Lời này thật khí phách!
Nếu để cho người ngoài nghe được thì đây đúng là câu nói sấm sét giữa trời quang.
Chỉ là Diệp Viễn bây giờ thực sự rất thất vọng.
Từ khi từ miệng Vô Trần biết được luyện dược sư mạnh nhất Thông Thiên Giới là Dược Tổ, Diệp Viễn đã muốn một ngày nào đó đọ sức với lão ta.
Nhưng trận chiến hôm nay cũng không thoải mái.
Một nước cờ Thiên Nguyên đó đã định trước kết cục.
Đây hoàn toàn là một trận đấu không cân sức.
Đây đương nhiên không phải là vì thực lực của Dược Tổ không mạnh, mà là “Mạc Vấn” bản đơn giản quá yếu.
Diệp Viễn của bây giờ không có cách nào có thể chống lại được “Mạc Vấn” chân chính.
Sợ là vừa vào trận thì đã bị diệt.
Dù Dược Tổ trước mắt mạnh mẽ, nhưng trước đạo của Diệp Viễn thì vẫn không đủ nhìn.
Dẫu sao thì hắn cũng đã lĩnh ngộ được Thái Cực Đại đạo đồ, luyện dược sư thông thường không thể so sánh được về lĩnh ngộ đạo.
Mang theo hy vọng tha thiết đến lại phát hiện rằng đối thủ quá yếu, đương nhiên là Diệp Viễn thất vọng.
"Tiểu bối, ngươi quá ngạo mạn rồi! Ta chỉ là một tia đạo uẩn trong 'Mạc Vấn’ mà bản tôn lưu lại, ngươi hoàn toàn không thể tưởng tượng được sự cường đại của bản tôn đâu.” Dược Tổ trầm giọng nói.
Diệp Viễn cười nói: “Đương nhiên là ta biết điều này, ta cũng không ngạo mạn đến mức có thể thắng được Dược Tổ. Chỉ là tương lai ta muốn đấu một trận với hắn.”
Dược Tổ lạnh lùng hừ một tiếng: "Đúng là tiểu bối ngạo mạn không biết gì. Cảnh giới của bản tôn không phải là thứ con sâu cái kiến có thể tưởng tượng được. Dù có là Dực cũng không đáng để nhắc tới trước mặt ta. Thế giới này hoàn toàn không ai thể vượt qua bản tôn được.”
Dược Tổ trước mắt chỉ là một tàn thức còn lưu lại của bản tôn, cũng không được coi là phân thân.
Nhưng sự tự tin của lão ta đối với bản tôn mạnh mẽ hơn bất kỳ ai khác.
Trong ý thức của hắn ta, Dược Tổ chính là người mạnh nhất thế gian này, vĩnh viễn không ai thay thế được.
Mà đây có lẽ cũng là suy nghĩ của chính bản tôn.
Diệp Viễn nghe rồi cười lạnh: “Giang sơn này thời nào cũng có người tài! Suy nghĩ này của ngươi thật là buồn cười! Dược Tổ chỉ là cách người khác kính trọng gọi ngươi chứ không phải là Đạo Tổ thực sự.”
Dược Tổ nghe thấy thế thì tức giận không thôi, nói: “Tiểu bối, ngươi dám khinh nhờn bản tôn, tội không thể tha!”
Diệp Viễn nghe thế lắc đầu nói: “Ta chỉ đang trình bày một sự thật mà thôi, quân đen đi!”
Dược Tổ lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Tiểu tử mồm còn hôi sữa, bản tôn không tin không xử lý được ngươi!”
Bộp!
Sau khi im lặng một lúc thì Dược Tổ lại đi quân trắng.
Một khi thế cờ này bắt đầu thì nhất định phải chia ra thắng bại, đây là quy tắc mà Đại tế tư thánh tổ đã quy định.
Diệp Viễn chỉ dựa vào ý chí của mình để khống chế được quyền lực của quân cờ, cũng không thể nắm giữ hướng đi của thế cờ.
Dẫu sao thì “Mạc Vấn” này cũng là do Đại tế tư thánh tổ chế ra.
Bộp!
Diệp Viễn không nghĩ ngợi gì, cùng hạ quân cờ xuống.
Cứ như thế, hai người lại bắt đầu giao chiến kịch liệt.
Chỉ là hiện tại, tình thế đã đảo ngược hoàn toàn.
Thế tấn công của Diệp Viễn như dời núi lấp biển, Dược Tổ hoàn toàn không thể ngăn lại.
...
"Trực tiếp ăn hết một phần đại long! Trời ạ!”
"Đây... đây là muốn đuổi cùng giết tận sao? Diệp Viễn này cũng hung ác quá rồi?”
“Đáng sợ quá! Ta nghe nói vượt qua 'Mạc Vấn’ này cũng chỉ là thắng được một nửa Dược Tổ, nhưng Diệp Viễn này...”
Bên ngoài toàn là tiếng than thở.
Thế tấn công của Diệp Viễn càng lúc càng mãnh liệt, giết đến mức quân cờ trắng quăng mũ giáp, thua dần từng bước.
Từng trưởng lão, tế tư, học việc đó đều trợn trắng mắt.
Khi bọn họ còn đang chê cười Diệp Viễn chơi cờ tệ, dù có thế nào cũng không ngờ rằng trận cờ này lại diễn biến đến nước này.
Quảng trường lặng như tờ, chỉ có những quân cờ sáng lấp lánh như những ngôi sao.
Rầm!
Ảo ảnh của Dược Tổ đột nhiên vỡ nát, giống như lúc Đại tế tư thánh tổ vỡ nát trước đó, tan biến trong đất trời.
Lúc này mọi người mới đột nhiên bừng tỉnh!
Diệp Viễn toàn thắng!
Không có gì gọi là giằng co, không có gì gọi là bất phân thắng bại.
Nếu có là thắng lớn nghiêng về một bên!
Khi một quân Thiên Nguyên đó liên thông thì tất cả đều đã được định trước.
Vụt!
Tất cả ánh sáng đều đột ngột tan biến, trên bàn cờ lộ ra thân hình của Diệp Viễn.
Tất cả mọi người đều nhìn về thân hình có vẻ gầy yếu, ánh mắt không thể tin nổi.
“Người... người thứ mười hai!”
Trong đám người, đột nhiên có người thì thào nói.
"Người thứ mười hai? Người thứ mười hai gì? Người... người thứ mười hai!”
Lúc mới đầu mọi người còn chưa kịp phản ứng người thứ mười hai là có ý gì.
Nhưng bọn họ đã nhanh chóng nhận ra được.
Diệp Viễn đã trở thành người thứ mười hai thông qua kiểm tra “Mạc Vấn” trong vòng năm nghìn vạn năm trở lại đây!
Những người tu luyện nhìn về bóng hình đó, kinh hãi than thở: “Tám trăm vạn năm rồi! Cuối cùng lại xuất hiện một thiên tài có thể thông qua 'Mạc Vấn’! Hơn nữa thiên phú của hắn còn hơn một bậc!”
Mười một người trước chỉ là quân cờ trong tay Thánh tổ.
Bọn họ chỉ có thể tiếp nhận ý chí của Thánh tổ, hoàn toàn không thể phản kháng.
Nhưng đạo tâm của Diệp Viễn kiên định, không chỉ phá vỡ ý chí của Đại tế tư thánh tổ mà còn giết cho Dược Tổ hùng mạnh quăng luôn mũ giáp, quân lính tan rã!
Thực lực này, thiên phú này quả thực là từ trước đến nay chưa từng có!
"Ha ha ha... được! Được lắm Diệp Viễn! Bổn điện chủ quả nhiên không nhìn lầm ngươi! Không ngờ Hoàng thành Bá Nguyên ta lại có một thiên tài như thế!”
Đột nhiên Địch Thu cao giọng cười lớn.
Sau tám trăm vạn năm, vực Yêu Thần lại xuất hiện một thiên tài phá được “Mạc Vấn”, hắn thân là điện chủ thần điện tế tư Hoàng thành Bá Nguyên, đương nhiên là có công lớn.
Hơn nữa, đây cũng là một vinh dự to lớn.
Phải biết rằng, trong tám trăm vạn năm, có bao nhiêu thiên tài lên rồi lại xuống, chìm rồi lại nổi.
Nhưng ánh sáng của Diệp Viễn vô cùng chói mắt!
Sắc mặt đám người Nghê Khôn và Lê trưởng lão lúc này cực kỳ khó coi.
Bọn họ để Diệp Viễn đi phá “Mạc Vấn”, thực ra là để hại hắn ta.
Ai mà biết được Diệp Viễn lại thông qua “Mạc Vấn” hoàn hảo như thế?
Lúc này, Diệp Viễn bay lên trời, thân phận tương đương với đệ tử của Đại tế tư thánh tổ.
Thân phận này, một câu nói là có thể quyết định được sống chết của bọn họ!
Hai người nhìn nhau một cái, nhận ra cảm giác tự đào hố chôn thân vô cùng cay đắng.
...
Lúc này, lãnh thổ nhân tộc ở phía xa.
Dược Tổ đang bế quan thì đột nhiên bừng tỉnh.
“Đây là có chuyện gì? Tại sao... ta cảm nhận được sự đe dọa?” Dược Tổ chau mày nói.
Đối với cảm giác đột nhiên xuất hiện này, Dược Tổ ngạc nhiên không hiểu nổi.
Đến cảnh giới này của lão ta, trừ Đạo Tổ ra thì hoàn toàn không có ai có thể đe dọa lão ta được.
Nhưng bây giờ lão ta lại có cảm giác này.
Tàn thức đó cũng không tương liên với bản thể của lão ta, lão ta cũng không biết chuyện đã xảy ra trong “Mạc Vấn”.
Nhưng dẫu sao đó cũng là tàn thức của lão ta, tàn thức bị hủy diệt thì tâm huyết lão ta cũng dâng trào.
Chỉ là lão ta có nằm mơ cũng không ngờ rằng sự uy hiếp này lại đến từ một võ giả cảnh giới Thần Quân.
Gần như cùng lúc đó, Đại tế tư thánh tổ cũng đột ngột mở mắt ra, ánh mắt lộ ra từng tia sáng.
Hắn ta nhếch môi, khẽ cười nói: “Năm nghìn vạn năm rồi, cuối cùng ta đã đợi được! Không ngờ lại có người có thể xóa ý chí của ta, đồng thời chiến thắng Dược Tổ!”
Lời này thật khí phách!
Nếu để cho người ngoài nghe được thì đây đúng là câu nói sấm sét giữa trời quang.
Chỉ là Diệp Viễn bây giờ thực sự rất thất vọng.
Từ khi từ miệng Vô Trần biết được luyện dược sư mạnh nhất Thông Thiên Giới là Dược Tổ, Diệp Viễn đã muốn một ngày nào đó đọ sức với lão ta.
Nhưng trận chiến hôm nay cũng không thoải mái.
Một nước cờ Thiên Nguyên đó đã định trước kết cục.
Đây hoàn toàn là một trận đấu không cân sức.
Đây đương nhiên không phải là vì thực lực của Dược Tổ không mạnh, mà là “Mạc Vấn” bản đơn giản quá yếu.
Diệp Viễn của bây giờ không có cách nào có thể chống lại được “Mạc Vấn” chân chính.
Sợ là vừa vào trận thì đã bị diệt.
Dù Dược Tổ trước mắt mạnh mẽ, nhưng trước đạo của Diệp Viễn thì vẫn không đủ nhìn.
Dẫu sao thì hắn cũng đã lĩnh ngộ được Thái Cực Đại đạo đồ, luyện dược sư thông thường không thể so sánh được về lĩnh ngộ đạo.
Mang theo hy vọng tha thiết đến lại phát hiện rằng đối thủ quá yếu, đương nhiên là Diệp Viễn thất vọng.
"Tiểu bối, ngươi quá ngạo mạn rồi! Ta chỉ là một tia đạo uẩn trong 'Mạc Vấn’ mà bản tôn lưu lại, ngươi hoàn toàn không thể tưởng tượng được sự cường đại của bản tôn đâu.” Dược Tổ trầm giọng nói.
Diệp Viễn cười nói: “Đương nhiên là ta biết điều này, ta cũng không ngạo mạn đến mức có thể thắng được Dược Tổ. Chỉ là tương lai ta muốn đấu một trận với hắn.”
Dược Tổ lạnh lùng hừ một tiếng: "Đúng là tiểu bối ngạo mạn không biết gì. Cảnh giới của bản tôn không phải là thứ con sâu cái kiến có thể tưởng tượng được. Dù có là Dực cũng không đáng để nhắc tới trước mặt ta. Thế giới này hoàn toàn không ai thể vượt qua bản tôn được.”
Dược Tổ trước mắt chỉ là một tàn thức còn lưu lại của bản tôn, cũng không được coi là phân thân.
Nhưng sự tự tin của lão ta đối với bản tôn mạnh mẽ hơn bất kỳ ai khác.
Trong ý thức của hắn ta, Dược Tổ chính là người mạnh nhất thế gian này, vĩnh viễn không ai thay thế được.
Mà đây có lẽ cũng là suy nghĩ của chính bản tôn.
Diệp Viễn nghe rồi cười lạnh: “Giang sơn này thời nào cũng có người tài! Suy nghĩ này của ngươi thật là buồn cười! Dược Tổ chỉ là cách người khác kính trọng gọi ngươi chứ không phải là Đạo Tổ thực sự.”
Dược Tổ nghe thấy thế thì tức giận không thôi, nói: “Tiểu bối, ngươi dám khinh nhờn bản tôn, tội không thể tha!”
Diệp Viễn nghe thế lắc đầu nói: “Ta chỉ đang trình bày một sự thật mà thôi, quân đen đi!”
Dược Tổ lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Tiểu tử mồm còn hôi sữa, bản tôn không tin không xử lý được ngươi!”
Bộp!
Sau khi im lặng một lúc thì Dược Tổ lại đi quân trắng.
Một khi thế cờ này bắt đầu thì nhất định phải chia ra thắng bại, đây là quy tắc mà Đại tế tư thánh tổ đã quy định.
Diệp Viễn chỉ dựa vào ý chí của mình để khống chế được quyền lực của quân cờ, cũng không thể nắm giữ hướng đi của thế cờ.
Dẫu sao thì “Mạc Vấn” này cũng là do Đại tế tư thánh tổ chế ra.
Bộp!
Diệp Viễn không nghĩ ngợi gì, cùng hạ quân cờ xuống.
Cứ như thế, hai người lại bắt đầu giao chiến kịch liệt.
Chỉ là hiện tại, tình thế đã đảo ngược hoàn toàn.
Thế tấn công của Diệp Viễn như dời núi lấp biển, Dược Tổ hoàn toàn không thể ngăn lại.
...
"Trực tiếp ăn hết một phần đại long! Trời ạ!”
"Đây... đây là muốn đuổi cùng giết tận sao? Diệp Viễn này cũng hung ác quá rồi?”
“Đáng sợ quá! Ta nghe nói vượt qua 'Mạc Vấn’ này cũng chỉ là thắng được một nửa Dược Tổ, nhưng Diệp Viễn này...”
Bên ngoài toàn là tiếng than thở.
Thế tấn công của Diệp Viễn càng lúc càng mãnh liệt, giết đến mức quân cờ trắng quăng mũ giáp, thua dần từng bước.
Từng trưởng lão, tế tư, học việc đó đều trợn trắng mắt.
Khi bọn họ còn đang chê cười Diệp Viễn chơi cờ tệ, dù có thế nào cũng không ngờ rằng trận cờ này lại diễn biến đến nước này.
Quảng trường lặng như tờ, chỉ có những quân cờ sáng lấp lánh như những ngôi sao.
Rầm!
Ảo ảnh của Dược Tổ đột nhiên vỡ nát, giống như lúc Đại tế tư thánh tổ vỡ nát trước đó, tan biến trong đất trời.
Lúc này mọi người mới đột nhiên bừng tỉnh!
Diệp Viễn toàn thắng!
Không có gì gọi là giằng co, không có gì gọi là bất phân thắng bại.
Nếu có là thắng lớn nghiêng về một bên!
Khi một quân Thiên Nguyên đó liên thông thì tất cả đều đã được định trước.
Vụt!
Tất cả ánh sáng đều đột ngột tan biến, trên bàn cờ lộ ra thân hình của Diệp Viễn.
Tất cả mọi người đều nhìn về thân hình có vẻ gầy yếu, ánh mắt không thể tin nổi.
“Người... người thứ mười hai!”
Trong đám người, đột nhiên có người thì thào nói.
"Người thứ mười hai? Người thứ mười hai gì? Người... người thứ mười hai!”
Lúc mới đầu mọi người còn chưa kịp phản ứng người thứ mười hai là có ý gì.
Nhưng bọn họ đã nhanh chóng nhận ra được.
Diệp Viễn đã trở thành người thứ mười hai thông qua kiểm tra “Mạc Vấn” trong vòng năm nghìn vạn năm trở lại đây!
Những người tu luyện nhìn về bóng hình đó, kinh hãi than thở: “Tám trăm vạn năm rồi! Cuối cùng lại xuất hiện một thiên tài có thể thông qua 'Mạc Vấn’! Hơn nữa thiên phú của hắn còn hơn một bậc!”
Mười một người trước chỉ là quân cờ trong tay Thánh tổ.
Bọn họ chỉ có thể tiếp nhận ý chí của Thánh tổ, hoàn toàn không thể phản kháng.
Nhưng đạo tâm của Diệp Viễn kiên định, không chỉ phá vỡ ý chí của Đại tế tư thánh tổ mà còn giết cho Dược Tổ hùng mạnh quăng luôn mũ giáp, quân lính tan rã!
Thực lực này, thiên phú này quả thực là từ trước đến nay chưa từng có!
"Ha ha ha... được! Được lắm Diệp Viễn! Bổn điện chủ quả nhiên không nhìn lầm ngươi! Không ngờ Hoàng thành Bá Nguyên ta lại có một thiên tài như thế!”
Đột nhiên Địch Thu cao giọng cười lớn.
Sau tám trăm vạn năm, vực Yêu Thần lại xuất hiện một thiên tài phá được “Mạc Vấn”, hắn thân là điện chủ thần điện tế tư Hoàng thành Bá Nguyên, đương nhiên là có công lớn.
Hơn nữa, đây cũng là một vinh dự to lớn.
Phải biết rằng, trong tám trăm vạn năm, có bao nhiêu thiên tài lên rồi lại xuống, chìm rồi lại nổi.
Nhưng ánh sáng của Diệp Viễn vô cùng chói mắt!
Sắc mặt đám người Nghê Khôn và Lê trưởng lão lúc này cực kỳ khó coi.
Bọn họ để Diệp Viễn đi phá “Mạc Vấn”, thực ra là để hại hắn ta.
Ai mà biết được Diệp Viễn lại thông qua “Mạc Vấn” hoàn hảo như thế?
Lúc này, Diệp Viễn bay lên trời, thân phận tương đương với đệ tử của Đại tế tư thánh tổ.
Thân phận này, một câu nói là có thể quyết định được sống chết của bọn họ!
Hai người nhìn nhau một cái, nhận ra cảm giác tự đào hố chôn thân vô cùng cay đắng.
...
Lúc này, lãnh thổ nhân tộc ở phía xa.
Dược Tổ đang bế quan thì đột nhiên bừng tỉnh.
“Đây là có chuyện gì? Tại sao... ta cảm nhận được sự đe dọa?” Dược Tổ chau mày nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!