“Ha ha ha, chiêu thức thuật luyện đan này của Diệp huynh đệ, quả nhiên là xuất thần nhập hóa đấy! Theo ta thấy, với thực lực của huynh, qua “mạc vấn” sẽ không có chút vấn đề nào đâu!”
Trong tửu lâu, một thanh niên yêu tộc nhìn Diệp Viễn với vẻ mặt khen ngợi.
Diệp Viễn nhấp ngụm rượu, thản nhiên nói: “Lời này của Hắc Đồng huynh có phần khen quá lời rồi. Năm nghìn vạn năm, cũng chỉ có mười một người vượt qua “mạc vấn”, lời này của huynh là đẩy ta vào trong hố lửa rồi đấy!”
Hắc Đồng có hơi lúng túng, cười nói: “Ha ha, bất kể thế nào, trình độ đan đạo của Diệp huynh đệ là người lợi hại nhất mà ta được thấy cho đến bây giờ! Nếu không phải huynh, ta e là không thể đột phá giai đoạn sau cấp bốn trong thời ngắn như vậy đâu!”
Diệp Viễn cười nói: “Hắc Đồng huynh khiêm tốn quá rồi. Với thiên phú của huynh, ta chẳng qua chỉ là thêu hoa trên gấm mà thôi.”
Diệp Viễn vô cùng nhẹ nhàng tâng bốc, quả nhiên Hắc Đồng hoan hỉ, phấn chấn, ngây ngất.
“Ấy, nếu nói thiên phú, ở Hoàng thành Hổ Bí này, Hắc Đồng ta nhận thứ hai, không ai dám nhận thứ nhất đâu!” Hắc Đồng nói với vẻ mặt kiêu ngạo.
Diệp Viễn gật đầu, nói với vẻ rất tán thành: “Diệp mỗ mới tới, có điều ta nghe nói, trước đó trong thành còn có một người thiên phú rất giỏi, tên gì ấy nhỉ?”
Mặt Hắc Đồng biến sắc, nhưng vẫn nói: “Bạch Quang!”
“Đúng đúng, tên là Bạch Quang! Ta nghe nói tiểu tử đó không tự lượng sức, lại muốn phân cao thấp với Hắc Đồng huynh.” Diệp Viễn nói với vẻ bất mãn.
Sắc mặt Hắc Đồng thoáng có chút mất tự nhiên, lắc đầu thở dài nói: “Diệp huynh đệ nói đi đâu vậy, Bạch Quang là hảo huynh đệ của ta! Hắn ta bây giờ thân bị giam trong ngục tù, ta cũng vô cùng đau lòng đó!”
Diệp Viễn nghe vậy thì không vui, vẻ mặt suy sụp, nói: “Ấy, Hắc Đồng huynh thế này là coi ta là người ngoài rồi! Bỏ đi bỏ đi, lúc này không nói thì thôi vậy, rượu này cũng uống kha khá rồi, Diệp mỗ cáo từ trước.”
Đang nói thì Diệp Viễn thật sự đứng dậy rời đi.
Hắc Đồng hoảng sợ, vội vàng kéo Diệp Viễn rồi nói: “Đừng, đừng mà! Diệp huynh đệ, đều là Hắc Đồng không tốt, chúng ta ngồi xuống, từ từ nói, từ từ nói!”
Diệp Viễn ngồi xuống với vẻ mặt không vui, nói: “Hắc Đồng, ta cảm thấy huynh thiên phú rất giỏi nên mới kết giao người bằng hữu như huynh. Huynh nghĩ rằng người nào cũng đều có tư cách kết giao bằng hữu với ta sao?”
Trước khi tới, Diệp Viễn đã bảo Cẩn Hoa tung tin tức ra, nói rằng hắn có thể luyện chế được đan dược cấp chín.
Trước đó, Diệp Viễn đã luyện chế được một viên đan dược giúp Hắc Đồng thành công đột phá bình cảnh, đạt được giai đoạn sau cấp bốn.
Trên thực tế, lúc Diệp Viễn nghe được chuyện này thì cảm thấy rất kỳ lạ.
Nếu thật sự là hảo huynh đệ thì làm sao có thể trơ mắt nhìn Thiên Hổ Vương bắt Bạch Quang đi chứ?
Nếu đổi lại là Diệp Viễn, hắn thà rằng mình đi chết, cũng sẽ không để Thiên Hổ Vương bắt Bạch Quang đi.
Chuyện này khi tuyên bố ra với bên ngoài thì đều nói là do Bạch Quang làm.
Nhưng, tin tức mà thần điện tế tư nắm được, hiển nhiên không chỉ như thế.
Tuy thần điện không quản chuyện trong thành, nhưng với địa vị của họ, tai mắt trong thành tất nhiên sẽ rất nhiều.
Vì vậy, Diệp Viễn vừa ra khỏi truyền tống trận nên mới có câu hỏi như vậy.
Ván cờ bày sẵn hôm nay chính là vì để khách sáo.
Luận tâm cơ, mười Hắc Đồng cũng không phải đối thủ của Diệp Viễn.
Sau vài lượt rượu, Hắc Đồng đã coi Diệp Viễn là hảo bằng hữu có thể nói mọi chuyện với nhau.
Cộng thêm Diệp Viễn trong lúc nói chuyện thì lập lờ nói ra muốn giúp Hắc Đồng luyện chế Vân Bội Thiên Nghê Đan, hắn tất nhiên càng thêm thuận theo với Diệp Viễn.
Có điều, Diệp Viễn luôn không nhắc tới chuyện của Bạch Quang. Cho tới hôm nay mới trong lúc vô ý mà nhắc tới.
Nếu Hắc Đồng thật sự coi Bạch Quang là huynh đệ, vậy Diệp Viễn đã hiểu lầm, Bạch Quang thật sự là vì huynh đệ nên đứng ra, hắn đương nhiên sẽ không nói gì nữa.
Nhưng nếu trong lúc này có tin đồn gì đó, vậy hắn sẽ không khách khí nữa.
Hắc Đồng biết Diệp Viễn có năng lực luyện chế Vân Bội Thiên Nghê Đan, cho nên đương nhiên hắn sẽ nguyện ý kết giao với người bằng hữu như Diệp Viễn.
Cho dù không kết giao, cũng không thể đắc tội!
Phải biết rằng, một viên đan dược của Diệp Viễn đã có thể khiến hắn đột phá cấp năm.
Loại người này, sao có thể đắc tội được?
Quả nhiên, Hắc Đồng nói với vẻ mặt lấy lòng: “Diệp huynh đệ bớt giận, vừa nhìn đã thấy huynh là một người hiểu chuyện! Dù sao tiểu tử kia đã chết rồi, cũng không có gì không thể nói. Tiểu tử kia quả thực không biết đối nhân xử thế, nên ta mới thực hiện tiểu kế, diệt trừ hắn!”
Diệp Viễn vừa nghe, không khỏi cảm thấy hứng thú, nói: “Ồ? Nói vậy, ngày hôm đó, là huynh cố ý ra tay đánh trọng thương con trai của Thiên Hổ Vương sao?”
Hắc Đồng cười nói: “Đó là đương nhiên! Ta vốn muốn trực tiếp giết hắn, không ngờ tên này da dày thịt béo, lại chưa chết! Không ngờ tên ngu xuẩn Bạch Quang lại ra mặt gánh chuyện này cho ta.”
Trong lúc đang nói, mặt Hắc Đồng hiện lên vẻ xem thường.
Diệp Viễn đã nghe ngóng. Hắc Đồng này thường ngày hay xưng huynh gọi đệ với Bạch Quang, đã gánh rất nhiều chuyện cho Bạch Quang.
Trong thành này có rất nhiều yêu tộc đều thấy Bạch Quang không thuận mắt, chỉ cần Hắc Đồng gặp phải, nhất định sẽ mắng té tát đối phương.
Bây giờ xem ra, những chuyện đáng sợ này đều do Hắc Đồng an bài.
Diệp Viễn nghe vậy, cười như không cười nói: “Hắc Đồng huynh, huynh đối với huynh đệ của mình như vậy, phải chăng một ngày nào đó cũng sẽ ngấm ngầm đâm ta một đao đấy nhỉ?”
Hắc Đồng vừa nghe, vội vàng nói: “Lời này của Diệp huynh đệ nói đi đâu vậy? Lão Hắc ta không phải người như vậy! Kỳ thực ta rất nhiều lần đều ám thị Bạch Quang đó rời đi, đừng tranh vị trí tiểu thành chủ ở Hoàng thành Hổ Bí với ta. Nhưng hắn lại cứ không nghe lọt tai, trong tình thế bất lực, ta mới ra hạ sách này! Diệp huynh đệ à, huynh và ta gặp nhau với lòng chân thật. Hắc Đồng ta cả đời này chỉ coi mình huynh là bằng hữu!”
Nụ cười trên mặt Diệp Viễn càng lúc càng đậm, hắn nhìn Hắc Đồng tới mức hàn khí túa ra.
“Diệp… Diệp huynh đệ, huynh thế này là sao vậy?”
Diệp Viễn cười lạnh nói: “Vậy huynh có biết, Bạch Quang với ta, cũng là hảo huynh đệ cùng vào sinh ra tử không?”
Hắc Đồng nghe vậy mặt biến sắc ngay tức khắc, nói với vẻ mặt khó coi: “Chuyện này… chuyện này sao có thể?
Trên mặt Diệp Viễn đã khôi phục vẻ bình tĩnh, hắn thản nhiên nói: “Bắt đầu từ lúc Bạch Quang sinh ra đã cùng với ta sống nương tựa vào nhau! Bây giờ, ngươi lại đâm sau lưng đệ ấy. Ngươi nói xem… ta nên làm thế nào?”
Sắc mặt Hắc Đồng trầm xuống, trầm giọng nói: “Ngươi… ngươi là cố ý thăm dò ta?”
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Coi như ngươi cũng không quá ngu ngốc! Bạch Quang đệ ấy tâm tư đơn thuần, lại còn thật sự coi loại người rắn rết như người là bằng hữu. Nhưng mà, người làm đại ca như ta sao có thể để ngươi nhơn nhơn tự đắc?”
Sắc mặt Hắc Đồng thay đổi liên tục, cuối cùng hóa thành một tràng cười lạnh, nói: “Chỉ dựa vào ngươi? Ngươi và người huynh đệ kia của ngươi đều là một lũ ngu xuẩn! Nếu đã hoài nghi ta, vậy mà lại vẫn giúp ta luyện chế đan dược, giúp ta đột phá! Ha ha, đi chết đi!”
Trong lúc nói, Hắc Đồng khí thế đại thịnh, thực lực của giai đoạn sau cấp bốn hoàn toàn bạo phát, hắn bổ nhào tới giết Diệp Viễn.
Diệp Viễn đứng đó, vô cùng bình tĩnh mà đưa một ngón tay ra.
Bùm!
Thân thể Hắc Đồng như bị sét đánh, đột nhiên bay rớt ra ngoài, máu tươi ồ ạt phun ra trên không trung.
Lúc rơi xuống đất, hắn sợ hãi nhìn về phía Diệp Viễn, mặt lộ ra vẻ kinh hãi, khó tin nói: “Chuyện này… chuyện này sao có thể?”
Diệp Viễn thản nhiên nhìn Hắc Đồng, nói: “Bạch Quang không thích khoe khoang. Chắc chắn đệ ấy không nói cho ngươi biết, vì sao đệ ấy rời khỏi ta, ngàn dặm xa xôi tới Hoàng thành Hổ Bí. Cái thực lực mà ngươi ỷ vào đó, không đáng nhắc tới trước mặt ta!”
“Ha ha ha, chiêu thức thuật luyện đan này của Diệp huynh đệ, quả nhiên là xuất thần nhập hóa đấy! Theo ta thấy, với thực lực của huynh, qua “mạc vấn” sẽ không có chút vấn đề nào đâu!”
Trong tửu lâu, một thanh niên yêu tộc nhìn Diệp Viễn với vẻ mặt khen ngợi.
Diệp Viễn nhấp ngụm rượu, thản nhiên nói: “Lời này của Hắc Đồng huynh có phần khen quá lời rồi. Năm nghìn vạn năm, cũng chỉ có mười một người vượt qua “mạc vấn”, lời này của huynh là đẩy ta vào trong hố lửa rồi đấy!”
Hắc Đồng có hơi lúng túng, cười nói: “Ha ha, bất kể thế nào, trình độ đan đạo của Diệp huynh đệ là người lợi hại nhất mà ta được thấy cho đến bây giờ! Nếu không phải huynh, ta e là không thể đột phá giai đoạn sau cấp bốn trong thời ngắn như vậy đâu!”
Diệp Viễn cười nói: “Hắc Đồng huynh khiêm tốn quá rồi. Với thiên phú của huynh, ta chẳng qua chỉ là thêu hoa trên gấm mà thôi.”
Diệp Viễn vô cùng nhẹ nhàng tâng bốc, quả nhiên Hắc Đồng hoan hỉ, phấn chấn, ngây ngất.
“Ấy, nếu nói thiên phú, ở Hoàng thành Hổ Bí này, Hắc Đồng ta nhận thứ hai, không ai dám nhận thứ nhất đâu!” Hắc Đồng nói với vẻ mặt kiêu ngạo.
Diệp Viễn gật đầu, nói với vẻ rất tán thành: “Diệp mỗ mới tới, có điều ta nghe nói, trước đó trong thành còn có một người thiên phú rất giỏi, tên gì ấy nhỉ?”
Mặt Hắc Đồng biến sắc, nhưng vẫn nói: “Bạch Quang!”
“Đúng đúng, tên là Bạch Quang! Ta nghe nói tiểu tử đó không tự lượng sức, lại muốn phân cao thấp với Hắc Đồng huynh.” Diệp Viễn nói với vẻ bất mãn.
Sắc mặt Hắc Đồng thoáng có chút mất tự nhiên, lắc đầu thở dài nói: “Diệp huynh đệ nói đi đâu vậy, Bạch Quang là hảo huynh đệ của ta! Hắn ta bây giờ thân bị giam trong ngục tù, ta cũng vô cùng đau lòng đó!”
Diệp Viễn nghe vậy thì không vui, vẻ mặt suy sụp, nói: “Ấy, Hắc Đồng huynh thế này là coi ta là người ngoài rồi! Bỏ đi bỏ đi, lúc này không nói thì thôi vậy, rượu này cũng uống kha khá rồi, Diệp mỗ cáo từ trước.”
Đang nói thì Diệp Viễn thật sự đứng dậy rời đi.
Hắc Đồng hoảng sợ, vội vàng kéo Diệp Viễn rồi nói: “Đừng, đừng mà! Diệp huynh đệ, đều là Hắc Đồng không tốt, chúng ta ngồi xuống, từ từ nói, từ từ nói!”
Diệp Viễn ngồi xuống với vẻ mặt không vui, nói: “Hắc Đồng, ta cảm thấy huynh thiên phú rất giỏi nên mới kết giao người bằng hữu như huynh. Huynh nghĩ rằng người nào cũng đều có tư cách kết giao bằng hữu với ta sao?”
Trước khi tới, Diệp Viễn đã bảo Cẩn Hoa tung tin tức ra, nói rằng hắn có thể luyện chế được đan dược cấp chín.
Trước đó, Diệp Viễn đã luyện chế được một viên đan dược giúp Hắc Đồng thành công đột phá bình cảnh, đạt được giai đoạn sau cấp bốn.
Trên thực tế, lúc Diệp Viễn nghe được chuyện này thì cảm thấy rất kỳ lạ.
Nếu thật sự là hảo huynh đệ thì làm sao có thể trơ mắt nhìn Thiên Hổ Vương bắt Bạch Quang đi chứ?
Nếu đổi lại là Diệp Viễn, hắn thà rằng mình đi chết, cũng sẽ không để Thiên Hổ Vương bắt Bạch Quang đi.
Chuyện này khi tuyên bố ra với bên ngoài thì đều nói là do Bạch Quang làm.
Nhưng, tin tức mà thần điện tế tư nắm được, hiển nhiên không chỉ như thế.
Tuy thần điện không quản chuyện trong thành, nhưng với địa vị của họ, tai mắt trong thành tất nhiên sẽ rất nhiều.
Vì vậy, Diệp Viễn vừa ra khỏi truyền tống trận nên mới có câu hỏi như vậy.
Ván cờ bày sẵn hôm nay chính là vì để khách sáo.
Luận tâm cơ, mười Hắc Đồng cũng không phải đối thủ của Diệp Viễn.
Sau vài lượt rượu, Hắc Đồng đã coi Diệp Viễn là hảo bằng hữu có thể nói mọi chuyện với nhau.
Cộng thêm Diệp Viễn trong lúc nói chuyện thì lập lờ nói ra muốn giúp Hắc Đồng luyện chế Vân Bội Thiên Nghê Đan, hắn tất nhiên càng thêm thuận theo với Diệp Viễn.
Có điều, Diệp Viễn luôn không nhắc tới chuyện của Bạch Quang. Cho tới hôm nay mới trong lúc vô ý mà nhắc tới.
Nếu Hắc Đồng thật sự coi Bạch Quang là huynh đệ, vậy Diệp Viễn đã hiểu lầm, Bạch Quang thật sự là vì huynh đệ nên đứng ra, hắn đương nhiên sẽ không nói gì nữa.
Nhưng nếu trong lúc này có tin đồn gì đó, vậy hắn sẽ không khách khí nữa.
Hắc Đồng biết Diệp Viễn có năng lực luyện chế Vân Bội Thiên Nghê Đan, cho nên đương nhiên hắn sẽ nguyện ý kết giao với người bằng hữu như Diệp Viễn.
Cho dù không kết giao, cũng không thể đắc tội!
Phải biết rằng, một viên đan dược của Diệp Viễn đã có thể khiến hắn đột phá cấp năm.
Loại người này, sao có thể đắc tội được?
Quả nhiên, Hắc Đồng nói với vẻ mặt lấy lòng: “Diệp huynh đệ bớt giận, vừa nhìn đã thấy huynh là một người hiểu chuyện! Dù sao tiểu tử kia đã chết rồi, cũng không có gì không thể nói. Tiểu tử kia quả thực không biết đối nhân xử thế, nên ta mới thực hiện tiểu kế, diệt trừ hắn!”
Diệp Viễn vừa nghe, không khỏi cảm thấy hứng thú, nói: “Ồ? Nói vậy, ngày hôm đó, là huynh cố ý ra tay đánh trọng thương con trai của Thiên Hổ Vương sao?”
Hắc Đồng cười nói: “Đó là đương nhiên! Ta vốn muốn trực tiếp giết hắn, không ngờ tên này da dày thịt béo, lại chưa chết! Không ngờ tên ngu xuẩn Bạch Quang lại ra mặt gánh chuyện này cho ta.”
Trong lúc đang nói, mặt Hắc Đồng hiện lên vẻ xem thường.
Diệp Viễn đã nghe ngóng. Hắc Đồng này thường ngày hay xưng huynh gọi đệ với Bạch Quang, đã gánh rất nhiều chuyện cho Bạch Quang.
Trong thành này có rất nhiều yêu tộc đều thấy Bạch Quang không thuận mắt, chỉ cần Hắc Đồng gặp phải, nhất định sẽ mắng té tát đối phương.
Bây giờ xem ra, những chuyện đáng sợ này đều do Hắc Đồng an bài.
Diệp Viễn nghe vậy, cười như không cười nói: “Hắc Đồng huynh, huynh đối với huynh đệ của mình như vậy, phải chăng một ngày nào đó cũng sẽ ngấm ngầm đâm ta một đao đấy nhỉ?”
Hắc Đồng vừa nghe, vội vàng nói: “Lời này của Diệp huynh đệ nói đi đâu vậy? Lão Hắc ta không phải người như vậy! Kỳ thực ta rất nhiều lần đều ám thị Bạch Quang đó rời đi, đừng tranh vị trí tiểu thành chủ ở Hoàng thành Hổ Bí với ta. Nhưng hắn lại cứ không nghe lọt tai, trong tình thế bất lực, ta mới ra hạ sách này! Diệp huynh đệ à, huynh và ta gặp nhau với lòng chân thật. Hắc Đồng ta cả đời này chỉ coi mình huynh là bằng hữu!”
Nụ cười trên mặt Diệp Viễn càng lúc càng đậm, hắn nhìn Hắc Đồng tới mức hàn khí túa ra.
“Diệp… Diệp huynh đệ, huynh thế này là sao vậy?”
Diệp Viễn cười lạnh nói: “Vậy huynh có biết, Bạch Quang với ta, cũng là hảo huynh đệ cùng vào sinh ra tử không?”
Hắc Đồng nghe vậy mặt biến sắc ngay tức khắc, nói với vẻ mặt khó coi: “Chuyện này… chuyện này sao có thể?
Trên mặt Diệp Viễn đã khôi phục vẻ bình tĩnh, hắn thản nhiên nói: “Bắt đầu từ lúc Bạch Quang sinh ra đã cùng với ta sống nương tựa vào nhau! Bây giờ, ngươi lại đâm sau lưng đệ ấy. Ngươi nói xem… ta nên làm thế nào?”
Sắc mặt Hắc Đồng trầm xuống, trầm giọng nói: “Ngươi… ngươi là cố ý thăm dò ta?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!