Sắc mặt của Hắc Đồng thay đổi mấy lần, cơ thể đột nhiên cử động và chợt biến mất, ẩn nấp vào trong hư không.
Diệp Viễn đã sớm đoán được, đạp một cái bay vút lên trời cao, ngón tay lại chỉ ra một lần nữa.
Chỉ thấy trong không gian xuất hiện một vết nứt, cơ thể của Hắc Đồng trực tiếp bị chấn động.
Con ngươi của Hắc Đồng co rút lại, nói trong sự kinh hãi: “Không… Không gian pháp tắc!”
Diệp Viễn nhìn hắn, nói một cách thản nhiên: “Không cần lo lắng, ta sẽ không giết ngươi, đi theo ta một chuyến đi.”
Sắc mặt của Hắc Đồng thay đổi, sợ hãi mà nói: “Ngươi… Ngươi muốn đưa ta đi đâu?”
“Thiên Hổ Sơn.”
Vẻ mặt của Hắc Đồng tràn ngập sự hoảng sợ, hốt hoảng nói: “Ta… Ta không đi! Ngươi… Ngươi là đang đi tìm cái chết! Bạch Quang đã chết, bây giờ ngươi làm những chuyện này thì còn ý nghĩa gì nữa?”
Lúc này, vẻ mặt của Diệp Viễn rất bình tĩnh, nhưng những người quen biết với hắn thì đều biết, hắn đang rất tức giận.
Đột nhiên, Diệp Viễn lại chỉ ra một ngón tay.
“A! Ngươi… Ngươi phế đi tu vi của ta! Ngươi sẽ không được chết tử tế!”
Hắc Đồng hét lên một tiếng rất thê thảm, một ngón tay vừa rồi của Diệp Viễn đã trực tiếp làm cho thế giới ở trong cơ thể hắn vỡ nát.
Lúc này, Hắc Đồng đã vĩnh viễn trở thành một người tàn phế.
Diệp Viễn nhìn hắn, ánh mắt rất thâm trầm, nói: “Mạng của huynh đệ ta rất lớn, hắn sẽ không chết. Nếu như thật sự đã chết thì ta sẽ khiến cho toàn bộ Thiên Hổ Sơn phải chôn cùng hắn! Còn về phần ngươi, tuyệt đối sẽ không có may mắn.”
Cả người Hắc Đồng chấn động, lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng.
Đột nhiên, hắn cười một cách điên cuồng rồi nói: “Chỉ dựa vào ngươi mà có thể khiến cho toàn bộ Thiên Hổ Sơn phải chôn cùng hắn sao? Ngươi dựa vào cái gì?”
Diệp Viễn từ từ đi qua, xách Hắc Đồng lên, bước đi một bước, trực tiếp rời khỏi Hoàng thành Hổ Bí.
“Vừa rồi ngươi dùng bí pháp để truyền tin tức ra bên ngoài sao? Đừng có ảo tưởng, không có ai tới cứu ngươi đâu.” Diệp Viễn vừa chạy nhanh vừa thản nhiên nói với hắn.
Sắc mặt của Hắc Đồng lập tức thay đổi, không tin mà nói: “Ngươi muốn làm cho ta sợ sao? Ông nội của ta chính là Thái Thượng trưởng lão của Hoàng thành Hổ Bí, là cường giả Ngũ Giai hậu kỳ! Ngươi phế tu vi của ta, ông ta nhất định sẽ băm ngươi ra thành nhiều mảnh.”
Diệp Viễn liếc nhìn hắn một cái bằng ánh mắt thương hại, thản nhiên nói: “Vậy ngươi nhìn xem có ai đến cứu ngươi hay không.”
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, khoảng cách giữa hai người với Thiên Hổ Sơn càng ngày càng gần.
Nhưng mà, phía sau vẫn không có một chút động tĩnh nào.
Lòng của Hắc Đồng dần dần chìm xuống đáy vực.
Hắn thật sự không thể hiểu, tại sao ông nội lại không đến cứu mình.
Sự tự tin của Diệp Viễn là đến từ đâu.
Nhìn thấy Diệp Viễn đã đến sát ranh giới của dãy núi Thiên Yêu!
Nhưng mà, tại sao?
Hắn chẳng qua cũng chỉ là một tên võ giả Thần Quân tầng năm, vậy tại sao ông nội lại không dám tới?
“Tại sao vậy? Tại sao vậy!” Hắc Đồng không cam lòng mà rít gào lên.
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Không phải ngươi nói với thực lực của ta, để thông qua ‘Mạc Vấn’ thì không có một chút vấn đề nào sao?”
Con ngươi của Hắc Đồng co rụt lại, không dám tin mà nói: “Ngươi… Ngươi thật sự đã thông qua ‘Mạc Vấn’? Chuyện này không thể nào! Nếu ngươi đã thông qua ‘Mạc Vấn’ thì tại sao một chút tin tức của toàn bộ Yêu tộc cũng không có?”
Diệp Viễn: “Đó là bởi vì ta và những người trước đây không giống nhau!”
Cả người Hắc Đồng chấn động, trong đầu là một mảnh hỗn loạn.
Lúc trước, những lời này hắn nói ra chỉ là để khen ngợi Diệp Viễn mà thôi.
Đã tám triệu năm không có người nào có thể đột phá được ‘Mạc Vấn’, tuy rằng Diệp Viễn rất lợi hại, nhưng hắn căn bản không tin Diệp Viễn có năng lực để đột phá.
Nhưng mà bây giờ, ngay cả ông nội của mình cũng không dám đuổi theo, thực hiển nhiên là có một thế lực mạnh mẽ đã ngăn cản.
Ít nhất thì ngay cả Thành chủ đại nhân cũng không có năng lực và thực lực này!
Như vậy… Thật sự là Thánh Tổ đại nhân sao?
Càng nghĩ càng thấy ớn lạnh!
Hắc Đồng càng nghĩ càng sâu, càng nghĩ càng thấy tuyệt vọng.
…
“Tại hạ Diệp Viễn, xin cầu kiến Thiên Hổ Vương!”
Diệp Viễn đứng ở tận trên trời cao, nhìn xuống phía dưới và cất cao giọng, âÂm thanh vang vọng khắp núi Thiên Hổ.
Hắc Đồng sợ tới mức hai chân đều run run, lá gan của tên này thật là quá lớn.
Bỗng nhiên, mấy luồng khí mạnh mẽ bay lên không trung và lao về phía hai người Diệp Viễn.
Bảy, tám hơi thở cường hãn của hung thú, không phân xanh, đỏ, trắng, đen mà trực tiếp ra tay.
Hắc Đồng sợ tới mức mặt như màu đất, mỗi một con trong bảy, tám con hung thú này đều mạnh mẽ hơn hắn gấp mấy lần, lần này Diệp Viễn và hắn đều chết chắc rồi.
Đầu óc của cái tên này thật sự là có bệnh, vậy mà dám làm càn như vậy ở địa bàn của Thiên Hổ Vương, không phải chán sống thì là cái gì?
Sắc mặt của Diệp Viễn trầm xuống, cơ thể của hắn lập tức trở nên hư vô và mờ mịt, trực tiếp sát nhập vào bên trong đàn thú.
Ầm ầm ầm!
Hắc Đồng chỉ cảm thấy, thần nguyên bên người cứ rung lắc một cách điên cuồng.
Mà Diệp Viễn thì một mình đấu với bảy, tám hung thú tứ giai hậu kỳ, vậy mà lại không để một chút gió nào thổi xuống.
Cái tên này là quái thai sao?
Sức chiến đấu của hắn lại có thể mạnh như vậy!
Người huynh đệ này của Bạch Quang rốt cuộc là cái loại yêu nghiệt gì!
Bỗng nhiên, một sự hối hận điên cuồng xuất hiện ở trong lòng hắn, hắn phát hiện mình đã làm một việc cực kỳ ngu ngốc, chọc trúng người không nên chọc vào nhất!
“Thần Long đạp thiên!”
“Niết bàn ấn!”
Từng chiêu thức mạnh mẽ được tung ra, Diệp Viễn đánh cho một đám hung thú đó phải quay trở về bên trong Thiên Hổ Sơn.
Diệp Viễn đứng ở trên không, lại cất cao giọng một lần nữa: “Tại hạ Diệp Viễn, xin cầu kiến Thiên Hổ Vương!”
Lần này, không có hung thú lao ra nữa.
Không bao lâu sau, một con Hắc Hổ bay lên trời.
Hơi thở mạnh mẽ, trong nháy mắt đã bao phủ lấy hai người Diệp Viễn.
“Tiểu tử, ngươi là ai, sao dám giương oai ở núi Thiên Hổ của ta?” Miệng của Hắc Hổ lại phun ra tiếng người.
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Ta muốn gặp Thiên Hổ Vương!”
Hắc Hổ nghe vậy thì cười lạnh một tiếng, nói bằng giọng khinh thường: “Tiểu tử, thực lực của ngươi không tồi. Nhưng mà, tại sao Thiên Hổ Vương đại nhân lại phải gặp ngươi?”
Diệp Viễn: “Ta có thể trị khỏi cho Hổ Tâm!”
Hắc Hổ nghe vậy thì lại cười ha ha rồi nói: “Ngay cả tế tư ngũ tinh, Hoàng thành Bí Hổ cũng đã phái tới, nhưng bọn họ đều không có cách nào. Chỉ dựa vào một đứa trẻ miệng còn hôi sữa mà có thể chữa khỏi cho Hổ Tâm được sao?”
Điều kiện để Thiên Hổ Vương rút lui đương nhiên không chỉ là giao Bạch Quang ra, mà còn phải để cho Thần Điện tế tư phái người đến đây chữa trị cho con trai Hổ Tâm của lão ta.
Kết quả, Hổ Tâm bị thương quá nặng, ngay cả Thần Điện tế tư cũng không trị khỏi.
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Bọn họ không bằng ta! Ngựa chết coi như ngựa sống mà chữa, dù sao thì các người cũng không còn sự lựa chọn nào khác.”
Hắc Hổ vừa nghe xong thì liền giận dữ nói: “Tiểu tử, sao dám nói chuyện như vậy?”
Giận thì giận, nhưng Hắc Hổ cũng không có ra tay.
Bởi vì lão ta biết, lời nói của Diệp Viễn có lý hay không có lý.
Tiểu tử này lại đột nhiên xuất hiện, còn dám mạnh miệng như vậy, chỉ sợ là không phải thuận miệng mà nói.
Không có chuyện gì thì ai lại dám lấy tính mạng của mình ra để đùa giỡn?
Thấy Diệp Viễn không có phản ứng, Hắc Hổ khó chịu nói: “Ngươi đã tới để chữa trị cho Hổ Tâm thì còn chờ cái gì nữa, đi theo ta!”
Diệp Viễn lại không động đậy, chỉ thản nhiên nói: “Ta muốn gặp Thiên Hổ Vương! Nếu không thì ta sẽ không trị cho hắn ta.”
Hắc Hổ vừa nghe xong thì lập tức giận dữ, nói: “Tiểu tử, ngươi đã tới đây rồi, bây giờ đã không phải là do ngươi quyết định.”
Vẻ mặt của Diệp Viễn rất bình tĩnh, nói: “Ngươi có thể thử xem! Ta có thể chữa khỏi cho Hổ Tâm, cũng có thể khiến hắn ta sống không được chết cũng không xong! Nếu ngươi không tin thì có thể thử một lần.”
Mặt của Hắc Hổ trầm xuống, tức giận nói: “Tiểu tử, ngươi dám!”
Thấy Diệp Viễn không có phản ứng, Hắc Hổ đã sắp chịu đựng không nổi, hừ lạnh một tiếng, nói: “Tiểu tử, ngươi đứng đây chờ đi, ta sẽ đi hỏi ý kiến của Thiên Hổ Vương đại nhân!”
Sắc mặt của Hắc Đồng thay đổi mấy lần, cơ thể đột nhiên cử động và chợt biến mất, ẩn nấp vào trong hư không.
Diệp Viễn đã sớm đoán được, đạp một cái bay vút lên trời cao, ngón tay lại chỉ ra một lần nữa.
Chỉ thấy trong không gian xuất hiện một vết nứt, cơ thể của Hắc Đồng trực tiếp bị chấn động.
Con ngươi của Hắc Đồng co rút lại, nói trong sự kinh hãi: “Không… Không gian pháp tắc!”
Diệp Viễn nhìn hắn, nói một cách thản nhiên: “Không cần lo lắng, ta sẽ không giết ngươi, đi theo ta một chuyến đi.”
Sắc mặt của Hắc Đồng thay đổi, sợ hãi mà nói: “Ngươi… Ngươi muốn đưa ta đi đâu?”
“Thiên Hổ Sơn.”
Vẻ mặt của Hắc Đồng tràn ngập sự hoảng sợ, hốt hoảng nói: “Ta… Ta không đi! Ngươi… Ngươi là đang đi tìm cái chết! Bạch Quang đã chết, bây giờ ngươi làm những chuyện này thì còn ý nghĩa gì nữa?”
Lúc này, vẻ mặt của Diệp Viễn rất bình tĩnh, nhưng những người quen biết với hắn thì đều biết, hắn đang rất tức giận.
Đột nhiên, Diệp Viễn lại chỉ ra một ngón tay.
“A! Ngươi… Ngươi phế đi tu vi của ta! Ngươi sẽ không được chết tử tế!”
Hắc Đồng hét lên một tiếng rất thê thảm, một ngón tay vừa rồi của Diệp Viễn đã trực tiếp làm cho thế giới ở trong cơ thể hắn vỡ nát.
Lúc này, Hắc Đồng đã vĩnh viễn trở thành một người tàn phế.
Diệp Viễn nhìn hắn, ánh mắt rất thâm trầm, nói: “Mạng của huynh đệ ta rất lớn, hắn sẽ không chết. Nếu như thật sự đã chết thì ta sẽ khiến cho toàn bộ Thiên Hổ Sơn phải chôn cùng hắn! Còn về phần ngươi, tuyệt đối sẽ không có may mắn.”
Cả người Hắc Đồng chấn động, lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng.
Đột nhiên, hắn cười một cách điên cuồng rồi nói: “Chỉ dựa vào ngươi mà có thể khiến cho toàn bộ Thiên Hổ Sơn phải chôn cùng hắn sao? Ngươi dựa vào cái gì?”
Diệp Viễn từ từ đi qua, xách Hắc Đồng lên, bước đi một bước, trực tiếp rời khỏi Hoàng thành Hổ Bí.
“Vừa rồi ngươi dùng bí pháp để truyền tin tức ra bên ngoài sao? Đừng có ảo tưởng, không có ai tới cứu ngươi đâu.” Diệp Viễn vừa chạy nhanh vừa thản nhiên nói với hắn.
Sắc mặt của Hắc Đồng lập tức thay đổi, không tin mà nói: “Ngươi muốn làm cho ta sợ sao? Ông nội của ta chính là Thái Thượng trưởng lão của Hoàng thành Hổ Bí, là cường giả Ngũ Giai hậu kỳ! Ngươi phế tu vi của ta, ông ta nhất định sẽ băm ngươi ra thành nhiều mảnh.”
Diệp Viễn liếc nhìn hắn một cái bằng ánh mắt thương hại, thản nhiên nói: “Vậy ngươi nhìn xem có ai đến cứu ngươi hay không.”
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, khoảng cách giữa hai người với Thiên Hổ Sơn càng ngày càng gần.
Nhưng mà, phía sau vẫn không có một chút động tĩnh nào.
Lòng của Hắc Đồng dần dần chìm xuống đáy vực.
Hắn thật sự không thể hiểu, tại sao ông nội lại không đến cứu mình.
Sự tự tin của Diệp Viễn là đến từ đâu.
Nhìn thấy Diệp Viễn đã đến sát ranh giới của dãy núi Thiên Yêu!
Nhưng mà, tại sao?
Hắn chẳng qua cũng chỉ là một tên võ giả Thần Quân tầng năm, vậy tại sao ông nội lại không dám tới?
“Tại sao vậy? Tại sao vậy!” Hắc Đồng không cam lòng mà rít gào lên.
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Không phải ngươi nói với thực lực của ta, để thông qua ‘Mạc Vấn’ thì không có một chút vấn đề nào sao?”
Con ngươi của Hắc Đồng co rụt lại, không dám tin mà nói: “Ngươi… Ngươi thật sự đã thông qua ‘Mạc Vấn’? Chuyện này không thể nào! Nếu ngươi đã thông qua ‘Mạc Vấn’ thì tại sao một chút tin tức của toàn bộ Yêu tộc cũng không có?”
Diệp Viễn: “Đó là bởi vì ta và những người trước đây không giống nhau!”
Cả người Hắc Đồng chấn động, trong đầu là một mảnh hỗn loạn.
Lúc trước, những lời này hắn nói ra chỉ là để khen ngợi Diệp Viễn mà thôi.
Đã tám triệu năm không có người nào có thể đột phá được ‘Mạc Vấn’, tuy rằng Diệp Viễn rất lợi hại, nhưng hắn căn bản không tin Diệp Viễn có năng lực để đột phá.
Nhưng mà bây giờ, ngay cả ông nội của mình cũng không dám đuổi theo, thực hiển nhiên là có một thế lực mạnh mẽ đã ngăn cản.
Ít nhất thì ngay cả Thành chủ đại nhân cũng không có năng lực và thực lực này!
Như vậy… Thật sự là Thánh Tổ đại nhân sao?
Càng nghĩ càng thấy ớn lạnh!
Hắc Đồng càng nghĩ càng sâu, càng nghĩ càng thấy tuyệt vọng.
…
“Tại hạ Diệp Viễn, xin cầu kiến Thiên Hổ Vương!”
Diệp Viễn đứng ở tận trên trời cao, nhìn xuống phía dưới và cất cao giọng, âÂm thanh vang vọng khắp núi Thiên Hổ.
Hắc Đồng sợ tới mức hai chân đều run run, lá gan của tên này thật là quá lớn.
Bỗng nhiên, mấy luồng khí mạnh mẽ bay lên không trung và lao về phía hai người Diệp Viễn.
Bảy, tám hơi thở cường hãn của hung thú, không phân xanh, đỏ, trắng, đen mà trực tiếp ra tay.
Hắc Đồng sợ tới mức mặt như màu đất, mỗi một con trong bảy, tám con hung thú này đều mạnh mẽ hơn hắn gấp mấy lần, lần này Diệp Viễn và hắn đều chết chắc rồi.
Đầu óc của cái tên này thật sự là có bệnh, vậy mà dám làm càn như vậy ở địa bàn của Thiên Hổ Vương, không phải chán sống thì là cái gì?
Sắc mặt của Diệp Viễn trầm xuống, cơ thể của hắn lập tức trở nên hư vô và mờ mịt, trực tiếp sát nhập vào bên trong đàn thú.
Ầm ầm ầm!
Hắc Đồng chỉ cảm thấy, thần nguyên bên người cứ rung lắc một cách điên cuồng.
Mà Diệp Viễn thì một mình đấu với bảy, tám hung thú tứ giai hậu kỳ, vậy mà lại không để một chút gió nào thổi xuống.
Cái tên này là quái thai sao?
Sức chiến đấu của hắn lại có thể mạnh như vậy!
Người huynh đệ này của Bạch Quang rốt cuộc là cái loại yêu nghiệt gì!
Bỗng nhiên, một sự hối hận điên cuồng xuất hiện ở trong lòng hắn, hắn phát hiện mình đã làm một việc cực kỳ ngu ngốc, chọc trúng người không nên chọc vào nhất!
“Thần Long đạp thiên!”
“Niết bàn ấn!”
Từng chiêu thức mạnh mẽ được tung ra, Diệp Viễn đánh cho một đám hung thú đó phải quay trở về bên trong Thiên Hổ Sơn.
Diệp Viễn đứng ở trên không, lại cất cao giọng một lần nữa: “Tại hạ Diệp Viễn, xin cầu kiến Thiên Hổ Vương!”
Lần này, không có hung thú lao ra nữa.
Không bao lâu sau, một con Hắc Hổ bay lên trời.
Hơi thở mạnh mẽ, trong nháy mắt đã bao phủ lấy hai người Diệp Viễn.
“Tiểu tử, ngươi là ai, sao dám giương oai ở núi Thiên Hổ của ta?” Miệng của Hắc Hổ lại phun ra tiếng người.
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Ta muốn gặp Thiên Hổ Vương!”
Hắc Hổ nghe vậy thì cười lạnh một tiếng, nói bằng giọng khinh thường: “Tiểu tử, thực lực của ngươi không tồi. Nhưng mà, tại sao Thiên Hổ Vương đại nhân lại phải gặp ngươi?”
Diệp Viễn: “Ta có thể trị khỏi cho Hổ Tâm!”
Hắc Hổ nghe vậy thì lại cười ha ha rồi nói: “Ngay cả tế tư ngũ tinh, Hoàng thành Bí Hổ cũng đã phái tới, nhưng bọn họ đều không có cách nào. Chỉ dựa vào một đứa trẻ miệng còn hôi sữa mà có thể chữa khỏi cho Hổ Tâm được sao?”
Điều kiện để Thiên Hổ Vương rút lui đương nhiên không chỉ là giao Bạch Quang ra, mà còn phải để cho Thần Điện tế tư phái người đến đây chữa trị cho con trai Hổ Tâm của lão ta.
Kết quả, Hổ Tâm bị thương quá nặng, ngay cả Thần Điện tế tư cũng không trị khỏi.
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Bọn họ không bằng ta! Ngựa chết coi như ngựa sống mà chữa, dù sao thì các người cũng không còn sự lựa chọn nào khác.”
Hắc Hổ vừa nghe xong thì liền giận dữ nói: “Tiểu tử, sao dám nói chuyện như vậy?”
Giận thì giận, nhưng Hắc Hổ cũng không có ra tay.
Bởi vì lão ta biết, lời nói của Diệp Viễn có lý hay không có lý.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!