nói, bình cảnh để có thể từ trung kỳ đến hậu kỳ, thậm chí so với Nhân tộc càng thêm khó đột phá.
Cho nên, địa vị của tư tế ở Yêu tộc có vị trí vô cùng quan trọng.
Thiên Hổ Vương mặc dù thật sự có ý định muốn diệt sạch Hoàng Thành Bí Hổ, cũng không dám tùy tiện làm bậy, bởi vì vẫn còn vị tế tư Thần Điện ở đó.
Nếu dám làm như thế, e rằng ngay cả chết hắn ta cũng không biết bản thân sẽ phải chết như thế nào.
Thực lực giữa Hổ Tâm, Hắc Đồng và Bạch Quang vốn dĩ xấp xỉ nhau, thế nhưng hiện giờ thực lực Bạch Quang cũng đã tới đỉnh tứ giai trung kỳ rồi.
Mà trong quá trình đó, chỉ sợ không thể thiếu một phen kỳ ngộ.
Hiện tại, Diệp Viễn vừa ra tay đã là Hư Linh thần phẩm Liệt Dương Thiên Viêm Đan, việc trợ giúp Hổ Tâm đột phá đương nhiên là việc dễ như trở bàn tay.
Hổ Tâm sau khi đã nhập định, Diệp Viễn bố trí một trận pháp, đem hơi thở hắn ta ngăn cách với bên ngoài, sau đó lại ở phụ cận quan sát.
Nơi này là một mảnh hoang vắng với những thạch đá lởm chởm.
Hơn nữa, nơi này hoàn toàn là một mảnh tối đen, duỗi tay không thấy năm ngón tay.
“Tiền bối, cho hỏi nơi này là nơi nào thế?”
Vô Trần có kiến thức rộng rãi, đối mặt với nơi không biết này, Diệp Viễn đương nhiên muốn đi thỉnh giáo hắn ta.
Vô Trần cũng lắc đầu nói: “Nơi này dường như ta cũng đã từng nhìn thấy rồi. Bất quá nhìn dáng vẻ, hình như lại chính là nơi giao giữa Thông Thiên giới và Hư giới với Đoạn giới.”
“Hư giới? Đoạn giới?” Diệp Viễn vẫn là lần đầu tiên nghe qua hai nơi này, thế nên hắn ta không khỏi có chút nghi hoặc mà nói.
Vô Trần giải thích: “Thông Thiên giới đã tồn tại không biết bao nhiêu năm rồi, ít nhiều gì cũng khoảng trăm triệu năm, và cũng để lại thế giới nhỏ nhiều vô số kể. Những thế giới nhỏ đó theo thời gian trôi đi sẽ dần dần bị loại bỏ. Nhưng mà, có một ít đại năng giả có thể đem thế giới nhỏ của mình kết hợp lại với Thông Thiên giới, cùng Thông Thiên giới hòa hợp thành một thể thống nhất, nhưng lại độc lập với Thông Thiên giới. Loại thế giới nhỏ này vô cùng củng cố, chúng sẽ không dễ dàng bị loại bỏ và chết đi. Bọn họ sẽ lưu lại những truyền thừa và con cháu của bản thân ở nơi đó. Và cứ như vậy, nơi đó được gọi là Hư giới. Mà nơi chuyển tiếp giữa Hư giới và Thông Thiên giới, thì lại được gọi là Đoạn giới! Nơi này lại vô cùng độc đáo, thường thường sẽ xuất hiện một số tồn tại cường đại.”
Trong lòng Diệp Viễn đầy kinh ngạc, không nghĩ tới trong Thông Thiên giới còn có một nơi như vậy.
Đúng là thiên hạ rộng lớn, chuyện lạ gì cũng có thể xảy ra cả!
Bất quá hắn ta lại nhíu mày nói: “Khó trách ta lại cảm giác được nơi này có nguy hiểm tứ phía. Nhìn dáng vẻ này của Đoạn giới, chỉ sợ ở đây còn có thứ gì đó cường đại tồn tại!”
Vô Trần gật đầu nói: “Ta cũng sợ là như thế!”
Bỗng nhiên mặt Diệp Viễn biến sắc, trên bầu trời đêm có một đạo thân ảnh xẹt qua đang bay về phía Hổ Tâm đang sắp bước vào giai đoạn đột phá này.
Hắn ta không có chút do dự nào đã nhanh chóng rút trường kiếm ra, sau đó một trước một sau đuổi về phía đạo hắc ảnh kia.
Bụp!
Đạo hắc ảnh kia bị một kiếm đầy mạnh mẽ của Diệp Viễn đâm vào.
Ngao ngao…
Hắc ảnh bị đâm đau không khỏi phát ra tiếng kêu ngao ngao.
Sắc mặt Diệp Viễn bỗng trầm xuống, lúc này hắn ra mới có thể nhìn ra được, đây vốn dĩ là một con sói đen đầy hung ác.
Thực lực của nó không chỉ cường đại mà lại còn đạt tới cảnh giới tứ giai hậu kỳ.
Không chỉ thế, Diệp Viễn còn âm thầm kinh hãi phát hiện, một kiếm khi nãy của hắn ta vậy mà lại không làm cho con sói đen đó bị thương dù chỉ một chút.
Diệp Viễn tập trung nhìn vào đầu con sói đói, trên đó hiện rõ đôi mắt đỏ như máu, trong miệng nó còn chảy ra hàng nước dãi, nhìn dáng vẻ nó dường như đang đứng trong trạng thái sẵn sàng xông lên bất cứ lúc nào.
Mà cũng đúng vào lúc này, từ trong bóng đêm xuất hiện mấy đạo hắc ảnh.
Diệp Viễn nhìn thấy hắn ta và Hổ Tâm thế mà đã bị hàng trăm hung thú bao vây xung quanh.
Không chỉ thế, trạng thái của những hung thú kia lại giống như đúc con sói đen trước mặt này.
Mặt Thiên Hổ Vương hiện lên vẻ vô cùng thống khổ, hiện tại hắn ta đang cảm thấy vô cùng hối hận.
Nếu như sớm biết sẽ có ngày hôm nay, vì cái gì mà hắn ta lại không thể chậm lại một chút cơ chứ?
Nếu như thế thì ít nhất Hổ Tâm cũng không bị chết, không phải sao?
Vừa bước vào Ma Nhãn Động Thiên thì căn bản không có khả năng sống sót mà đi ra.
Nghe nói, cho dù ngay cả Vân Lĩnh Thiên Tôn cũng không dám thâm nhập vào trong đó!
“Phụ thân, người hãy để cho ta đi đi!” Đúng vào lúc này, Hổ Tâm đột nhiên mở miệng nói.
Thiên Hổ Vương nghe xong lại chấn động nhìn về phía Hổ Tâm, sau đó mới lại nói: “Nếu như lần này ngươi đi, rất có thể sẽ không bước ra ngoài được nữa!”
Hổ Tâm nghe thế cũng chỉ thở dài nói: “Phụ thân, Hổ Tâm có thể tái thế trở lại làm người đã vô cùng cảm động rồi! Chuyện này xảy ra vốn dĩ là do chúng ta tổn thương đến người vô tội, là lỗi lầm mà chúng ta phạm phải trước đây. Diệp Viễn đại sư có thể vì nghĩa diệt thân, ngài ấy có thể vì huynh đệ mà không tiếc thân mình tiến vào Ma Nhãn Động Thiên, thế thì Hổ Tâm ta lại phải sợ gì chứ? Nếu như đại sư thật sự chết ở bên trong thì ta sẽ cùng đi theo với hắn! Bởi vì đây vốn dĩ là thứ mà phụ tử chúng ta thiếu ngài ấy!”
Trong nháy mắt, mọi người ở trong động đều bày ra dáng vẻ dường như trước đây bọn họ không hề quen biết Hổ Tâm.
Trước kia Hổ Tâm là một người vô cùng ương ngạnh, tự cao tự đại, hắn ta cứ như một tên tiểu hài tử mãi mãi không chịu lớn.
Chỉ là khi phải trải qua lần sinh tử này, dường như cả người hắn ta đều đã lột xác.
Diệp Viễn thấy thế cũng bày ra vẻ mặt ngoài ý muốn nhìn thoáng qua Hổ Tâm, ngay cả hắn ta cũng không nghĩ tới Hổ Tâm có thể chủ động nói ra yêu cầu đi vào cùng với mình.
Bất quá, chỉ trong thoáng chốc, hắn ta đã trở lại dáng vẻ như bình thường.
Chỉ khi nào đứng giữa ranh giới sinh tử thì mới có thể triệt để ngộ ra được.
Hiện tại Hổ Tâm dường như có chút giống với hắn ta lúc trước.
Lần này tiến vào Ma Nhãn Động Thiên, nếu như có thể may mắn đại nạn qua khỏi, không chết thì tương lai Hổ Tâm nhất định sẽ trở thành cường giả.
Vẻ mặt Thiên Hổ Vương mang theo sự rối rắm, cuối cùng Thiên Hổ Vương cũng chỉ có thể thở ra một hơi thật dài rồi nặng nề nói: “Thôi được rồi, ngươi cứ đi chung với hắn ta đi!”
…
Đứng ở trước Ma Nhãn Động Thiên, Diệp Viễn đã mơ hồ nhìn thấy một con cự thú Hồng Hoang, nó đang mở to mồm như bồn máu, muốn một ngụm đem tất cả sơn dã này cắn nuốt vào bụng.
Rõ ràng bên ngoài có ánh sáng vô cùng tốt, hơn nữa đây còn là một cái sơn động lớn như thế, vậy mà ngay cả cửa động cũng không thể nhìn thấy!
Ở bên trong chính là bóng đêm vô tận.
“Nơi đây chính là Ma Nhãn Động Thiên, từ trước đến nay chưa có ai biết bên trong đó ẩn chứa cái gì, cũng chưa từng có người nào dám đi vào trong đó.” Thiên Hổ Vương nhìn về phía cửa động kia, vẻ mặt khó nén được sự sợ hãi.
Hiển nhiên, hắn ta cũng có thể cảm nhận được sự đáng sợ từ Ma Nhãn Động Thiên này.
Diệp Viễn chỉ gật đầu một chút, sau đó hắn ta chậm rãi đi về phía Ma Nhãn Động Thiên.
Hổ Tâm nhìn Thiên Hổ Vương rồi căn dặn: “Khi hài nhi đi rồi, phụ thân nhớ phải bảo trọng!”
Nói xong lời này, Hổ Tâm chạy chậm đi theo phía sau Diệp Viễn.
Một bước bước vào Ma Nhãn Động Thiên, thân hình của một người một hổ giống như đã bị một cái miệng khổng lồ cắn nuốt, thân ảnh cả hai đều cứ thế mà biến mất không thấy tung tích.
Diệp Viễn chỉ cảm thấy hoa mắt, khi hắn ta quay đầu lại nơi này còn có bóng dáng của Thiên Yêu sơn mạch nữa đâu.
“Đại sư, hình như... chúng ta đã đi tới một không gian khác rồi!” Hổ Tâm âm thầm suy đoán rồi nói.
Diệp Viễn quay đầu lại một chút cũng nói: “Nhìn dáng vẻ này, đây hẳn là nơi được gọi là Ma Nhãn Động Thiên, là một mảnh không gian để đi vào nơi khác. Hơn nữa, lối vào này lại là một chiều, e rằng chúng ta đã không thể trở về được nữa.”
Hổ Tâm nghe vậy không khỏi cảm thấy vui mừng mà nói: “Nếu đại sư đã nói như vậy, phải chăng nơi này cũng không phải là tuyệt địa, như thế có phải Bạch Quang huynh đệ rất có khả năng vẫn còn sống đúng không?”
Thế nhưng trên mặt Diệp Viễn lại không hề có một chút vui mừng nào, hiển nhiên, hắn ta cũng không có suy nghĩ lạc quan như Hổ Tâm.
“Nơi này cũng không phải là một chỗ tốt lành gì, thế nhưng vẫn sẽ luôn có một tia hy vọng, chỉ mong có thể tìm được Bạch Quang mà thôi. Ngươi mau đem nó ăn vào, nó hẳn là có thể giúp ngươi đột phá đến tứ giai hậu kỳ. Chờ sau khi ngươi đã đột phá, chúng ta lại tiếp tục xuất phát.”
Khi nói chuyện, Diệp Viễn ném cho Hổ Tâm một viên đan dược.
Hổ Tâm kinh hãi mà thốt lên: “Đây… Đây không phải chính là Hư Linh thần phẩm Liệt Dương Thiên Viêm Đan hay sao! Đan dược này chẳng lẽ là do đại sư luyện chế ra thật sao?”
Diệp Viễn nghe xong trợn trắng cả mắt mà nói: “Thật ngại quá, nếu như ta không có bản lĩnh này, còn thể cứu sống được ngươi đấy à?”
Hổ Tâm nghe xong chỉ có thể ngượng ngùng nói: “Ha ha, đại sư nói thế cũng đúng. Bất quá, đại sư chẳng lẽ không trách ta đã hại huynh đệ Bạch Quang hay sao?”
Diệp Viễn nhàn nhạt nói: “Việc này cũng không phải là do ý của ngươi, nếu như ta giận, thì ta chỉ giận phụ thân ngươi không phân biệt được rõ phải trái đúng sai, oan uổng cho người vô tội. Huống hồ, chuyện này oan có đầu nợ có chủ, cũng không thể đẩy đến trên đầu ngươi được.”
Hổ Tâm vừa nghe xong lại nhịn không được mà nói: “Kỳ thật phụ thân ta, người ấy…”
Diệp Viễn xua xua tay, ngắt lời Hổ Tâm đang muốn nói: “Ngươi không cần phải giải thích làm gì, nếu như Bạch Quang thật sự không có việc gì, đương nhiên hết thảy đều cho qua đi.”
Hổ Tâm không dám không tuân theo, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện cho Bạch Quang không có việc gì.
Hắn ta nuốt yêu thần đan mà Diệp Viễn đưa cho rồi nhanh chóng bắt đầu bế quan đột phá.
Đối với Yêu tộc mà nói, bình cảnh để có thể từ trung kỳ đến hậu kỳ, thậm chí so với Nhân tộc càng thêm khó đột phá.
Cho nên, địa vị của tư tế ở Yêu tộc có vị trí vô cùng quan trọng.
Thiên Hổ Vương mặc dù thật sự có ý định muốn diệt sạch Hoàng Thành Bí Hổ, cũng không dám tùy tiện làm bậy, bởi vì vẫn còn vị tế tư Thần Điện ở đó.
Nếu dám làm như thế, e rằng ngay cả chết hắn ta cũng không biết bản thân sẽ phải chết như thế nào.
Thực lực giữa Hổ Tâm, Hắc Đồng và Bạch Quang vốn dĩ xấp xỉ nhau, thế nhưng hiện giờ thực lực Bạch Quang cũng đã tới đỉnh tứ giai trung kỳ rồi.
Mà trong quá trình đó, chỉ sợ không thể thiếu một phen kỳ ngộ.
Hiện tại, Diệp Viễn vừa ra tay đã là Hư Linh thần phẩm Liệt Dương Thiên Viêm Đan, việc trợ giúp Hổ Tâm đột phá đương nhiên là việc dễ như trở bàn tay.
Hổ Tâm sau khi đã nhập định, Diệp Viễn bố trí một trận pháp, đem hơi thở hắn ta ngăn cách với bên ngoài, sau đó lại ở phụ cận quan sát.
Nơi này là một mảnh hoang vắng với những thạch đá lởm chởm.
Hơn nữa, nơi này hoàn toàn là một mảnh tối đen, duỗi tay không thấy năm ngón tay.
“Tiền bối, cho hỏi nơi này là nơi nào thế?”
Vô Trần có kiến thức rộng rãi, đối mặt với nơi không biết này, Diệp Viễn đương nhiên muốn đi thỉnh giáo hắn ta.
Vô Trần cũng lắc đầu nói: “Nơi này dường như ta cũng đã từng nhìn thấy rồi. Bất quá nhìn dáng vẻ, hình như lại chính là nơi giao giữa Thông Thiên giới và Hư giới với Đoạn giới.”
“Hư giới? Đoạn giới?” Diệp Viễn vẫn là lần đầu tiên nghe qua hai nơi này, thế nên hắn ta không khỏi có chút nghi hoặc mà nói.
Vô Trần giải thích: “Thông Thiên giới đã tồn tại không biết bao nhiêu năm rồi, ít nhiều gì cũng khoảng trăm triệu năm, và cũng để lại thế giới nhỏ nhiều vô số kể. Những thế giới nhỏ đó theo thời gian trôi đi sẽ dần dần bị loại bỏ. Nhưng mà, có một ít đại năng giả có thể đem thế giới nhỏ của mình kết hợp lại với Thông Thiên giới, cùng Thông Thiên giới hòa hợp thành một thể thống nhất, nhưng lại độc lập với Thông Thiên giới. Loại thế giới nhỏ này vô cùng củng cố, chúng sẽ không dễ dàng bị loại bỏ và chết đi. Bọn họ sẽ lưu lại những truyền thừa và con cháu của bản thân ở nơi đó. Và cứ như vậy, nơi đó được gọi là Hư giới. Mà nơi chuyển tiếp giữa Hư giới và Thông Thiên giới, thì lại được gọi là Đoạn giới! Nơi này lại vô cùng độc đáo, thường thường sẽ xuất hiện một số tồn tại cường đại.”
Trong lòng Diệp Viễn đầy kinh ngạc, không nghĩ tới trong Thông Thiên giới còn có một nơi như vậy.
Đúng là thiên hạ rộng lớn, chuyện lạ gì cũng có thể xảy ra cả!
Bất quá hắn ta lại nhíu mày nói: “Khó trách ta lại cảm giác được nơi này có nguy hiểm tứ phía. Nhìn dáng vẻ này của Đoạn giới, chỉ sợ ở đây còn có thứ gì đó cường đại tồn tại!”
Vô Trần gật đầu nói: “Ta cũng sợ là như thế!”
Bỗng nhiên mặt Diệp Viễn biến sắc, trên bầu trời đêm có một đạo thân ảnh xẹt qua đang bay về phía Hổ Tâm đang sắp bước vào giai đoạn đột phá này.
Hắn ta không có chút do dự nào đã nhanh chóng rút trường kiếm ra, sau đó một trước một sau đuổi về phía đạo hắc ảnh kia.
Bụp!
Đạo hắc ảnh kia bị một kiếm đầy mạnh mẽ của Diệp Viễn đâm vào.
Ngao ngao…
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!